Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 87

Cũng không ngờ, nàng vừa nằm xuống, liền nghe được thanh âm của Mạnh Sở Tuyệt truyền đến, nói: "Hạ quan vừa mới đắp dược cho vương phi xong, như thế, liền không quấy rầy , hạ quan cáo lui!"

Cẩm Ngôn nguyên bản cũng không thấy ra chỗ không ổn, lúc này Mạnh Sở Tuyệt vừa nói như thế, không phải là hoàn toàn bại lộ chuyện nàng đã tỉnh rồi sao? Nhưng là, khi Tần Phi Li tiến vào, nàng lại ngủ mê mang, như vậy rất không bình thường ! Như vậy rất khác thường, Tần Phi Li là người thông minh như vậy làm sao lại không biết nàng đang giả vờ? bây giờ, nàng chỉ có thể thay đổi kế hoạch! Cẩm Ngôn nghĩ đến đây, vội từ trong ổ chăn chui ra, hướng về phía xe lăn mà đi, chỉ là, khi bản thân nàng đứng giữa cho giường cùng xe lăn, thì rèm cửa doanh trướng đã bị người kéo ra .

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy Tần Phi Li tự mình đẩy xe lăn từ bên ngoài tiến vào, nhất thời ngẩn ngơ, thân thể bỗng nhiên cứng lại. Tần Phi Li tựa hồ cũng không nghĩ tới khi tiến vào sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy, hơi hơi dừng lại, chợt cong lên khóe môi, nhưng lại ung dung ngồi ở chỗ kia cười nhìn Cẩm Ngôn, phảng phất đã đoán được vì sao bây giờ nàng lại có hành vi buồn cười như vậy.

Khuôn mặt Cẩm Ngôn đỏ bừng như lửa, vội từ trên giường lật xuống dưới, ngồi vào xe lăn, không tự chủ vuốt vuốt tóc mai khó chịu buồn bực nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tần Phi Li mỉm cười, chợt đẩy xe lăn tiến về trước, rốt cục ở trước mặt nàng ngồi vào chỗ của mình. Hai người đều ngồi xe lăn mặt đối mặt, tình huống như vậy có vài phần quái dị, tầm mắt của Cẩm Ngôn, liếc qua hai chân hắn, hơi hơi tạm dừng, cuối cùng thu hồi tầm mắt, rũ mắt xuống: Chân hắn, là thật sự tàn phế sao?

Suy nghĩ trong lòng xẹt qua một giây, lập tức liền bị thu hồi, bởi vì đối với chuyện này mà nói, bây giờ nàng cảm thấy rất bối rối dưới ánh mắt dường như hiểu rõ hết thảy của hắn. Liền giống như một người yên lành đứng ở trước mặt hắn, cho dù che dấu tốt như thế nào, ở dưới ánh mắt của hắn, đều bị hắn nhìn ra hết, căn bản là không chỗ lẫn trốn, cảm giác như vậy, thật là rất không tốt !

Bất quá Tần Phi Li cũng không có tiếp tục chế nhạo nàng nữa, chỉ là ánh mắt dừng ở trên chân gần giống như bánh chưng nói: "Vết thương trên chân có khá hơn chút nào không?"

Cẩm Ngôn cúi đầu, ánh mắt đồng dạng nhìn xuống chân, quơ quơ chân nói: "Cũng được, dù sao không có đau như lúc trước nữa ." Nàng nói xong lại ngẩng đầu nhìn Tần Phi Li, hắn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người trong không trung chạm nhau, mâu quang Cẩm Ngôn đột nhiên liền sáng lên nói: " Vết thương phía sau lưng ngươi như thế nào ? Đứng lên như vậy, sẽ hở miệng vết thương thì làm sao?"

Tần Phi Li cười lắc lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, ngươi không phải đã khâu lại cho ta sao? Chỉ cần không đụng đến miệng vết thương, vẫn có thể đi được."

Cẩm Ngôn nhíu mày, sau khi khâu lại miệng vết thương, vẫn không nên vận động kịch liệt, nếu không sẽ ảnh hưởng miệng vết thương khép lại, hắn bị trọng thương như vậy, thì phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới có thể nhanh chóng lành. Nhưng nàng chỉ mấp máy miệng, cuối cùng cũng không nói cái gì, chỉ nhắc nhở nói: "Miệng vết thương sau khi khâu không thể đụng vào nước, chờ vết thương khép lại một chút, đến lúc đó còn phải cắt chỉ, cho nên, ngươi vẫn nên tận lực không đi lại nhiều."

Nàng vừa nói xong, lại nghĩ tới lời nói của Tần Phi Li trước đó , nàng không tới nhìn hắn, cho nên hắn chỉ có thể tới nhìn nàng, nhất thời trong lòng buồn bực, rầu rĩ nói: "Ta mỗi ngày đều qua gặp ngươi là được rồi."

Tần Phi Li nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc này đây, cũng không phải không tiếng động câu môi, mà là cười ra tiếng, rõ ràng hắn rất thoải mãn: "Được, vậy Cẩm Ngôn cần phải đến gặp ta."

Cẩm Ngôn thấy hắn cười đùa như vậy, trong lòng cũng ngọt như mật , nàng ngẩng đầu tinh tế nhìn nhìn hắn, khí sắc của hắn nhìn qua đã tốt lên rất nhiều, nhiều ngày tu dưỡng đã làm cho cả người hắn rất có tinh thần, sự chật vật và tái nhợt toàn bộ biến mất không còn, trong lòng không khỏi cảm thấy an tâm.

Hai người mới ngồi một lát như vậy, bỗng nhiên có người đẩy rèm ra mành từ bên ngoài tiến vào, Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy Lãnh Nguyệt bưng vào một cái khay, bên trong đựng một ít đồ dùng y thuật, nhất thời ánh mắt có chút không được tự nhiên.

Lãnh Nguyệt nguyên bản chỉ là dựa theo thời gian mỗi ngày đưa thuốc tới đổi dược cho Cẩm Ngôn mà thôi, bởi vì, nàng vừa nhìn thấy Mạnh Sở Tuyệt rời đi, nghĩ hẳn là đã thoa thuốc trên chân bị thương cho Cẩm Ngôn rồi, cho nên bưng dược thoa lên bả vai đến, bởi vì dù sao nam nữ cũng có khác, vết thương trên vai, Cẩm Ngôn không có khả năng để Mạnh Sở Tuyệt thay dược hộ, cho nên, nàng mới có thể bưng dược đến, cũng không nghĩ đến, Tần Phi Li cũng ở nơi này, mà nhìn thấy ánh mắt Cẩm Ngôn mất tự nhiên, Lãnh Nguyệt nhất thời đứng im tại chỗ, nhất thời không biết là nên đi, hay là nên ở lại.

