Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 86.2

Cũng không biết ngủ bao nhiêu lâu, trong mơ hồ, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân tựa vào một cái lò lửa, xác thực mà nói, nàng là bị cơn sốt trên người Tần Phi Li làm tỉnh . Hắn quả nhiên bắt đầu sốt cao, giờ phút này vẻ mặt đã đỏ bừng, Cẩm Ngôn sờ trán của hắn một chút, nóng đến dọa người.

Động tác của nàng làm cho Tần Hiên chú ý, Tần Hiên vội đi tới, hắn vừa thấy sắc mặt Tần Phi Li, liền biết, hắn bắt đầu sốt cao.

"Như vậy không được, lập tức tìm đại phu!" Tần Hiên quyết định thật nhanh, nhưng là nói hết lời, hắn lại nghĩ đến, Cẩm Ngôn chính là đại phu, vội đem tầm mắt hướng về phía nàng.

Cẩm Ngôn lặng im một lát, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, con ngươi hắc bạch phân minh rõ ràng tràn đầy ngưng trọng nói: "Ta hiện giờ không có dược, chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản, có thể tốt hay không, chỉ có thể dựa vào bản thân Vương gia."

Tần Hiên lúc này hơi nhếch môi: "Nói như vậy, Vương gia hiện tại thập phần nguy hiểm?"

Cẩm Ngôn gật gật đầu, phát sốt tuy lớn mà nhỏ, nhưng hiện tại hai người một chút dược cũng không có. Biện pháp duy nhất, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý để hạ sốt, lại không biết có hữu hiệu hay không, chỉ có thể dựa vào ý chí của Tần Phi Li mà chống đỡ.

Tần Hiên buông xuống con ngươi, nửa ngày không nói chuyện. Trong nháy mắt, mâu trung của hắn xẹt qua đủ loại cảm xúc phức tạp, do dự, kiên quyết, lo lắng, nhất nhất từ trong co ngươi của hắn xẹt qua, cuối cùng hắn rũ xuống rèm mắt nói: "Kính xin vương phi tận lực nghĩ cách cứu Vương gia, thuộc hạ nơi này trước xin cảm tạ vương phi !"

Mắt thấy hắn liền như vậy quỳ dập đầu, Cẩm Ngôn bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói. Nàng đi đến nơi để tay nải của bản thân lấy ra một túi rượu trắng, còn có một bộ ngân châm, để Tần Hiên nâng dậy Tần Phi Li, đầu tiên là cởi bỏ ngoại bào của hắn, tinh tế dùng rượu trắng lau một lần thân thể cho hắn, sau đó mới lấy ra ngân châm đâm đầy trên người hắn. Thời điểm nàng lau người cho Tần Phi Li, Tần Hiên luôn luôn ở bên cạnh đỡ Tần Phi Li, nhìn động tác của nàng không chớp mắt, vẻ mặt chuyên chú, nhưng là nửa phần tâm tư khác cũng không có, Tần Hiên âm thầm kinh ngạc, đồng thời, không khỏi nhìn nhiều về phía nàng.

Đối với sự hiểu biết của Cẩm Ngôn, hắn chỉ giới hạn trong việc nghe đồn. Tuy rằng thân là hộ vệ thân tín bên người Tần Phi Li, nhưng là, lại ngại ít cùng Cẩm Ngôn tiếp xúc, nguyên bản ở trong ấn tượng của hắn, Cẩm Ngôn phải là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, mỗi tiếng nói cử động đều đoan trang thục nhã, nhưng là, đến Vương phủ sau, đồn đãi về nàng tựa hồ lại thay đổi, trong phủ mọi người nói nàng đối xử người vô cùng gần gũi, hào sảng hoạt bát, thích cùng người tán gẫu, rõ ràng không có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các nên có, nàng vừa không đoan trang, cũng không thấy thục nhã, ngược lại thích đám người, thích cùng người thân cận, thậm chí vài lần cứu Vương gia trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, đối đãi trưởng bối lại tôn kính có lễ, ít nhất, tính khí nhũ mẫu có chút táo bạo, người bên trong phủ không ai không bị bà quở trách, liền ngay cả vị tân vương phi này cũng không thể may mắn thoát khỏi, nhưng là, lại chưa bao giờ từ trong phủ truyền ra chuyện nàng có nửa điểm bất kính hay có bộ dáng tức giận gì, rõ ràng đối với nhũ mẫu thập phần dễ dàng tha thứ, ít nhất, hắn gặp qua thái độ nhũ mẫu đối với nàng, thậm chí trước mặt hạ nhân cũng không để cho nàng một chút mặt mũi, nhưng là, lại chưa bao giờ thấy nàng ở trước mặt Vương gia nói việc nhũ mẫu chèn ép nàng. Rõ ràng không có bộ dáng của tiểu thư khuê các, nhưng lại có sự khoang dung độ lượng của tiểu thư khuê các, điều này làm cho nàng nhìn qua càng có lễ nghĩa. Quan trọng nhất là, nàng vậy mà, lấy tính mạng bản thân ra cứu Vương gia.

