Tàng Châu

Chương 105

Edit: Châu

Lý Mộ Vân nghe Quách thị nói xong thì lập tức nhíu mày. Việc gì Quách thị cũng phải tranh giành, đến khám bệnh bắt mạch cũng không ngoại lệ.

Mạc đại phu có chút khó xử, nói: “Hôm nay ta chỉ đến xem mạch cho Quảng Lăng Vương phi, có khi ngày khác…”

Quách thị mặc kệ, vì nghe nói Mạc đại phu nổi danh khó mời, vừa nghe nói ông ta vào phủ, sao có thể bỏ qua cơ hội này nên lập tức chạy tới. Quách thị cười nói: “Vừa rồi ta ở bên ngoài, rõ ràng nghe thấy Vương phi nói phải nói cho Quảng Lăng Vương cái gì đó, chẳng lẽ không phải là kết quả chẩn đoán à? Vậy Mạc đại phu nói cho ta cũng không có gì đâu.”

Xưa nay đều thế, Quảng Lăng Vương được ban thưởng thứ gì về phủ thì Quách thị đều được chọn trước. Trước mặt Quảng Lăng Vương thì Lý Mộ Vân cũng thường không phản ứng gì, sợ mất phong độ chính thê, nhưng hôm nay Quảng Lăng Vương không có ở đây, đáng ra Quách thị không nên nói thế mới phải.

Lý Mộ Vân không cam lòng yếu thế, liền nói: “Mạc đại phu là do Đệ muội bên nhà mẹ đẻ của ta mất công mời tới, nếu Quách phu nhân muốn, thì để phủ Vệ Quốc Công đi mời đi, lại mời người từ chỗ ta đi là ý gì đây?”

Hai người mỗi người một câu nói qua nói lại, không ai nhường ai. Vương Tuệ Lan cùng Gia Nhu tiến lên, mỗi người kéo một người, hết lời khuyên bảo. Động tĩnh bên này truyền đến chỗ Lý Thuần, không lâu sau, Quảng Lăng Vương liền đi nhanh đến.

Mọi người trong phòng đều hành lễ, Lý Thuần vừa liếc mắt liền thấy Gia Nhu đang đứng cạnh Lý Mộ Vân. Từ trước đến nay Gia Nhu nếu không mặc nam trang thì cũng ăn mặc thanh lịch tao nhã, hôm nay dày công trang điểm, lại mặc đồ đỏ, đúng là dễ thấy. Không trách vừa nãy dọc theo đường tới đây, đâu đâu cũng nghe được người trong phủ tám chuyện về nàng, Quách thị có không muốn nhận được thông tin cũng khó. Không biết là Gia Nhu cố ý, hay chỉ là trùng hợp.

Quách thị vừa thấy Lý Thuần thì liền vồ tới ôm lấy cánh tay của ông ta, lắc qua lắc lại: “Ngài đến rất đúng lúc, Vương phi rất hẹp hòi nhé. Gọi thần y Mạc đại phu đến phủ xem bệnh, thế mà thiếp thân muốn mời Mạc đại phu xem mạch cho mình, thì Vương phi lại không chịu.”

Lý Thuần liếc nhìn Lý Mộ Vân, sắc mặt không tốt lắm. Ông ta biết Quách thị kiêu căng, cũng luôn nhắc nhở Lý Mộ Vân nhường nhịn. Lúc này trên triều, ông ta có rất nhiều chuyện phải dựa vào Vệ Quốc Công, nên đương nhiên sẽ dung túng Quách thị ít nhiều. Nhưng Lý Mộ Vân lại ba lần bốn lượt tranh giành cùng Quách thị, nếu đến tai Vệ Quốc Công thì thật chẳng ra sao.

Hơn nữa thân là chính thê, lại không có lòng dạ bao dung như vậy, sau này làm sao ở chung với thiếp thất khác đây?

“A Vân, nếu Mạc đại phu xem bệnh cho nàng xong rồi, thì để cho Hinh nhi đi.” Lý Thuần nói.

Lý Mộ Vân cắn chặt môi, nhìn nam nhân ngày trước vẫn thân thiết với mình: “Ngài không quan tâm ta bị bệnh gì sao?”

Lý Thuần nhìn sang bên Quách thị, nói: “Mạc đại phu đi bắt mạch cho Hinh nhi, còn ta ở lại đây, nàng nói hết bệnh tình cho ta nghe xem nào.”