Cẩm Ngôn ho khan một tiếng, cuối cùng phân phó Lãnh Nguyệt nói: "Lãnh Nguyệt, ngươi trước để qua một bên, bọn ta..."

Nàng đang muốn nói đợi lát nữa lại đổi, thanh âm lại đột nhiên bị Tần Phi Li cắt đứt, chỉ thấy hắn nhìn về phía Lãnh Nguyệt chân thật đáng tin phân phó nói: "Đem tới đây."

Lãnh Nguyệt nhất thời cũng không biết nên nghe ai , nhìn Cẩm Ngôn lại nhìn nhìn Tần Phi Li, cuối cùng quyết định vẫn là nghe theo cô gia , liền đem khay bưng tới. Bởi vì theo nàng, cô gia cùng tiểu thư đã là vợ chồng, việc này lại xúc tiến tình cảm vợ chồng, nàng cảm thấy vui khi việc thành .

Nàng đem khay đặt ở một bên trên bàn, Tần Phi Li chuyển động xe lăn đi qua, nhìn nhìn một chút các dụng cụ, phía trên để một cái cái nhíp, còn có bông y tế cùng một ly rượu, sau đó là kim sang dược (dược bôi lên vết thương do vũ khí gây ra), vải băng. Hắn vừa thấy, liền đã biết nên sử dụng như thế nào, liền đối với Lãnh Nguyệt gật đầu nói: "Ngươi lui ra đi."

Lãnh Nguyệt vụng trộm nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, trong lòng cũng là mừng như điên , nhưng lúc này Cẩm Ngôn tựa hồ căn bản không nhìn thấy tầm mắt của nàng, chỉ tại Tần Phi Li nói để cho Lãnh Nguyệt lui ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Phi Li liếc mắt một cái, lập tức lại cúi đầu, lông mi khẽ run, rõ ràng là bộ dáng thẹn thùng. Lãnh Nguyệt nhìn thấy Cẩm Ngôn có phản ứng như vậy, trong lòng liền vui vẻ, vội vàng khom mình hành lễ, rời đi doanh trướng.

Nàng đi rồi, Tần Phi Li liền nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: "Lại đây."

Cẩm Ngôn có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn đi qua, ở trước mặt hắn liền dừng lại, nhìn hắn một cái, rốt cược vẫn không khống được tim đập hỗn loạn, khẽ nói: "Việc này để Lãnh Nguyệt làm là được rồi, không cần..."

Nàng còn chưa nói hết, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay của hắn. Cẩm Ngôn thân thể cứng đờ, cái tay kia lập tức duỗi đến vạt áo của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, liền đem vạt áo của nàng cởi bỏ ( Ly ca thật manh động), Cẩm Ngôn vội đè lại quần áo dây lưng, vội la lên: "Thật sự không cần, để Lãnh Nguyệt làm là được rồi..."

"Ta xem một chút!" Lời nói ngắn gọn lại mang theo khẩu khí không cho cự tuyệt, Cẩm Ngôn lắp bắp nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng mím chặc môi, đưa ngón tay dời đi, Tần Phi Li lập tức cởi bỏ vạt áo của nàng, chuyển động xe lăn đi đến bên người nàng, đem y phục trên vai nàng kéo xuống, liền lộ ra đầu vai trơn bóng, còn có mảnh vải trắng băng bó trên vai nàng.

Màu da của nàng thật đẹp, bóng loáng tinh tế, nõn nà, trắng noãn như ngọc. Mặc dù chỉ lộ ra đầu vai nho nhỏ, da thịt đã làm người ta kinh thán, còn có xương quai xanh tinh xảo lại không rõ cảm xúc...

Ngón tay của Tần Phi Li, theo vải trắng băng bó xẹt qua, lập tức chậm rãi cởi bỏ, từng tầng từng tầng được cởi bỏ, bên trong liền lộ ra vết thương dài khoảng bảy tám cm, đó là khi Cẩm Ngôn và Tần Hiên cùng nhau từ trên núi ngã xuống, bả vai đụng đến tảng đá, va thành một vết thương khá lớn, bởi vì từ trên cao ngã xuống va phải lực đạo cực lớn, cho nên thương thế kia tuy rằng cũng không quá mức nghiêm trọng, nhưng cũng không phải vết thương nhỏ, mấy ngày nay đổi dược kịp thời, miệng vết thương đã khép lại một ít, chỉ là một mảng lớn da thịt đỏ tươi thoạt nhìn đến cùng có chút khiếp người.

Tần Phi Li nhíu mi bưng lên bát rượu trắng, dùng cái nhíp kẹp lấy bông y tế, tẩm ẩm rượu trắng tiêu độc cho miệng vết thương của nàng, Cẩm Ngôn đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, hắn nhìn nàng một cái, không lên tiếng, Cẩm Ngôn liền tựa đầu sang một bên, cắn răng chịu đựng.

Tiêu độc xong, sau đó là thoa kim sang dược, dược này được mang ra từ trong cung, hiệu quả cũng rất thần kỳ, chỉ là thoa vào trên miệng vết thương lại cực kì đau, Cẩm Ngôn nhìn hắn lấy thuốc , chân mày theo bản năng cau lại một chút, Tần Phi Li phút chốc liền thân thủ lấy một ít dược của nàng, kéo nàng lại gần một chút, khoảng cách gần gũi, hương dược thảo nhàn nhạt trên người hắn toàn bộ chui vào chóp mũi, Cẩm Ngôn vừa định nói chuyện, lại chợt thấy trên vai đau nhức, "Ai nha" một tiếng phục hồi tinh thần lại, Tần Phi Li đã cho nàng dược tốt nhất , nàng lúc này vừa tức giận vừa thẹn thùng, nhất thời la ầm lên: "Ngươi cũng không biết nhẹ một chút!"

Tần Phi Li giơ lên lọ thuốc trong tay nói: "Nếu là nhẹ một chút sẽ càng đau hơn, đau dài không bằng đau ngắn."

Hắn lập tức cầm vải trắng mang tới.