Giờ phút này, vẻ mặt nàng chuyên chú, qua mỗi ly trà nhỏ liền muốn chà lau toàn thân Tần Phi Li một lần, dần dần, trên người của hắn bắt đầu ra mồ hôi, tuy rằng không rõ ràng, nhưng ít ra vẫn có một chút hiệu quả.

Cả buổi tối, hai người không biết bận rộn bao nhiêu lần. Tần Phi Li đầu tiên là sốt cao không lùi, sau này lại đông lạnh không thôi, bất đắc dĩ, hai người đốt lửa lơn một chút, Cẩm Ngôn ôm hắn, đem ngoại bào khoát ở trên người hắn, hai người gắt gao ôm cùng một chỗ, nàng lại không dám ngủ, nỗ lực kiên trì như vậy đến hừng đông, nàng mới rột cuộc kiên trì không nổi, mơ hồ ngủ.

Tần Phi Li cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt, là Tần Hiên ngồi nhóm lửa ở cách đó không xa. Hắn khẽ động thân thể, thế này mới phát giác, hắn đang nằm ở trong lòng người nào đó, mà bộ ngực mềm mại của người nào đó lại đối diện với cằm của hắn. Tần Phi Li mâu sắc không tự chủ trở nên càng sâu sắc, lại không có động tác lớn, lại nhìn về phía Tần Hiên.

Tần Hiên thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, chậm rãi vươn tay, ở lòng bàn tay viết một chữ "Thành". Tần Phi Li nhìn đến, mâu trung cũng không có biến hóa lớn gì, hắn chính là ngẩng đầu nhìn Tần Hiên liếc mắt một cái, Tần Hiên gật đầu, lúc này hắn mới chậm rãi đem cánh tay Cẩm Ngôn đang ôm hắn lấy ra, cẩn thận đem nàng dựa vào trên sườn núi, lại cầm quần áo phủ lên người nàng, Tần Hiên vội tiến lên, nâng hắn đứng lên, hai người cùng nhau đi về hướng xa xa.

Tần Hiên đưa hắn vào rừng rậm sau khi phát sinh chuyện, tỉ mỉ cùng hắn hội báo một lần, trong đó cũng bao gồm việc Cẩm Ngôn thay hắn khâu truyền máu, Tần Phi Li nghe xong cũng không có đáp lời, Tần Hiên hơi hơi ngẩng đầu, chỉ nhìn đến sườn mặt có chút lạnh lùng của hắn, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

" Người của Hàm vương hiện đang ở nơi nào?" Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm lại lộ ra một cỗ băng hàn.

Tần Hiên vội cúi đầu hội báo nói: "Theo tin tức mà người của chúng ta truyền đến, Hàm vương đã an toàn hồi doanh, sáng nay, Hoàng thượng cũng đã được Ôn tướng quân tìm được, trước mắt cũng đã an toàn trở lại doanh trung."

Tần Phi Li đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Tiện nghi bọn họ."

Tần Hiên cúi đầu, nghĩ nghĩ lại nói: "Kia gia, chúng ta hiện tại phải đi về sao?"

Khóe môi Tần Phi Li gợi lên một tia băng hàn ý cười: "Tất nhiên là phải về, nhưng không phải là trở về ngay bây giờ. Thương thế của ngươi như thế nào? Còn có thể hành động?"

Hắn bỗng nhiên nhắc đến thương thế Tần Hiên, Tần Hiên theo bản năng thân thủ che vị trí miệng vết thương, lại nghĩ tới đêm qua Cẩm Ngôn khâu, thất thần một lát, vội gật đầu nói: "Chỉ cần không phải trận đấu lớn, thuộc hạ đều có thể làm được."

Tần Phi Li gật gật đầu: "Nếu tương kế tựu kế đã thành, vậy đem một phen tương kế tựu kế đốt cháy khiến cho nó cháy được càng triệt để chút. Ngươi nhanh chóng trở về hướng bọn họ cầu cứu, nhớ phải làm cho cả người chật vật, ta ở chỗ này chờ bọn họ tới."

Tần Hiên vội gật đầu: "Dạ, gia!"