Quách thị nghe thế tất nhiên là không vui, còn muốn nói thêm, nhưng Lý Thuần dùng ánh mắt cảnh cáo. Quách thị vào phủ sau, lại là thiếp, giờ giành được Mạc đại phu đã là nhượng bộ lớn nhất của Lý Thuần rồi, cứ cố thêm bước nữa thì chẳng tốt cho ai cả.

Quách thị chu mỏ một cái, lúc này mới coi như thôi.

Mạc đại phu thấy Quảng Lăng Vương nói như vậy, Vương phi cũng không phủ định, nếu còn từ chối nữa thì không hay nên liền đi theo Quách thị.

Ra ngoài phòng, Quách thị quay đầu lại liếc ánh mắt sắc lẻm, rổi hỏi tỳ nữ bên cạnh: “Vừa nãy nữ tử rất xinh đẹp, mặc trang phụ đỏ tươi trong phòng kia là ai thế?” Quách thị từng gặp Vương Tuệ Lan, nhưng chưa từng gặp Gia Nhu.



Tỳ nữ cũng không biết, bèn hỏi Mạc đại phu đang đi ở phía sau. Mạc đại phu nói: “Đó là em dâu của Vương phi, Quận chúa Ly Châu.”

“Hóa ra là Quận chúa Ly Châu ấy à? May là đã gả chồng rồi.” Quách thị hạ giọng nói.

Tỳ nữ không hiểu: “Sao ngài lại nói thế ạ? Chẳng qua trông hơi xinh xắn chút thôi.”

“Nữ nhân xinh đẹp như vậy rất dễ dàng làm cho nam nhân chú ý tới. Vừa nãy ngươi vừa vào phòng, chẳng phải thấy nàng ta đập ngay vào mắt hay sao? Quảng Lăng Vương cũng giống thế thôi. Nam nhân có mấy ai không thích mầu sắc sặc sỡ đâu? Ta sợ nàng ta ăn mặc trang phục như vậy là có ý đồ khác, có điều xem ra là ta suy nghĩ nhiều thoi.” Quách thị vuốt tóc.

“Ngài trẻ trung xinh đẹp, lại rất được Quảng Lăng Vương sủng ái, hà tất phải quan tâm người đó ạ?” Tỳ nữ an ủi.

Quách thị lắc lắc đầu, trong lòng tự biết rõ ràng. Quảng Lăng Vương thật ra là người rất lạnh nhạt với nữ nhân. Lúc bọn họ hoan ái, Quảng Lăng Vương chưa bao giờ hôn Quách thị, hơn nữa mỗi lần đều là do Quách thị chủ động. Nam nhân kia lòng như kim chìm đáy biển, trước Quách thị vẫn cho là người trong lòng ông ta là Lý Mộ Vân. Nhưng qua một thời gian, Quách thị phát hiện ra Lý Mộ Vân nói chung cũng như mình thôi.

Sủng ái nhất thời thì vẻ vang được bao lâu cơ chứ? Cho dù có Vệ Quốc Công phủ làm chỗ dựa, Quách thị cũng phải nhanh chóng có người thừa kế mới được. Cho nên Quách thị không thể không mặt dày lại đây đòi Mạc đại phu.

Quách thị mới vừa đi ra, Lý Mộ Vân liền kéo Lý Thuần đến này bên chậu nước: “Ngài xem chậu nước này đi, có biết vì sao nó đổi mầu không?”

Lý Thuần lắc đầu không biết, ông ta còn chưa cho giờ nhìn thấy nước có mầu như vậy.

Lý Mộ Vân hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng: “Vừa nãy Mạc đại phu tra ra, trong các đồ dùng hàng ngày của thiếp thân đều bị người ta rắc một loại bột phấn gọi là bột tan máu. Ngài biết đấy là thứ trong cung vẫn dùng để ngăn các cung nữ nhận được Thánh sủng mang thai chứ.Thiếp thân gả vào Vương phủ nhiều năm như vậy, cũng không biết còn có thứ đồ ấy đấy! Cho nên mới không thể có mang được!”

Lý Mộ Vân nói xong thì hai mắt ửng đỏ, đầy oan ức.

Lý Thuần nghe xong cũng rất hoảng sợ, theo bản năng ông ta nghiêng đầu nhìn Gia Nhu, dường như muốn kiểm chứng.