Thời điểm cởi bỏ y phục, dĩ nhiên là dễ dàng, trực tiếp nắm bắt một đầu, rút dây lưng là được, nhưng lần này nhi muốn mặc lại có chút hao tâm tốn sức. Bởi vì Cẩm Ngôn băng bó ở đầu vai, như vậy phải từ dưới nách xuyên qua, cứ như vậy, nàng phải lộ càng nhiều . Kỳ thực, lộ bả vai hay lộ cái cánh tay, căn bản cũng không có gì, ở hiện đại, việc này căn bản không phải là chuyện lớn gì, nhưng vấn đề là, trang phục ở cổ đại có vấn đề, nàng muốn lộ cánh tay, thì phải đem quần áo cởi xuống, tương đương bán lộ rồi .

Cho dù là thật sự thích người ta, nhưng là hai người cho tới bây giờ chưa từng thẳng thắn thành khẩn nói qua, như vậy liền có chút không được tự nhiên , Tần Phi Li giờ phút này cũng ý thức được , nhưng là, hắn nửa điểm không được tự nhiên cũng không có, cư nhiên thản nhiên cởi ra quần áo của nàng, Cẩm Ngôn nóng nảy liền vỗ tay hắn, lại tác động miệng vết thương, hít vào một ngụm khí, thế này mới trừng hắn nói: "Uy uy uy, ngươi thật có ý tứ a!"

Tần Phi Li tựa hồ là nghe được lời nói rất buồn cười, hơi hơi gợi lên khóe môi, phượng mâu hẹp dài tràn đầy vẻ nghiền ngẫm: "Ta vì sao phải ngượng ngùng? Ta thoa dược cho phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, ta tại sao phải ngượng ngùng ?"

Cẩm Ngôn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mặc dù nói là như vậy, nhưng hai người rõ ràng cho tới bây giờ cũng không phải vợ chồng chân chính, rõ ràng trong lòng hắn cũng biết rõ ràng, lại nói ra lời nói này. Nàng rầm rì hai tiếng, tia nghiền ngẫm bên trong con ngươi của Tần Phi Li vẫn chưa lui, ngược lại càng hứng thú dạt dào nhìn nàng, Cẩm Ngôn rốt cuộc cắn răng một cái, xoay người sang chỗ khác. Chính nàng cởi ra quần áo bên trong, đưa cánh tay từ trong quần áo rút ra, sau đó xiết chặt quần áo, không để cho mình lộ ra xuân quang, thế này mới xoay người đối mặt hắn nói: "Trước tiên cứ như vậy, không cho phép loạn nhìn!"

Dù nàng chặc chẽ che kín, trước ngực một mảnh xuân quang vẫn che không được, như ẩn như hiện, lúc Tần Phi Li xoay người lại, ánh mắt liền theo bản năng như có như không dừng ở trước ngực nàng (Ly ca thật ti bỉ), Cẩm Ngôn nhất thời phát hiện lại nhanh chóng buộc chặc quần áo, tức giận trừng mắt nhìn hắn, Tần Phi Li thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Uh, ta không nhìn."

Hắn băng bó lại cho Cẩm Ngôn, nhưng là nàng giữ rất kín, thật vướng tay, vì thế, hắn liền chỉ chỉ vai nàng, ý bảo nàng thả lỏng quần áo một chút nói: "Thật chặt , ngươi thả lỏng chút."

Tổ tiên Chung Ly xuất thân là thấy thuốc, thời điểm còn trẻ vào Nam ra Bắc đã cứu không ít người, Chung Ly quốc vốn là biên cảnh có dân chạy nạn giữa hai quốc gia, thuộc khu vực ngoài lãnh thổ hai nước, nói cách khác, nơi này là nơi giao thoa giữa hai nước ở ngoài, ai cũng không thuộc về, là độc lập tồn tại . Sau này, tổ tiên Chung Ly đến nơi này, nhìn thấy dân chúng chịu khổ, liền ở lại, chữa bệnh cho dân chúng, chăm sóc mọi người, thậm chí còn mang vào các quốc gia kỹ thuật tiên tiến, trợ giúp người Chung Ly làm giàu, cho nên, mọi người thật cảm kích hắn, sau này, cực kỳ tự nhiên , Chung Ly cũng muốn thành lập quốc gia của bản thân, liền ủng hộ hắn làm hoàng đế, mà chung cách thu lưu lại là dân chạy nạn của các quốc gia, các nước đều có lợi, cho nên trăm ngàn năm qua, thủy chung cũng không bị hai nước liền nhau xâm phạm ( xin lỗi mọi người, ta cũng ko hiểu cái đoạn này ở đâu ra, thấy lạc đề quá. Hơn nữa đoạn này cắt đoạn trên ra làm hai, ta dịch ko hieur gì hết, nên ta gộp lại vậy thấy có lý hơn, chắc là tác giả ghi nhầm đoạn hay sao đó. Ta chịu)

Cái gì kêu thật chặt , thả lỏng chút? Cẩm Ngôn bị một câu nói của hắn làm cả kinh trong gió hỗn độn, cố tình Tần Phi Li còn không có ý thức được lời nói của bản thân có nghĩa khác, bình thản ung dung kéo kéo quần áo của nàng, sau đó cấp tốc băng bó thật tốt, nhìn thấy Cẩm Ngôn nhìn mình, ánh mắt của hắn gần như ngốc lăng, hắn thật nhanh chớp chớp mắt nói: "Nương tử có thể mặc quần áo ."

Trong khoảnh khắc Cẩm Ngôn lại xấu hổ vô cùng, đến cùng là nàng có tư tưởng đen tối, hay là người ta tư tưởng quá thuần khiết?

Mới bất quá ngắn ngủn không tới một cái canh giờ, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy bản thân đã ra khứu nhiều lần ( ta cũng không biết ra khứu là cái gì), lại không muốn cùng hắn ở lâu một chỗ, bôi thuốc xong sau liền đem Tần Phi Li đuổi trở về, đợi đến khi chỉ còn một mình, nàng đã đấm ngực dậm chân vô cùng hối hận : Đều nói nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh đều bằng 0, nàng còn chưa có yêu, chỉ số thông minh vì sao đã bằng 0?

Như vậy trực tiếp làm cho nàng cả một ngày đều buồn bực không vui, đến ngày thứ hai, Mạnh Sở Tuyệt lại đổi dược cho chân nàng xong, Cẩm Ngôn liền dựa theo thỏa thuận lúc trước, tỉ mỉ đem biện pháp cấy da nói một lần, Mạnh Sở Tuyệt là người có ngộ tính cực cao, nàng bất quá chỉ nói một lần, hắn liền đã hiểu đại khái, lúc này gật gật đầu: "Biện pháp này tuy rằng rất kỳ dị, lại rất có đạo lý, cần phải thí nghiệm một phen."

Sau chuyện này, ba ngày liên tục, hắn cũng chưa trở lại tìm bản thân, Cẩm Ngôn tính ngày không sai biệt lắm , nhớ tới vết khâu của Tần Hiên cùng Tần Phi Li. Thương thế Tần Hiên nhẹ hơn một chút, hiện tại có thể cắt chỉ được rồi, nhưng là vết thương của Tần Phi Li quá sâu, tạm thời không thể cắt chỉ được, nhưng là chân của nàng còn chưa có thể đi được, liền chỉ có thể để Lãnh Nguyệt gọi Tần Hiên đến. Đối với việc lại một lần nữa ở trước mặt nàng cởi áo tháo thắt lưng, Tần Hiên đến cùng vẫn thập phần mất tự nhiên, nhưng việc cắt chỉ này, người khác lại chưa từng làm qua, Cẩm Ngôn cũng không dám để bí mật này cho người khác biết được, trừ bỏ Mạnh Sở Tuyệt, nhưng Mạnh Sở Tuyệt đã nhiều ngày nay cơ hồ đang tự mình "Thí nghiệm" đi, căn bản là nhìn không thấy người, cho nên, Cẩm Ngôn cũng chỉ có thể tự mình ra sân, mới có thể yên tâm.

Tần Hiên tuy rằng không được tự nhiên, nhưng cắt chỉ khâu, đạo lý quá mức dễ hiểu, Cẩm Ngôn vừa nói, hắn liền biết, cho nên cũng từ chối không được, chỉ có thể ở trong doanh trướng của nàng cởi quần áo, cho nàng cắt chỉ.

Quá trình cắt chỉ vẫn là rất đau , bất quá thủ pháp của Cẩm Ngôn rất thành thạo, ngược lại cũng không làm cho hắn chịu quá nhiều đau đớn, Tần Hiên chỉ cảm thấy sau khi cắt chỉ, nhất thời miệng vết thương liền không lại vừa động liền ẩn ẩn đau, đối với Cẩm Ngôn lại bội phục vài phần, Cẩm Ngôn thuận tiện thoa dược cho hắn, nói: "Mỗi ngày dùng rượu thuốc lau qua, sau đó bôi thuốc băng bó, không quá nữa tháng, miệng vết thương hẳn là sẽ khép lại không sai biệt lắm ."

Tần Hiên nhìn nàng một cái, vẫn như cũ có vài phần kinh ngạc, nhưng hắn đến cùng cũng không nói cái gì, nhanh nhẹn mặc chỉnh tề rời đi.

Mà đoàn người ở Phượng Hoàng Sơn nghỉ tạm mười ngày, coi như là tu dưỡng không sai biệt lắm, liền bắt đầu trở về kinh .

Tần Phi Li bị thương, lúc này không thể cưỡi ngựa . Trên đường rốt cuộc cũng mỏi mệt, thương thế của hắn chưa lành hẳn, liền chưa có lấy lại tinh thần, mà thân thể Cẩm Ngôn cũng chưa khôi phục hoàn toàn, tự nhiên là buồn ngủ không thôi.

Nhưng là bên trong xe ngựa có một cái chăn, Tần Phi Li đã ngủ trước rồi, nàng lại ngượng ngùng tiến vào, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, nhưng là một ngày dài như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?

Buổi trưa đơn giản ăn qua vài thứ rồi tiếp tục lên đường, Cẩm Ngôn càng cảm thấy buồn ngủ hơn. Thời tiết rất lạnh, lại không dám mở cửa sổ, nàng cũng không nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm thấy rất nhàm chán, đến cùng cũng không chịu đựng được nữa đã ngủ. Tần Phi Li vừa ngủ dậy, sắc mặt vẫn không tốt như trước, chẳng qua liếc mắt một cái liền nhìn thấy bộ dáng nàng dựa vào thành xe mà ngủ. Trên người nàng mặc một kiện váy dài hồng nhạt, này không khỏi làm cho hắn nhớ tới ngày ấy đi săn bắn. Nàng cũng mặc một kiện y phục hồng nhạt, lại bởi vì tìm hắn mà cả người đều là máu, sau này lại bị máu của hắn nhuộm một thân, cơ hồ thành huyết nhân. Nghĩ đến đây, mâu quang hắn sáng loe lóe, bỗng nhiên liền vươn tay đến, đem Cẩm Ngôn đang ngủ say bên trong ôm vào trong lòng.(Li ca lén ăn đậu hủ của Ngôn tỷ a)

Cẩm Ngôn dựa vào thành xe ngủ, vốn cũng không ổn định, xe lại xóc nảy, bị cánh tay hắn ôm lấy, nhất thời liền giật mình tỉnh lại, lại nhìn thấy hắn đang gần trong gang tấc, đến cùng có vài phần mất tự nhiên.

Nàng muốn đứng lên, Tần Phi Li nhấn nàng một cái, mở miệng nói: "Ngủ đi, ta ngủ một hồi lâu , lúc này không mệt."

Hắn đem ổ chăn ấm áp đưa cho nàng, bản thân đứng dậy, ngồi vào một bên, Cẩm Ngôn chỉ cảm thấy trong ổ chăn thập phần ấm áp, tất cả đều là hơi thở trên người hắn, nhớ tới thương tích trên người hắn, cuối cùng một chút ngại ngùng, liền trong khoảnh khắc không còn, ngược lại vươn tay đến, lôi kéo tay áo của hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn có thương, cùng nhau nằm đi."

Tần Phi Li khóe mắt khẽ cong, dĩ nhiên rất vui khi việc thành.

Hắn lập tức nằm xuống, cùng Cẩm Ngôn nằm ở một chỗ, dĩ nhiên cực kỳ tự nhiên đem nàng nhét vào trong ngực, lần này Cẩm Ngôn không có cự tuyệt, ngược lại chui ở trong lòng hắn, lập tức tìm một cái tư thế thư thái liền ngủ.

Như vậy tự nhiên liền ngủ đến khi trời tối.

Ngự lâm quân bảo vệ hắn đến Tần vương phủ, nhũ mẫu cùng quản gia sớm biết được tin tức Tần Phi Li cùng Cẩm Ngôn bị thương, liền đi ra nghênh đón.

Vết thương trên chân Cẩm Ngôn còn chưa khỏi, tự nhiên cũng không thể đi, hai bộ xe lăn được đặt xuống trước xe ngựa, Tần Phi Li được người nâng xuống xe ngựa, sau đó là Cẩm Ngôn. Tần Hiên xuống ngựa, dẫn đầu ở phía trước phụ giúp Tần Phi Li, mà Cẩm Ngôn ở phía sau được Lãnh Nguyệt phụ giúp. Phong Như một lòng quan tâm thương thế của Tần Phi Li, nhìn thấy gò má gầy yếu cùng sắc mặt tái nhợt của hắn, càng thêm đau lòng, hỏi han ân cần một phen, Tần Hiên báo cho bà biết khi Tần Phi Li gặp được nguy hiểm, nhờ Cẩm Ngôn truyền máu kéo dài tính mạng, Phong Như nhất thời thật lâu sau cũng không nói gì, lại nhìn Cẩm Ngôn, mâu quang đã ôn nhu rất nhiều.

"Các ngươi trước tắm rửa một cái, phòng bếp đã chuẩn bị cơm xong rồi, ăn no sau đó phải hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai nhũ mẫu tự mình xuống bếp làm đồ ăn thật bổ cho các ngươi." Lời này của nàng cũng không phải nói với một mình Tần Phi Li, đối với Cẩm Ngôn cũng là vẻ mặt ôn hoà, Cẩm Ngôn nhất thời thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu, lúc này nhũ mẫu mới phân phó người đưa tới nước ấm.

Cẩm Ngôn tắm rửa coi như tương đối thuận lợi, trên người nàng trừ bỏ chân, ngoại thương cơ hồ hoàn toàn đã khôi phục, ngay cả trên vai cũng đã đóng vảy, vả lại những ngày qua ở bên ngoài, một cái cũng chưa có tắm qua, có thể tắm một lần như vậy, tự nhiên là thể xác và tinh thần đều thư sướng, mà Tần Phi Li lại không giống với nàng, thương thế trên lưng hắn căn bản không thể đụng nước, chỉ có thể đơn giản lau thân thể, bất quá như vậy cũng không ảnh hưởng cái gì, lau sạch so với không tắm cũng tốt hơn.

Giường trong phòng đã đổi mới , thoạt nhìn thật rắn chắc. Nhưng là nghĩ đến vấn đề buổi tối ngủ như thế nào, Cẩm Ngôn lại có vài phần giãy dụa mâu thuẫn, nàng nhất thời cảm thấy do dự, rốt cuộc bản thân nên ngủ trên giường, hay là ngủ dưới đất?

Cưa phòng bị đẩy ra, Tần vương lại một thân bạch y xuất hiện ở cửa, trường bào tuyết trắng làm cho hắn bộc phát dung nhan như ngọc, tuấn mỹ so với vạn vật, ngũ quan vô cùng tinh xảo, trán đầy đặn, mày kiếm dài nhập vào tóc mai, môi mỏng cuốn kiều, nhất là đôi phượng mâu hẹp dài làm rung động lòng người, sâu sắc giống như biển, sâu không lường được, phảng phất chỉ cần liếc mắt một cái liền đã hiểu rõ toàn bộ tâm tư của người khác. Cẩm Ngôn nhìn hắn tiến vào, trong lòng nguyên bản vấn đề rối rắm trong khoảnh khắc lại giải quyết thật dễ dàng.

Sợ cái gì, hiện tại bản thân hắn bị trọng thương chưa lành, căn bản là không có năng lực làm cái gì, nàng tại sao lại phải sợ một cái nửa người tàn tật như hắn? Hơn nữa, cho dù có cái gì, chỉ cần có thể xác định tâm ý của hắn, nếu, trong lòng hắn có nàng, vốn hai người đã là vợ chồng kỳ thực cũng không có gì rối rắm.

Cẩm Ngôn nghĩ như thế, cảm thấy trong lòng run một chút, nhưng đến cùng vẫn trấn định lại, đón nhận Tần Phi Li: "Nhũ mẫu đi rồi?"

Mấy ngày nay luôn luôn ngồi xe lăn, Cẩm Ngôn vừa mới tắm rửa xong, cẩn thận thử thử chân, cơ hồ đã không còn sưng lên nữa, đi xuống đứng lên, tuy rằng còn có vài phần khó chịu, nhưng là đi một đoạn ngắn vẫn có thể ứng phó được, cho nên, nàng liền lười dùng xe lăn .

Nàng xinh đẹp đứng ở nơi đó, một thân váy màu tím thướt tha , váy kia cắt may vô cùng tốt, làm nổi bật lên dáng người linh lung của nàng nhìn một cái không xót gì. Rìa vạt áo là lông cáo màu trắng, bao vây lấy cằm tiêm tế của nàng, càng làm nổi bật lên màu da trắng như tuyết, đôi môi dỏ thắm xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài. Bả vai như được gọt thành, thắt lưng tinh tế, cổ tay trắng muốt rất hợp với vòng tay huyết ngọc, nghe Cẩm Ngôn nói qua, đó là Hoàng hậu cho nàng , lúc trước đã từng để lại ở Lưu Danh lâu, nhưng cuối cùng cũng đã chuộc trở về.

Tần Phi Li nhìn nàng liếc mắt một cái, trong mắt xẹt qua một tia thâm sắc, thoáng chốc, hắn nhợt nhạt nở nụ cười, "Nàng đi chuẩn bị bữa tối ." Hắn nhìn nhìn dáng người vững chắc đứng thẳng của nàng, lười nhác tựa vào trên xe lăn nói: "Vết thương trên chân đã tốt lên chưa?"

Cẩm Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình, không thèm để ý đi mấy bước về phía trước, đi đến bên người hắn, "Tuy rằng không tốt lắm, nhưng đi bộ, hẳn là không có vấn đề."

Tần Phi Li cười cười, không nói gì, Cẩm Ngôn nhìn hắn một bộ lịch sự nho nhã, rốt cuộc có vài phần không được tự nhiên, đẩy hắn một cái nói: "Uy, ngươi có thể hay không bình thường chút? Bộ dạng hiền lành này của ngươi, thật làm cho người ta chán ghét ."

Tần Phi Li trong khoảnh khắc liền ha ha nở nụ cười, mặt mày tà tứ nhìn nàng một cái nói: "Nguyên lai Cẩm Ngôn lại tưởng niệm bộ dáng người xấu của ta..."

Khi hắn nói chuyện, nhẹ nhàng ở trước người của nàng ngửi ngửi, Cẩm Ngôn thấy hắn không đứng đắn, cư nhiên liền thay đổi thành như vậy, vội bước ra một bước, hét lên: "Uy, ta nói là bình thường, không phải là đùa giỡn lưu manh!"

"Thơm quá." Hắn chậc chậc hai tiếng, nhìn Cẩm Ngôn liếc mắt một cái, cổ quái nói, "Cái này kêu là đùa giỡn lưu manh sao? Xem ra ngươi còn chưa biết bộ dáng nam nhân đùa giỡn lưu manh, không bằng, ta làm mẫu cho ngươi xem?" (quá lưu manh rùi)

"Ngừng, ngươi vẫn là biến trở về người hiền lành đi."

"..."

Cẩm Ngôn nhanh chóng chạy trốn, phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng của hắn, trên mặt nàng lại trở nên mất tự nhiên, trong lòng lại hối hận, lại thoáng qua một chút ngọt ngào.

Bữa tối, thái độ của nhũ mẫu thay đổi rất lớn, rất nhiều thức ăn trên bàn đều là đồ ăn mà Cẩm Ngôn thích ăn, hơn nữa, còn có rất nhiều đồ ăn bổ máu, nhũ mẫu thậm chí còn phá lệ gắp đồ ăn cho nàng, Cẩm Ngôn thụ sủng nhược kinh, bữa cơm này tự nhiên rất vui vẻ.

Trải qua một ngày đường, rốt cuộc cũng mệt mỏi, sau khi ăn qua cơm chiều, hai người liền trở về phòng nghỉ tạm, Cẩm Ngôn trước đỡ Tần Phi Li lên giường.

Cách ngày bị thương cũng đã một đoạn thời gian, Cẩm Ngôn nghĩ vết thương phía sau lưng của Tần Phi Li hẳn là cũng không sai biệt lắm bắt đầu khép lại rồi, đến lúc nên cắt chỉ, liền tìm đến một lưỡi dao nhỏ, cùng rượu thuốc, thời điểm nàng cầm khay đi tới, Tần Phi Li nhíu mày, hiển nhiên là không biết nàng muốn làm cái gì, Cẩm Ngôn giải thích nói: " Miệng vết thương của ngươi đã được chỉ khâu lại, nhưng chỉ này không thể bị thân thể hấp thu, cho nên, hiện tại phải lấy ra ."

Tần Phi Li lại liếc mắt một cái đến dao nhỏ trong tay nàng, híp mắt một cái nói: "Vết thương trên người Tần Hiên cũng là ngươi cắt chỉ?"

Cẩm Ngôn đương nhiên nói: "Là ta khâu, dĩ nhiên là do ta cắt chỉ."

Tần Phi Li lại nhìn nàng một lát, cuối cùng cũng không nói cái gì, hơi xoay người, một lát sau liền cởi áo choàng. Đây không phải lần đầu tiên Cẩm Ngôn nhìn thấy hắn lỏa thể, dù sao thời điểm dược dục lần trước cũng đã xem sạch bách , cho nên, nàng ngược lại thập phần trấn định.

Tần Phi Li đưa lưng về phía Cẩm Ngôn, miệng vết thương đã được băng bó qua, Cẩm Ngôn cắt xuống băng gạc, miệng vết thương liền hoàn toàn bại lộ. Quả thật đã khép lại rất nhiều, bên cạnh vết thương thậm chí dài ra vài phân nộn thịt mới, Cẩm Ngôn lấy ra lưỡi dao, tỉ mỉ dùng cái nhíp lấy ra toàn bộ chỉ khâu.

Cắt chỉ ít nhiều cũng sẽ đau, bất quá Tần Phi Li lại thật sự trấn định, Cẩm Ngôn nhìn hắn không có gì là đang tỏ vẻ, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là nam nhân, một đám đều chịu đau rất giỏi.

Cắt chỉ, sau đó là băng bó. Cẩm Ngôn một lần nữa đem nó băng bó lại thật tốt, cuối cùng một vòng đi tới trước mặt Tần Phi Li, sau đó ở hắn trên vai hắn buộc lại, nàng thoải mái vỗ tay một cái nói: "Tốt lắm, có thể mặc quần áo được rồi ."

Tần Phi Li chậm rãi đem áo bào mặc vào, cười nhìn nàng nói: " Y thuật của Cẩm Ngôn thật kỳ lạ, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là không biết, Cẩm Ngôn đối với dược lý biết bao nhiêu?"

Dược lý?

Cẩm Ngôn thật nhanh chớp chớp mắt, lập tức nhăn mặt, khó xử nói: "Ta biết được còn rất ít, mới học thời gian không tới nửa tháng, chỉ biết phân biệt một ít dược liệu đơn giản. Ta cũng chỉ biết biện pháp xử lý ngoại thương, còn lại cái gì đều không biết."

"Nga." Tần Phi Li gật gật đầu, Cẩm Ngôn nhìn bộ dáng đăm chiêu như có điều suy nghĩ của hắn, dò hỏi: "Như thế nào?"

"Không có gì." Hắn lại mỉm cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, tà tứ nhìn về phía nàng:

"Lên đây ngủ đi."

Cẩm Ngôn trèo lên giường, nằm vào bên trong, Tần Phi Li vươn một bàn tay đến, đem chăn đắp trên người nàng, ngay sau đó vươn tay, đặt lên thắt lưng của nàng, tiến lên vài phần ôm lấy nàng, mới nói: "Ngủ đi.

Cẩm Ngôn vốn bởi vì hắn đưa tay ôm lấy mình mà khẩn trương, nhưng thấy hắn cũng không có động tác khác, liền nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, yên tâm nhắm hai mắt lại.

Trên đường kỳ thực ngủ rất nhiều, lúc này ngủ cũng không sâu. Cẩm Ngôn cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy một cỗ mùi hương kỳ dị chui vào chóp mũi, nàng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được "Két" một tiếng, cửa được mở ra. Trong nháy mắt kia, Cẩm Ngôn rõ ràng không có tỉnh lại, thân thể lại trước tiên làm ra phản ứng, cơ hồ là lập tức nín thở, lập tức, nàng chậm rãi mở mắt ra, nửa ngày cũng không quay đầu lại.

Bởi vì, nàng đã biết mùi đó như thế nào rồi, lần trước bị người bắt đi từ Tướng quân phủ, chính là loại hương này —— đó là mê hương.

Nàng rũ xuống con ngươi, áp chế kinh hãi trong lòng, nàng biết phía sau đã không có người, nghe được tiếng bước chân bên ngoài xa dần, nàng mới dám xoay người lại. Không có gì ngoài ý muốn , bên cạnh đã không còn một bóng người. Cửa vẫn còn mở ra, Cẩm Ngôn đứng dậy đi tới cửa, nhìn ra phía ngoài, chỉ nhìn thấy một góc y bào xẹt qua. Là bạch sam!

Xe lăn còn yên lặng ở trong phòng, trong lòng Cẩm Ngôn không biết vì sao, trong khoảnh khắc liền dâng lên dự cảm không tốt, cơ hồ là không suy nghĩ nhiều nữa, nàng lấy một kiện áo choàng khoát ở trên người, ngay cả quần áo đều không kịp mặc, liền đi theo ra ngoài.

Lòng hiếu kỳ quá lớn sẽ hại chết người, đạo lý này Cẩm Ngôn không phải không hiểu, nhưng là, mê hương cùng hơi thở kia quen thuộc như vậy, làm cho nàng nhịn không được liên tưởng đến sự kiện lần trước bị bắt đi, bởi vì lúc nàng được cứu vớt, người xuất hiện ở trong phòng là Tần Phi Li, lúc đó nàng còn nghĩ mãi không xong, tuy rằng Tần Phi Li có giải thích, nhưng trong lòng nàng luôn có vài phần nghi hoặc, lúc này tình cảnh lại tái hiện, mà cùng một người cư nhiên lại là Tần Phi Li.

Hắn có bí mật gì? Chỉ là hắn có thể đi sao? Hắn kỳ thực cũng không bị tàn tật, hay hoặc là tật của hắn đã được trị khỏi, vậy hắn vì sao lại muốn giả bộ tàn tật?

Lúc hắn xuất hiện ở cửa, cũng không có động tĩnh lớn, trừ tiếng động khi cửa phòng mở, kết hợp việc hắn không có mang theo xe lăn, Cẩm Ngôn đã khẳng định, lần trước ở sơn cốc, cũng không phải do mình hoa mắt, hắn là thật sự đứng ở chỗ đó, hắn rõ ràng đã để cho mình nhìn thấy bộ dáng hắn đứng lên, vì sao lúc này đây, lại muốn gạt nàng? Còn dùng mê hương cố ý làm cho nàng hôn mê, hắn đến cùng có bí mật gì?

Nàng một đường đi theo hắn, bên ngoài nhiệt độ rất thấp, trời giá rét đông lạnh , nàng lại không có mặc ngoại bào, chỉ có thể ôm chặt áo choàng bó sát người lại.

Rất nhanh, nàng liền đuổi kịp bóng dáng của Tần Phi Li, lại thấy hắn cư nhiên lại đi về hướng thư phòng. Quả nhiên hai chân hắn hoàn hảo, đi lại trầm ổn như gió, làm gì có nửa điểm bộ dáng người tàn tật, tuy rằng lúc trước Cẩm Ngôn từng thấy qua một lần hắn đứng thẳng, nhưng là lúc đó tình huống khẩn cấp lại hoảng loạn, căn bản là không có nhìn kỹ, lần này nhìn kỹ lại, mới phát giác, thân hình của hắn cũng không kém so với mấy người Vương gia huynh đệ. Từ xa nhìn lại, một chút bóng trắng, bạch y bay bay như tiên, thân hình cao to như ngọc, hắn đứng lên bước chân như bay, tốt đẹp làm cho người ta say lòng, nếu là lúc trước, Cẩm Ngôn nhất định say mê đến không thể tự kềm chế được, nhưng là giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát, nàng phát giác kỳ thực bản thân nàng cũng không hiểu gì về Tần Phi Li, hắn từ nhỏ đến lớn đã trải qua cái gì, người thân cận là những người nào, hắn thích gì? Không thích gì? Nàng nửa điểm cũng không biết, chỉ biết, hắn nhìn qua là một nam tử như gió xuân, kì thực lại tà tứ quỷ mị, hắn thật thông minh, tựa hồ không có chuyện gì có thể làm khó hắn, đấu võ mồm, nhiều lần đều là nàng ở thế yếu, hắn cũng rất thần bí, ít nhất, hai chân tàn tật của hắn lừa được mọi người, ngay cả một thầy thuốc như nàng cũng bị hắn lừa.

Hắn nhìn như có tình cảm với nàng, trên thực tế... Phải là vô tình đi? Bằng không, làm sao có thể ngay cả nàng hắn cũng lừa gạt đây?

Vừa vô tâm, lại vô tình, nàng lại cố tình quan tâm tới một người như vậy.

Cẩm Ngôn bỗng nhiên liền ngồi sững trên đất, giờ khắc này, lòng hiếu kì của nàng, trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói. Nàng không muốn đi theo nữa, cũng không muốn biết hắn có bí mật gì, nàng không muốn tham gia quyền mưu tranh đấu cùng tên cổ nhân này, nàng luôn luôn muốn làm một người ngoài cuộc, muốn làm một đôi trải qua cuộc sống bình yên, mỹ mãn hạnh phúc, không cần ngập trời quyền quý, cũng không cần kinh tài được người ái mộ, nàng thầm nghĩ muốn bình thường, an an ổn ổn. Nàng vốn nghĩ rằng Tần vương sẽ là người như vậy, thì ra nguyên lai hết thảy đều là nàng tự suy đoán, chỉ là do nàng tự cho là đúng.

Cũng không muốn quan tâm Tần Phi Li đi nơi nào, Cẩm Ngôn trở lại tẩm phòng, ở dưới ánh nến ngồi thật lâu, rốt cục chậm rãi đứng dậy, nằm lại trên giường, bình yên ngủ.

Tần Phi Li trở về lúc nào, nàng cũng không quan tâm, hắn ôm nàng như thế nào, trái tim nàng cũng không còn cảm giác gì nữa.

Thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt, đã tới thời điểm cuối năm. Vết thương trên người Tần Phi Li đã hoàn toàn khỏi hẳn, hoàng đế nhớ công lao cứu giá của hắn, cố ý ở trong cung xếp đặt một hồi tư yến, đặc biệt khoản đãi hắn.

Vốn Cẩm Ngôn cũng cùng hắn đi , bất quá Cẩm Ngôn lại nói không thích bầu không khí trong hoàng cung, ngược lại đã lâu chưa trở về Tướng quân phủ, nên muốn về một chuyến, Tần Phi Li dĩ nhiên không có cự tuyệt, ngay lúc hắn rời đi, Cẩm Ngôn đơn giản thu thập một chút hành lí, liền ra đi .

Nàng đi xe ngựa của Tần vương phủ , Cẩm Ngôn lại ở nửa đường xuống xe, nói là muốn chọn mua một vài thứ hồi phủ, để xa phu một mình trở về. Xa phu tự nhiên không dám nói cái gì, lĩnh mệnh rời đi, Cẩm Ngôn lại lôi kéo Lãnh Nguyệt đi đến một cửa hàng y phục, đi thay đổi một thân nam trang. Lãnh Nguyệt hơi kinh ngạc nói: "Tiểu thư, bất quá là trở về Tướng quân phủ, chúng ta tại sao lại mặc thành như vậy?"

Cẩm Ngôn vươn tay đến, làm động tác chớ có lên tiếng, đem Lãnh Nguyệt kéo đến một bên, nắm tay nàng nói nhỏ: "Lãnh Nguyệt, chúng ta không có trở về Tướng quân phủ, ta nói trở về Tướng quân phủ, là lừa Vương gia ."

"Cái gì?" Lãnh Nguyệt kinh ngạc một phen, lập tức nghĩ mãi cũng không xong,

"Tiểu thư, chúng ta đây không trở về Tướng quân phủ, vậy đi nơi nào a?"

Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển người, thong thả giật giật khóe miệng: "Ta cũng không biết, nhưng là, ta không muốn ở lại kinh thành."

Lãnh Nguyệt lúc này càng cảm thấy kinh ngạc , "Tiểu thư, Tướng quân phủ là nhà của tiểu thư, tiểu thư không về Tướng quân phủ, lại không muốn ở lại kinh thành, không phải là tiểu thư muốn rời nhà trốn đi chứ? Ai nha, không được a, nếu Vương gia biết nhất định sẽ giận dữ !"

"Hắn sẽ không ." Cẩm Ngôn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Lãnh Nguyệt chợt ngẩng đầu nhìn nàng, thế này mới phát giác tiểu thư có điều không đúng, lo lắng nói: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ta luôn cảm thấy sau khi ngươi trở về, luôn có bộ dáng tâm sự trùng trùng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cùng Vương gia không phải là luôn rất tốt sao? Vì sao đột nhiên phải rời khỏi? Hơn nữa Tướng quân phủ bên kia... Tiểu thư, nếu là lão gia phu nhân không thấy tiểu thư, nhất định sẽ lo lắng ."

Nhớ tới Ôn Hằng cùng Tống Khuynh Thành, Cẩm Ngôn cũng khẽ nhíu mi, một lát sau, nói nhỏ: "Lãnh Nguyệt, những việc này ngươi đều yên tâm đi, ta đều an bày xong , hiện tại, ta chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi, hay muốn ở lại Tướng quân phủ?"

Lãnh Nguyệt nhăn mày, cuối cùng nói: "Tiểu thư, vấn đề như vậy, ngươi căn bản là không cần hỏi ta, Lãnh Nguyệt từ nhỏ hầu hạ ngươi cùng nhau lớn lên, tiểu thư khắp nơi đều che chở ta, cả đời này, tiểu thư ở nơi nào, Lãnh Nguyệt liền ở nơi đó."

Cẩm Ngôn nghe nàng nói như vậy, cuối cùng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hảo! Hảo! Hảo!" Nàng liên tục nói ba từ “Hảo”, thỏa mãn nói, "Không hổ là Lãnh Nguyệt của ta."

Hai người rất nhanh liền ở thành Nam thuê hai con ngựa, Tần Phi Li đi hoàng cung tham gia yến hội, sớm nhất cũng phải buổi chiều mới có thể trở lại, cho nên, nàng phải ở trước buổi chiều, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi nơi này, thoát ly khỏi tay hắn.

Lãnh Nguyệt biết cưỡi ngựa, Cẩm Ngôn tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng có công phu, là hạ nhân Tướng quân phủ. Cho nên, biết cưỡi ngựa cũng không có gì, nhưng là Cẩm Ngôn vốn đang lo lắng nàng biết cưỡi ngựa sẽ làm Lãnh Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng là Lãnh Nguyệt nhìn thấy, không chút nào ngoài ý muốn, chỉ cười cười nói: "Không nghĩ tới, kỹ thuật hồi nhỏ, đến bây giờ tiểu thư lại sử dụng vô cùng thuần thục như vậy."

Cẩm Ngôn cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, câu nói của Lãnh Nguyệt, liền thuyết minh, lúc nhỏ nàng có học qua cưỡi ngựa.

Cẩm Ngôn trước khi rời đi mang theo nhiều đồ cưới, Tướng quân phủ cho nàng đồ cưới đặc biệt phong phú, mà nàng đã sớm đổi thành ngân phiếu. Trên thực tế, sau khi cuộc săn bắn trở về, thấy qua Tần Phi Li đêm hôm đó, nàng liền âm thầm bắt đầu chuẩn bị, nàng không muốn bị cuốn vào phân tranh trong triều đình, nàng chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường, những việc trong hoàng gia, nàng tham gia không nổi. Nếu nói trước kia đào hôn, có lẽ, nàng phạm vào tội chết, thậm chí còn sẽ liên lụy Tướng quân phủ, nhưng là hiện tại không như vậy , nàng đã gả vàoVương phủ nửa năm, là người của Tần Phi Li, chỉ cần hắn viết một tờ hưu thư, nàng liền không còn là vương phi Tần vương phủ, mà bị hưu bị chồng ruồng bỏ, tự nhiên được tự do . Mà lúc này đây, nàng thầm nghĩ tiên hạ thủ vi cường, nàng chỉ sợ bản thân lại trở thành quân cờ trong tay người khác, một cái vô ý lại bị an bày vận mệnh, cho nên, ngau cả Tướng quân phủ nàng cũng không dám trở về, nàng thầm nghĩ không muốn đả thảo kinh xà, im lặng rời đi, im lặng biến mất ở trước mắt mọi người, giống như, nàng đột nhiên đi đến thế giới này.

Các nàng một thân nam trang, mua lương khô cùng nước, Cẩm Ngôn xử sự vô cùng cẩn thận, mọi việc chỉ lấy ra một ít ngân phiếu, mà mỗi khi đến một chỗ sẽ đem ngân phiếu đổi thành bạc vụn, cho nên một đường đi tới, cũng không có làm cho người ta nổi lên nghi ngờ.

Các nàng theo đường thủy mà đi, Cẩm Ngôn nghe nói phía nam Bắc Vũ là Chung Ly, Chung Ly tuy chỉ là một quốc gia nhỏ, lại rất giàu có, cũng hướng đến cùng thế vô tranh, giống như một tòa thế ngoại đào nguyên. Mạc dù chỉ là một tiểu quốc lại có thế chân vạc cùng Bắc Vũ cùng Sở quốc, thủy chung bình yên vô sự, nghe nói là nhờ công lao tổ tiên Chung Ly.
Bình Luận (0)
Comment