Hắn một lần nữa đem Tần Phi Li đỡ đến bên cạnh đống lửa, sau đó rất nhanh liền biến mất ở bên trong sơn cốc, Tần Phi Li thêm một ít củi lửa vào trong đống lửa, lại tựa vào trên sườn núi, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Cẩm Ngôn thật sự là quá mệt, một giấc ngủ này ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, lúc đó thái dương ấm áp chiếu ở trên người nàng, phá lệ thoải mái.

Nàng ngủ đủ rồi, mở to mắt, đống lửa không biết khi nào đã tắt, nàng theo bản năng vươn thắt lưng, lại tác động miệng vết thương trên vai, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

"Bị thương?"

Bên tai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm réo rắt như suối nước, tiếng nói thuần hậu giống như một vò rượu ngon, làm cho người mê say. Cẩm Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt Tần Phi Li phóng đại ở trước mắt, ngốc lăng ba giây, sau đó đột nhiên kinh hỉ ôm chặt lấy hắn: "Ngươi tỉnh? Thật tốt quá!"

Tần Phi Li chậm rãi thân thủ xoa phía sau lưng của nàng, nhận thấy trong giọng nói nàng có tia kinh hỉ, lại chậm rãi đưa tay di tới phía trên eo nhỏ của nàng, đem nàng nới ra vài phần, chậm rãi đem tầm mắt dừng ở khuôn mặt cười tươi như hoa của Cẩm Ngôn, cũng nhẹ nhàng cười rộ lên: "Ta đã từng đáp ứng với người nào đó, chỉ cần nàng hôn ta, ta liền bất tử, bổn vương luôn luôn nói được thì làm được."

Hô hấp nóng rực trong miệng hắn phun ở trên mặt nàng, Cẩm Ngôn nhớ tới nụ hôn trước khi hắn hôn mê, đột nhiên sắc mặt đỏ lên, dù có mặt nạ chống đỡ, nhưng đôi tai của nàng ửng đỏ như máu, lại rõ ràng liền tiết lộ sự ngượng ngùng của nàng.

Cả trái tim nàng lại trở nên điên cuồng nhảy lên, tuy rằng trong lòng thẹn thùng hoảng loạn đến cực điểm, nhưng giờ khắc này, nhưng nàng không muốn dời tầm mắt, bởi vì nàng cảm thấy, mặc dù là giờ phút này chỉ yên lặng cùng hắn nhìn chăm chú, trong lòng như trước tâm hoa nộ phóng.

Nàng không biết bản thân khi nào thì đã giao tâm cho hắn, nhưng là giờ phút này trái tim trong lồng ngực cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, rõ ràng nói cho nàng, nàng giờ phút này kích động cùng sáp ý. Nếu, không có trận săn bắn này, kỳ thực nàng cũng không biết, trong lòng nàng không biết từ khi nào thì hắn đã chiếm cứ phân lượng lớn như vậy, khi nàng biết hắn thật sự có khả năng sẽ chết đi như vậy, bản thân sẽ không còn được gặp lại hắn, trong lòng hoảng loạn đến cực điểm. Nàng chưa từng có cảm giác như vậy, kiếp trước, từ nhỏ đến lớn, nàng đều sống trong cuộc sống xuôi dòng thuận gió, tuy rằng mỗi ngày đều chứng kiến người khác sinh tử mờ mịt,nhưng bản thân lại chưa từng trải qua, hôm qua, nàng nghe được tin tức Tần Phi Li xảy ra chuyện, một khắc kia, khẩn trương tới cực điểm lại vô lực tới cực điểm, mới làm cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được , cái gì kêu sinh ly tử biệt.

Nàng không để ý đến tánh mạng bản thân, cũng muốn vọt vào trong rừng tới cứu hắn, đơn giản là, nàng sợ hắn sẽ thật sự biến mất không thấy, thật sự liền như vậy bỏ nàng mà đi, thật sự sẽ không được gặp lại hắn nữ!

Tần Phi Li thấy nàng không hề né tránh ánh mắt hắn, bên trong tràn đầy lưu luyến si mê, mâu trung bỗng nhiên liền sâu thêm mấy phần, hắn cúi đầu, chậm rãi để sát vào Cẩm Ngôn, phảng phất hết thảy đều không cần nói, Cẩm Ngôn cực kỳ tự nhiên nhắm mắt lại, nụ hôn của hắn, nhẹ nhàng dừng ở mi tâm của nàng, như chuồn chuồn lướt nước: "Đêm qua, vất vả cho ngươi rồi."

Mâu trung hắn đen tối khó lường, Cẩm Ngôn ngượng ngùng, nhất thời cũng không có phát hiện, lúc này hắn chợt nhắc tới đêm qua, Cẩm Ngôn thế này mới nhớ tới nơi này hẳn là còn có một người sống khác, vội dời tầm mắt tìm kiếm, lại không nhìn thấy Tần Hiên, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, không còn quẫn bách, lại bỗng nhiên nhìn về phía Tần Phi Li nói: "Tần Hiên đi nơi nào ?"

Tần Phi Li hơi hơi cười, tà mị tựa vào trên sườn núi, tận lực không tác động đến miệng vết thương nói: "Ta để cho hắn trở về báo tin , không lâu sau, sẽ có người đến đón chúng ta."

Cẩm Ngôn vừa nghe, lại kinh hãi nói: "Ngươi để một mình hắn trở về? Hắn còn bị thương, vạn nhất gặp được thích khách, chẳng phải hẳn phải chết không thể nghi ngờ?"

Tần Phi Li lắc lắc đầu: "Trong rừng mặc dù có thích khách, nhưng đêm qua trải qua một hồi ác chiến, trước mắt trời đã sáng choang, Hoàng thượng tất nhiên sẽ phong tỏa trong rừng mỗi một chỗ ra vào, xử lý thích khách, cho nên trước mắt thích khách tự thân khó bảo toàn, tự nhiên sẽ ẩn nấp đi, tìm đường lui, thời điểm như vậy, bọn họ không có khả năng đi ra tìm cái chết ."

Cẩm Ngôn ngẫm lại cũng đúng, mới yên tâm.

Hai người đem thịt hươu nướng chín thừa lại đêm qua ăn một ít, quả nhiên trong rừng liền truyền đến động tĩnh, Cẩm Ngôn dè dặt cẩn trọng đi ra, nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy một số ngự lâm quân hướng bên này đi tới, mà khi nhìn thấy một người cao to ngồi trên lưng con ngựa, rõ ràng đó là Ôn đại tướng quân Ôn Hằng.

Cẩm Ngôn mi mày vui vẻ, vội vươn tay hô lớn nói: "Phụ thân, ta ở trong này?"

Nàng bởi vì chân cẳng không tiện, nên quỳ trên mặt đất , Ôn Hằng nghe được thanh âm, tập trung nhìn lại, nhìn thấy là nàng, mi mày vừa động, vội điều khiển ngựa tiến lên đây. Hắn đi tới gần, thấy trên người Cẩm Ngôn tràn đầy vết máu, lúc này sắc mặt trầm xuống, từ trên ngựa nhảy xuống dưới, bước nhanh tới trước mặt nàng, đem nàng nâng đứng lên hỏi: "Bị thương ở nơi nào ?"

Cẩm Ngôn dựa vào hắn đứng dậy, trong lòng chợt buông lỏng. Nàng xuyên việt tới đây, tuy rằng trong lòng biết nàng là nữ nhi mạo danh thế thân, nhưng Ôn Hằng đối với nàng lại thủy chung giống như tinhg thương của phụ thân dành cho nữ nhi, khi nhìn thấy hắn, nàng tự nhiên thả lỏng cảnh giác, nhưng nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ choáng váng mắt hoa, nàng còn không kịp nói cho Ôn Hằng, bản thân đến cùng bị thương ở đâu, trước mặt bỗng tối sầm, hoàn toàn té xỉu ở trong lòng hắn.

Ôn Hằng mâu sắc trầm xuống, trong lòng trở nên sốt ruột vạn phần, ngẩng đầu lại thấy, thấy một người ngồi cách đó không xa, tuy rằng chỉ nhìn đến một góc y bào, lại lập tức nhận ra, đó là Tần vương.

Đem Cẩm Ngôn ôm lấy, an trí ở trên lưng ngựa, hắn bước nhanh tiến lên, quả nhiên Tần Phi Li phải ngồi dựa vào chỗ kia, mặt hắn thoạt nhìn tái nhợt, sắc môi trắng như tờ giấy, tóc thật hỗn độn, trên người bởi vì mặc áo choàng màu đen, cho nên thấy không rõ rốt cuộc có vết máu hay không, chính là, quần áo cũng bị phá nát không chịu nổi .

Phía trước thời điểm Tần Hiên đến hội báo có nói, Tần Phi Li bị thương rất nghiêm trọng, trước mắt không thể thoát thân, hiện tại vừa thấy, tuy rằng từ bề ngoài nhìn không ra thương thế của hắn, nhưng Ôn Hằng vẫn là sâu sắc ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Hắn vội tiến lên hành lễ, Tần Phi Li nửa mở con ngươi nhìn nhìn hắn, suy yếu cười: "Nhạc phụ đại nhân quả nhiên đã tới , bằng không tiểu tế..."

Tánh mạng khó bảo toàn, hắn còn chưa nói xong, ánh mắt lại bỗng nhiên nhắm lại, cũng hôn mê bất tỉnh.

Ôn Hằng kinh hãi, vội tiến lên vài bước kiểm tra thương thế của hắn, chờ nhìn đến băng bó một tảng lớn phía sau lưng, mâu sắc trầm xuống, tuy rằng nhìn không thấy miệng vết thương, nhưng là quần áo phía sau lưng của hắn, sờ lên cứng rắn , chác là do bị thấm máu để lại, hắn lúc này liền kết luận, vẫn phải nên coi trọng, lập tức cấp tốc phân phó hai gã thị vệ tiến lên, đưa hắn đỡ lên ngựa lưng.

Đoàn người chậm rãi chạy về. Hoàng đế nghe nói Tần Phi Li trở về, lại bị thương rất nghiêm trọng, vội vàng mệnh lệnh cho ngự y trị liệu đi theo. Ngự y không phải ai khác, chính là viện sĩ Mạnh Sở Tuyệt của thái y viện. Y thuật của hắn rất cao minh, khi mở ra miệng vết thương trên người Tần Phi Li, mâu sắc không khỏi trở nên sâu thẳm.

Trước khi trị liệu cho Tần Phi Li, hắn đã trị liệu cho Tần Hiên, nhìn đến miệng vết thương được khâu lại chủ hắn, tức thời kinh ngạc không thôi, nghe Tần Hiên nói qua sự tình nguyên do, biện pháp như vậy cư nhiên là từ tay Cẩm Ngôn, lúc này kinh hãi một phen.

Y thuật của Cẩm Ngôn là hắn một tay dạy dỗ, bao nhiêu phân lượng hắn là người rõ nhất, nhưng là, cho tới bây giờ hắn cũng không có nghe Cẩm Ngôn nói qua, nàng vậy mà sẽ có thuật khâu lại vết thương kỳ quái như vậy, hơn nữa,mà cách khâu kì quái này lại dùng các dụng cụ hắn chưa bao giờ thấy.

Đến cùng là nàng thật sự có thiên phú dị bẩm, hay là ngay từ đầu nàng liền che giấu hết thảy? Ngay cả sư phụ như hắn cũng bị lừa chẳng biết gì?

Trong lòng tuy rằng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Mạnh Sở Tuyệt không có đối biểu lộ nhiều lắm ra với người khác. Một lần nữa thay Tần Phi Li xử lý băng bó miệng vết thương, hắn liền đi đến một sườn khác, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Cẩm Ngôn.

Vết thương của Cẩm Ngôn tuy rằng không nghiêm trọng lắm, lại thật sự đòi mạng, một mắt cá chân sưng lên một cách không bình thường, thậm chí so với bánh bao còn lớn hơn, phải tĩnh dưỡng thật tốt một phen mới có thể đi lại được, bằng không, chỉ sợ sẽ để lại di tật. Mà sau khi bắt mạch cho Cẩm Ngôn, hắn phát giác, mạch tượng của nàng cực yếu, rõ ràng là do mất máu quá nhiều, nhưng là trên người nàng không thấy miệng vết thương nào, mất máu đến cùng từ đâu mà đến, sau đó, hắn lại nghĩ tới việc truyền máu mà Tần Hiên đã nói, tinh tế xem xét Cẩm Ngôn, cuối cùng thở dài một tiếng.

Chờ xử trí thỏa đáng mọi việc, hắn trở lại doanh trướng của Tần Phi Mặc để phục mệnh, cặn kẽ dặn dò hai người chịu thương, lại quên đi chuyện y thuận của Cẩm Ngôn, Tần Phi Mặc gật gật đầu nói, "Tần vương hộ giá có công, hiện nay lại bị trọng thương, không dễ di động, đã nhiều ngày, ngươi liền ở lại đây toàn lực trị liệu thương thế cho hai người bọn họ."

Mạnh Sở Tuyệt lĩnh mệnh lui ra, Tần Phi Mặc một phen suy nghĩ, liền gọi Ôn Hằng tới tra hỏi về chuyện thích khách.

Bởi vì Tần Phi Li bị nghiêm trọng thương, Cẩm Ngôn sợ quấy nhiễu đến miệng vết thương của hắn, liền chuyển ra khỏi doanh trướng của hắn, ở chung với Lãnh Nguyệt. Nàng trên chân có thương tích, không thể đi đường, hoàng đế liền sai người làm cho nàng một chiếc xe lăn. Mà khi nàng ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên liền nhớ tới ngày ấy Tần Phi Li đứng lặng trong gió đỡ nàng xuống ngựa. Ngày đó bóng đêm rất đen, nàng cũng thật sự không nhìn rõ, Tần Phi Li đến cùng là dựa vào ngoại lực đứng, hay là hắn đã có thể đứng lên, mà hai ngày nay, Tần Phi Li đều nằm trên giường tĩnh dưỡng, Cẩm Ngôn liền áp chế nghi vấn trong lòng xuống, không có hỏi lại Tần Phi Li về sự việc ngày ấy.

Liên tục tĩnh dưỡng ba ngày, vấn đề thích khách, cuối cùng cũng tra ra manh mối, nguyên lai là có người bỏ tiền thuê người Sát thủ môn, ý đồ ám sát hoàng đế, chỉ là Sát thủ môn lại là tổ chức sát thủ quy củ sâm nghiêm, phàm là thích khách bị bắt, đều uống thuốc độc tự sát, cho nên, mặc dù là đem thích khách tiêu diệt toàn bộ cũng không bắt được người đứng phía sau mọi việc, Tần Phi Mặc tuy rằng tức giận, nhưng sự tình lại không có đầu mối, cũng chỉ có thể tạm thời để lại một bên, lại hạ xuống mệnh lệnh, hồi kinh sau đó tiêu diệt Sát thủ môn.

Âm mưu cùng nhiệm vụ ám sát hoàng đế, không khác gì muốn mưu phản, tổ chức như vậy, tự nhiên không thể lưu lại.

Ngày thứ tư, đoàn người của hoàng đế liền khởi giá hồi cung, bởi vì thương thế của Tần Phi Li nghiêm trọng, liền tạm thời lưu tại doanh địa, Tần Phi Mặc cố ý để Mạnh Sở Tuyệt ở lại, chiếu cố bệnh tình cho hắn, lại để lại ba ngàn ngự lâm quân bảo vệ an toàn cho Tần Phi Li.

Chân của Cẩm Ngôn cũng bị thương rất nghiêm trọng, mỗi ngày đều tiến hành chườm lạnh. Nàng liên tục cự tuyệt gặp mặt Mạnh Sở Tuyệt, nói là Lãnh Nguyệt có thể giúp nàng, Mạnh Sở Tuyệt cũng đành phải thôi, bất quá ngày hôm đó hoàng đế vừa đi, hắn lại đột nhiên đến doanh trướng của Cẩm Ngôn, nói là chẩn mạch lại cho nàng.

Hắn đưa ra lý do như vậy, Cẩm Ngôn cũng không còn cách nào khác cự tuyệt, liền chỉ có đưa hắn giữ lại.

Mạnh Sở Tuyệt đầu tiên là chẩn mạch cho nàng, sau đó mới bắt đầu xem xét thương thế trên chân nàng. Mấy ngày chườm lạnh, mắt cá chân của Cẩm Ngôn đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng vẫn còn sưng đỏ như trước, nhưng so với lúc trước như một bánh bao lớn, đã xem như rất tốt rồi.

Mạnh Sở Tuyệt lấy ra đồ cho nàng chườm lạnh, trời đông giá rét lạnh như băng, thấm ướt khăn lông, tự nhiên là băng hàn thấu xương, nàng không khỏi hút một ngụm khí lạnh, lại thấy Mạnh Sở Tuyệt từ khi tiến vào đến bây giờ, sắc mặt luôn luôn không tốt, không khỏi thấp giọng nói: "Sư phụ, ngươi tức giận?"

Mạnh Sở Tuyệt rốt cục ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn nhìn chằm chằm Cẩm Ngôn một hồi lâu, lại cười một tiếng nói: "Vi thần sao dám tức giận với Tần vương phi? Tần vương phi đường đường là thê tử của Bắc Vũ Tần vương, vi thần chẳng qua chỉ là viện sĩ thấp kém của thái y viện, ngay cả tư cách xách giày cũng không đủ, làm sao lại dám tức giận với vương phi."

Cẩm Ngôn vừa nghe những lời này, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, ngươi đừng nói như vậy..."

Mạnh Sở Tuyệt đổi nước cho khăn lông, một lần nữa thoa lên lưng bàn chân của nàng, liền chỉ nghe Cẩm Ngôn nhỏ giọng nói: "Kỳ thực phương pháp khâu là ta được xem qua trong một cuốn sách y thuật, cuốn sách kia hiện giờ đang ở..."

"Đừng nói là cuốn sách đó ở trong cung, ta cũng không có dễ bị lừa như vậy, sách thuốc trong cung, trước khi ngươi vào cung ta đã xem xong toàn bộ, tuyệt đối không có bản đơn lẻ như lời ngươi nói, cho nên, kỹ xảo lừa gạt của ngươi không lừa được ta đâu." Hắn nói xong, lại thay đổi một lần nước rồi vắt khăn lông. Nước lạnh thoa ở lưng bàn chân, tự nhiên là man mát lành lạnh tiêu trừ vài phần đau đớn, trong lòng Cẩm Ngôn lại không vui nổi, chính là mặt mày ủ ê nhìn Mạnh Sở Tuyệt không nói lời nào.

Mạnh Sở Tuyệt thấy nàng khó xử như vậy, nửa ngày cũng không hé răng, biết bản thân rốt cuộc sẽ không hỏi ra được, lập tức nói: "Ngươi đã không nói, ta cũng không tiện hỏi nhiều, ta chỉ là muốn biết, sách thuốc mà ngươi nói đến cùng là người từ trong sách nhìn qua một chút, hay là tất cả đều là thực lực của bản thân ngươi? Ngươi yên tâm, ta tất nhiên sẽ thay ngươi giữ bí mật, nếu ngươi lo lắng ta sẽ lan truyền chuyện này ra ngoài, ngươi yên tâm sẽ không có việc đó xảy ra. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, sau này việc có liên quan đến vấn đề xuất xứ y thuật của ngươi, ta đều sẽ không hỏi lại."

Chuyện này, nhắc đến,tuy lớn mà nhỏ. Nàng là một cái tiểu thư khuê các, tự nhiên không nên biết y thuật, nhưng nếu như Mạnh Sở Tuyệt có thể thay nàng bao che, một lúc sau, nàng nói là bản thân từ khi ra cung sau luôn luôn dốc lòng học tập y thuật, mới có được thành quả như vậy, người khác tự nhiên sẽ không có quá nhiều hoài nghi.

Tinh tế suy nghĩ, Cẩm Ngôn không khỏi lại nhìn về phía Mạnh Sở Tuyệt. Mâu trung hắn hết sức chân thành, Cẩm Ngôn tuy chỉ chung đụng cùng hắn hơn một tháng, nhưng lúc ở trong cung, Mạnh Sở Tuyệt luôn luôn giúp đỡ cho nàng, nếu nói hắn tâm tư bất chính, cơ hồ là không có khả năng. Hắn thân là ngự y, trực tiếp nghe lệnh hoàng đế, không cần kéo đảng kết phái, vả lại chuyện này, cũng không liên quan đến quyền thế tiền triều, cũng không thương hại lợi ích người khác, tự nhiên cũng không có động cơ hắn phải hãm hại nàng. Cho nên Cẩm Ngôn tinh tế suy nghĩ, cân nhắc lợi hại, cuối cùng chi tiết đáp: "Là thực lực."

Mạnh Sở Tuyệt nghe xong, cấp lâu sau cũng không nói gì, hắn nhìn Cẩm Ngôn một lúc lâu mới nói: "Ngươi đã có thực lực như vậy, nói vậy những phương diện khác còn có kỹ thuật rất tốt khiến người kinh dị, đều là tự ngươi nghiên cứu..."

Mạnh Sở Tuyệt lại tinh tế xem qua nàng sau mới nói, "Mặt của ngươi, có phải hay không kỳ thực có biện pháp trị liệu?"

Cẩm Ngôn nghe vậy khổ nở nụ cười nói: "Sư phụ thật là rất để mắt đến ta , sư phụ xem qua vết thương trên mặt ta, nhất định cũng nhìn ra là bị vũ khí làm bị thương, bị thương rất sâu, vậy thì làm sao có thể dễ dàng trị khỏi như vậy?"

Mạnh Sở Tuyệt lại bắt giữ được cách dùng từ trong lời nói của nàng: "Không dễ dàng, nghĩa là vẫn có thể , đúng hay không?"

Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên nhìn hắn, nửa ngày mới gật đầu một cái nói: "Thật là có thể, có thể dùng thuật cấy da, bất quá, ta bị thương là ở mặt, không có khả năng tự mình cấp bản thân giải phẫu, cho nên căn bản không có khả năng."

Mạnh Sở Tuyệt thật lâu sau không nói gì, mâu trung của hắn đã rút đi vẻ khiếp sợ lúc trước, giờ phút này nhìn về phía ánh mắt Cẩm Ngôn, thâm trầm mà lại mang theo vài tia tìm tòi nghiên cứu cùng kính nể, thật là có kính nể, thầy thuốc đối với y thuật theo đuổi vĩnh viễn luôn không có chừng mực , ít nhất, theo hắn, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, mà Cẩm Ngôn lại có thể làm được, trừ bỏ khiếp sợ, tự nhiên còn dâng lên một cỗ cảm xúc kính nể.

"Không biết Cẩm Ngôn có tin tưởng ta hay không?" Hắn nói xong, mới phát hiện chính mình nói lời không nên nói, tuy rằng, hắn nếu học được, rất có khả năng đem mặt Cẩm Ngôn trị lành, nhưng là, đạo lý y không truyền ra ngoài, hắn vẫn là biết, nếu Cẩm Ngôn nói cho hắn phương pháp, không khác việc nàng dạy cho hắn bí phương y thuật độc nhất vô nhị, cho nên, nếu là người bình thường, là vạn lần không có khả năng đồng ý . Hắn vốn tưởng rằng bản thân là nói lời nói không nên nói, lại không nghĩ rằng, Cẩm Ngôn nghe xong, cư nhiên trước mắt sáng ngời dò hỏi: "Sư phụ nguyện ý học?"

Ý tưởng Cẩm Ngôn, lại hoàn toàn tương phản cùng Mạnh Sở Tuyệt. Ở hiện đại, trong giới y học, càng chú trọng việc tham thảo y thuật, nếu có bệnh nhân đặc thù, đều là thông qua cộng đồng nghiên cứu tham thảo mới có thể đưa ra kết luận chứng bệnh cuối cùng, cũng bởi vì có cộng đồng nghiên cứu tham thảo, nên đa số các thí nghiệm thường thường thành công, cho nên, Mạnh Sở Tuyệt hỏi như vậy, nàng liền không chút do dự đáp ứng: "Ta đây chuẩn bị một chút, ngày mai sư phụ tới tìm ta, ta sẽ nói tỉ mỉ cho sư phụ."

Vẻ mặt của nàng, không chút nào che giấu sự vui mừng. Người người đều thích xinh đẹp, ai lại muốn nhìn chằm chằm một dung nhan xấu xí cả đời? Nhất là, nàng hiện tại... Có người trong lòng.

Nữ nhân vì người trong lòng mà để ý dung mạo, đây cơ hồ là tâm tư của mọi nữ nhân khắp thiên hạ, mặc dù ở cổ đại, cũng đều giống nhau.

Hơn nữa, sư phụ cũng đã dạy nàng không ít, chia xẻ y thuật đối với nàng mà nói, tuyệt đối là chuyện vui khi việc này thành.

Mạnh Sở Tuyệt chậm rãi áp chế kích động trong lòng,cảm giác vui mừng, hắn khát vọng y thuật đột phá, huống chi lại là một loại y thuật chưa bao giờ nghe qua.

Sau nửa canh giờ, vết thuognw trên chân Cẩm Ngôn đã tốt lên nhiều, Mạnh Sở Tuyệt liền lấy hòm thuốc ly khai doanh trướng của nàng. Lúc hắn rời đi, lại gặp Tần Phi Li ngồi xe lăn mà đến, hơi kinh ngạc một phen: " Miệng vết thương của Vương gia đang ở từ từ khép lại, giờ này khắc này, thật sự không nên xuống giường hoạt động..."

"Không sao." Tần Phi Li nhàn nhạt cắt đứt lời nói của hắn, khẽ cười cười, "Bổn vương đã ở trên giường dưỡng thương nhiều ngày, nhưng vẫn không thấy vương phi của bổn vương xuất hiện, nghĩ rằng , có phải hay không bổn vương đã làm sự tình gì chọc giận nàng, để nàng không muốn thấy ta, ta chỉ muốn tới gặp nàng , cho nên lần này tự mình đến đây, cũng đã biết, bổn vương đến cùng sai ở đâu?"

Hắn tuy là nói chuyện với Mạnh Sở Tuyệt, nhưng thanh âm không khỏi có chút lớn, tự nhiên một chữ cũng không thiếu rơi vào trong tai Cẩm Ngôn.

Nàng kỳ thực có đi nhìn Tần Phi Li , vụng trộm nhìn hắn, chỉ là hai người chưa bao giờ chạm mặt, cho nên Tần Phi Li nói như vậy, ngược lại là thực sự.

Cẩm Ngôn cũng không biết vì sao, bỗng nhiên liền cảm thấy hoảng loạn, nàng vội chuyển động xe lăn đi đến bên giường, bay nhanh lên giường, dùng chăn gắt gao bao quanh thân thể, làm bộ đã ngủ.
Bình Luận (0)
Comment