Gia Nhu nói: “Vừa nãy ta với đại tẩu đều ở đây chứng kiến, chính tai nghe được Mạc đại phu nói, sợ là thuốc này đã có ở trên người vài năm, nhưng không ai phát hiện ra. Thuốc này vốn vô sắc vô vị, đại phu bình thường rất khó phát hiện ra. Mạc đại phu kinh nghiệm phong phú, may trước đây từng xử lý mấy ca tương tự, cho nên mới có thể phát hiện ra.”

“Ngài nghe rồi đây, ngài nhất định phải tra ra thủ phạm, làm chủ cho thiếp thân.” Lý Mộ Vân thấm nước mắt, nức nở nói.

Lý Thuần đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Mộ Vân, muốn đoạn tử tuyệt tôn của ông ta hả? tuyệt đối không thể bỏ qua được! DDood trong cung hả, đơn giản chỉ có người trong cung mới tiếp xúc được. Loại viên tán huyết kia quý báu như vậy, ai dùng đều phải đăng ký danh sách ở Thượng dược cục, chỉ cần nhờ mẫu thân tra là biết ai giở trò ở sau lưng rồi!

Thực tế trong lòng Lý Thuần đã có đáp án rồi. Người căm hận Đông cung nhất, ngoại trừ Thư Vương thì còn ai vào đây? Hận đến mức muốn Đông cung đoạn tử tuyệt tôn cũng không quá đáng. Nhi tử của Đông cung mới có Lý Thuần là ở độ tuổi thành niên, cũng chỉ mới có Lý Thuần mới có thể thai nghén dòng dõi. Thêm vào đó Thư Vương phi có thể tự do ra vào hoàng cung, Thư Vương vẫn là dưỡng tử của Vi quý phi, bọn họ mà muốn lấy viên Tán huyết thì chả phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu là gì?

Có điều tất cả những thứ này chỉ là suy đoán của Lý Thuần chứ không có chứng cứ, nhưng cơ bản là vậy.

“Để tránh bứt dây động rừng, việc này tạm thời chưa thể lộ ra, để bàn bạc kỹ càng đã.” Lý Thuần vỗ vỗ vào tay Lý Mộ Vân.



Lý Mộ Vân nghe xong mấy lời này thì lại thấy lạnh cả lòng. Lý Mộ Vân cho rằng Lý Thuần nhất định sẽ giận không nhịn nổi, lập tức lấy lại công bằng cho mình, nhưng bây giờ ông ta lại tạm thời xếp lại. Trước đây Lý Mộ Vân cho rằng nam nhân này yêu mình, yêu đến nỗi không để ý tới điều tiếng, nhất định phải cưới mình làm vợ, đến mức không nạp thiếp.

Nhưng bây giờ Lý Mộ Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra mình nhầm từ lúc đầu rồi. Lý Thuần nạp Quách thị, là vì thế lực của Vệ Quốc Công, thế chẳng phải lúc trước cưới mình là vì để mắt đến vị trí Tể Tướng của phụ thân à? Nếu phụ thân không có bị đình chức, liệu ông ta có dần dần lạnh nhạt với mình hay không, khi mình gặp những chuyện này, liệu có dùng vẻn vẹn mấy chữ như thế để nói hay không?

Lý Mộ Vân rút tay khỏi tay Lý Thuần, lạnh lùng nói: “Thiếp thân biết rồi.”

Lý Thuần hơi ngại, ông ta biết Lý Mộ Vân bất mãn. Nhung lúc này đang có người ngoài, không thể hạ thấp tư thái mà dỗ được.

Gia Nhu nhìn ra giữa hai người kia có gì hơi khác thường, liền kéo tay Vương Tuệ Lan, hai người đồng thời lùi ra bên ngoài. Trong sân có mấy cây sam, cây thông cao to, dưới tàng cây có ánh nắng loang lổ. Gia Nhu lặng lẽ đứng dưới bóng cây, những vụn ánh sáng nhỏ vụn sáng loáng, tựa như những chấm nhỏ chiếu xuống người nàng.

Vương Tuệ Lan trước đây cũng thấy Gia Nhu đẹp, nhưng không đẹp đến mức độ loá mắt. Nhưng nhìn nàng lúc này, gương mặt có một vẻ kiên định nào đó, tựu như đóa hoa có gai cứng cỏi, trông khác hẳn ngày thường. Vương Tuệ Lan đi theo, hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Chuyện của Tam nương tử có phải nói cho trong nhà biết không? Ta nghe ý tứ của Quảng Lăng Vương thì có vẻ như không muốn xử lý thì phải?”

Không phải Quảng Lăng Vương không muốn xử lý, mà là muốn mượn việc này, làm ra chuyện càng to càng tốt, tốt nhất là đánh được tới tận Thư Vương. Với nam nhân kia, nghiệp lớn còn quan trọng hơn nữ nhân rất nhiều lần. Gia Nhu lắc đầu: “Đại nhân giờ đang bị đình chức, coi như biết thì có thể làm gì đây? Đại gia thì càng không cần phải nói, chỉ tổ làm mọi chuyện rối thêm lên thôi.”

Vương Tuệ Lan thở dài nói: “Chỉ hy vọng Tam nương tử không bị ảnh hưởng sức khỏe vì chuyện đó, tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng. Tuyệt đối đừng giống ta như thế này.” Vương Tuệ Lan trời sinh cung hàn, không dễ mang thai. Trước đây Vương Tuệ Lan thấy kinh nguyệt không đều, nhưng không để ý. Sau đó lập gia đình, thấy không thể mang thai mới bắt đầu điều dưỡng, nhưng tuổi cũng dần dần lớn mất rồi.

“Đại tẩu đừng cả nghĩ. Con cái đều là duyên phận, lúc ngóng trông thì lại không có, lúc không để ý thì chẳng biết lúc nào đã tới. Chờ Mạc đại phu về, tẩu có thể hỏi han một chút về cách điều dưỡng.”

Vương Tuệ Lan cười nói: “Cảm ơn muội.”

Nói thật là Gia Nhu còn đang chờ tin bên chỗ Quách thị. Chỉ cần Mạc đại phu chẩn ra Quách thị cũng bị hạ độc, theo như tính tình của Quách thị thì nhất định sẽ không ngồi yên. Đúng như dự đoán, Gia Nhu cùng Vương Tuệ Lan chỉ đứng một lúc, đã thấy Quách thị giận đùng đùng lần thứ hai chạy đến, cũng không nhìn thấy hai người bọn họ đứng dưới tán cây mà chạy luôn vào phòng.

Bên trong nói qua lại mấy câu, rồi Quách thị bỗng kêu to lên: “Được, việc này ngài có thể nhịn, nhưng thiếp thân thật không thể nhịn được. Vậy để thiếp thân về nhà nói cho phụ thân, xin phụ thân mang thiếp thân tiến cung cáo trạng!”

Nói xong, Quách thị liền hùng hổ chạy ra khỏi phòng. Quách thị không phải là Lý Mộ Vân, không cần lo lắng như chính thê, phải nuốt giận vào bụng. Tính Quách thị từ trước đến giờ chính là có thù phải báo, có người muốn đường con cái của mình, nhất định phải sống chết với kẻ đó, không cần nhớ đến kế hoạch và đại cục của Lý Thuần.

Lý Thuần và Lý Mộ Vân từ trong phòng cùng đi ra, Lý Mộ Vân nói: “Có cần cho người ngăn Quách thị lại hay không? Nếu để đến tai phủ Vệ Quốc Công thì sợ là sẽ khó đấy.”

“Với tính tình Quách thị, ai mà ngăn cản nổi? Có giam lại cũng sẽ nghĩ cách thoát ra ngoài. Trước mắt kẻ gây tội cũng sẽ phải chùn tay lại. Thôi, nàng thu xếp đi, chúng ta tiến cung gặp mẫu thân.” Lý Thuần nói xong thì rời đi trước.

Lý Mộ Vân đi tới dưới tàng cây, bảo Gia Nhu cùng Vương Tuệ Lan về phủ chờ tin. Quả nhiên Quách thị không phụ lòng trông đợi của Gia Nhu. Tính tình vẫn luôn như thế, đời trước cũng có mấy câu chuyện truyền kỳ khắp chốn rồi, bởi vậy Gia Nhu mới lựa chọn như thế.

Việc này mà đến tai ngự tiền, Hoàng gia coi trọng nhất và vẫn đề con nối dõi, huống hồ Thiên Tử vốn ít con cái. Đến lúc đó nhất định mặt rồng sẽ tức giận, hạ lệnh tra rõ.

Đây chẳng qua là đòn đánh trả đầu tiên của Gia Nhu mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment