Tàng Châu

Chương 106

Edit: Châu

Tiết trời nóng dần lên, các phủ đệ bắt đầu lấy những khối băng cất giữ từ mùa đông ra. Thôi Thanh Tư nằm trên giường ở trong phòng, chỉ vấn tóc qua loa, khoác lụa mỏng, tỳ nữ cầm quạt tròn đang quạt. Trên bệ cửa sổ để một chậu hoa anh túc đỏ rực, Thôi Thanh Tư lấy một quả nho tiến cống trong đĩa sứ bỏ vào miệng, hỏi: “Gần đây Nam Chiếu có đưa tin tức gì đến không?”

Tỳ nữ lắc đầu: “nô tỳ vẫn để ý nhưng không có tin tức gì.”

Thôi Thanh Tư “hứ” một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, thầm nghĩ không ổn lắm. Thường thường, qua một thời gian, Xuân Đào đều phái người tới thông báo thuốc dùng hết rồi, lấy thêm số lượng mới. Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì? Cũng chưa chắc. Bởi vì…thuốc này là Thôi Thanh Tư sai Thượng dược cục đặc chế, căn bản không để lại đầu mối gì có thể phát hiện ra được.

Xuân Đào là quân cờ Thôi Thanh Tư vô tình phát hiện ra, cũng không ngờ là lại phát huy tác dụng lớn như vậy. Xuân Đào đã theo Thôi Thanh Niệm rất nhiều năm, sẽ không làm ai nghi ngờ cả. Vậy cứ sao mãi không có động tĩnh gì nhỉ? Hay Xuân Đào làm phản rồi hả ?

Thôi Thanh Tư chống quai hàm nhìn này bồn hoa anh túc.

“Đại Vương.” Tỳ nữ ngoài cửa bỗng nhiên kêu lên. Thôi Thanh Tư lấy lại tinh thần, Lý Mô rất ít khi đến phòng này. Thôi Thanh Tư vội vã xuống giường, xỏ giày.

Lý Mô chắp tay đi tới, sắc mặt nghiêm nghị. Lão vung tay, đuổi hết tỳ nữ trong phòng ra ngoài.

Thôi Thanh Tư hành lễ nói: “Hôn nay sao Ngài rảnh rỗi tới đây thế ạ? Thiếp thân không biết ngài tới, nên không kịp trang điểm, thật là thất lễ. . .”

Lý Mô lạnh lùng nhìn Thôi Thanh Tư: “Ta hỏi ngươi, ngươi giấu ta làm những chuyện gì?”

Thôi Thanh Tư không biết lời này có ý gì, lắc đầu nói: “Không biết Thiếp thân đã làm chuyện gì để ngài tức giận thế ạ?”

Lý Mô chộp lấy cổ tay Thôi Thanh Tư, lôi Thôi Thanh Tư tới trước mặt, khuôn mặt dữ tợn: “Ngươi thỉnh thoảng đều tiến cung đi Thượng dược cục lấy thuốc, tóm lại là thuốc gì, cho người nào dùng?!”

“Chẳng phải Thiếp thân đã nói với ngài rồi sao? Những thuốc kia là để kín đáo dùng ở Quảng Lăng Vương phủ bên kia. . Vẫn theo lời ngài dặn dò . .” Thôi Thanh Tư nói một cách oan ức, “Sao bỗng nhiên Ngài lại hỏi cái này thế ạ? Thuốc cho Quách thị kia, mấy hôm nữa cũng sẽ bố trí.”

Lúc trước Quảng Lăng Vương xuất cung xây phủ, muốn lập một vị Vương phi. Lúc đó tuy rằng Đông cung thế yếu, nhưng Quảng Lăng Vương trẻ tuổi anh tuấn, không thiếu danh môn khuê tú muốn gả đến. Thôi Thanh Tư cùng Lý Mô đều xem xét một lượt các ứng cử viên, cũng bàn trước với Thái tử. Ai biết đâu Lý Thuần cứ như bị mê muội, lại đi yêu thích Lý Mộ Vân chẳng có tướng mạo cũng như tài năng xuất chúng gì.

Không thể khinh thường thực lực dòng họ Lý đất Triệu quận được, nếu như để Đông cung thông gia với Lý gia, thì phải nói là như hổ thêm cánh. Lý Mô bèn mượn lời ngôn quan làm to chuyện lên, với ý đồ dao động quyết tâm lập phi của Lý Thuần. Thế mà Lý Thuần nhất định coi trời bằng vung, cưới Lý Mộ Vân bằng được, quả nhiên là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn. Lý Mô thấy không cách nào thay đổi sự thực này, đương nhiên phải động tay vào con nối dõi của Lý Thuần rồi.

“Ta không hỏi Lý Thuần, mà là Nam Chiếu!” Lý Mô quát lên.

Thân hình Thôi Thanh Tư cứng đờ, chuyện Nam Chiếu làm vô cùng bí mật, làm sao Lý Mô biết được nhỉ? Thôi Thanh Tư nhếch môi không nói lời nào, Lý Mô đẩy ả ta ngã xuống đất: “Tiện nhân, ai cho ngươi tự chủ trương, lấy thuốc trong cung để đối phó với Thôi Thanh Niệm, hử? Ngươi thật sự cho là thần không biết quỷ không hay sao? Ngươi trăm phương ngàn kế hãm hại người ta như thế, thật sự cho rằng Mộc Thành Tiết ngồi không chắc!”

Thôi Thanh Tư nằm trên mặt đất, búi tóc vốn chỉ quấn sơ sài rơi xuống. Tay ả nắm lại, bỗng nhiên quay đầu: “Sao Ngài biết được? Chẳng qua Ngài không chịu nổi việc ta đả thương nó, đúng không?”

Lý Mô nắm chặt bức thư trong tay áo, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn như sắt: “Bây giờ là lúc nào rồi? Ngươi vì ân oán cá nhân mà có thể làm hỏng đại cục của bản vương, sao bản vương có thể ngồi yên không để ý đến? Nam Chiếu có muối có sắt, gần đây lại đang cải tiến binh lực, nếu bọn họ liên hợp với Tiết độ sứ Kiếm Nam, Tiết độ sứ Lĩnh Nam, Án Sát sứ, thì đủ sức chống lại Ngu Bắc Huyền rồi đấy. Ngươi xem lại ngươi đã làm chuyện tốt đẹp gì đi?”



Việc đã đến nước này, Thôi Thanh Tư cũng không còn gì phải che giấu nữa, ả chống tay xuống đất, lạnh lùng cười nói: “Ngài cho rằng thiếp thân không biết sao? Lúc trước Thổ Phồn định xua quân xuôi nam, ngài đích thân dặn dò Tề Việt, nếu Nam Chiếu có chuyện gì thì phải cứu Thôi Thanh Niệm ra. Ngày xưa ngài còn là dưỡng tử, cánh chim không gió, hầu như toàn bộ Kinh thành đều xem thường ngài. Chính Thôi Thanh Niệm đã nói giúp ngài trước mặt Thái tử thanh mai trúc mã của nó, giúp ngài không phải đi đến vùng đất phong xa xôi. Ngài ghi nhớ ân tình đó, nhưng nó chưa từng để ý ngài. Nó thích Lý Tụng cơ!”

“Ngươi câm miệng!” Lý Mô quát lên. Lão ghét nhất người khác nói tới quá khứ của lão, có thể nói đấy là những năm tháng sỉ nhục nhất của lão. Lý Mô rõ ràng là nhi tử của Thái tử Chiêu Tĩnh, thế mà phải sống dưới danh nghĩa của thúc phụ, làm một hoàng tử bị người người xem thường. Chỉ có cô nương kia coi trọng lão, vì lẽ đó lão muốn kết hôn với nàng. Nhưng trời đất xui khiến, lại phải cưới nữ nhân trước mắt này.

Thôi Thanh Tư kéo lại tà áo the mỏng đã bị trượt xuống dưới bả vai, từ từ đứng lên: “Ngài cùng Thái tử phi Tiêu thị tư tình, cho rằng thiếp thân không biết sao? Ngài căm ghét Đông cung, căm ghét Công chúa Diên Quang, vì sao còn đồng tình ở cùng với Tiêu thị? Ngoại trừ muốn đẩy đổ Phủ Công chúa quyền khuynh triều chính, tiêu diệt thế lực của Đông cung, thì còn có một nguyên nhân chính là Tiêu thị có dáng dấp như Thôi Thanh Niệm. Cũng vì như thế mà Lý Tụng vẫn dung túng cho Tiêu thị, mãi đến tận Tiêu thị có bầu, nhưng hài tử kia không phải của Lý Tụng, Lý Tụng mới không cho phép nữa.”

Lý Mô nhìn Thôi Thanh Tư chăm chú. Những gì nữ nhân này biết nhiều hơn so với lão tưởng tượng rất nhiều. Lẽ nào ả biết cả thân thế của Lý Diệp rồi? Có điều Thôi Thanh tư không nói sai, Tiêu thị xác thực rất giống A Niệm, từ tính tình đến tài năng, vì lẽ đó lão không thể từ chối được.

Đây là điều rất nhiều năm nay, Lý Mô không muốn thừa nhận, hoặc không dám thừa nhận. Lão giấu Thôi Thanh Niệm thật sâu trong lòng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là hồi ức. Không có bất kỳ người nào cùng chuyện gì có thể dao động chí lớn của Lý Mô. Nhưng lúc nhận được thư Thôi Thanh Niệm tự tay viết, nói bà bị Thôi Thanh Tư làm hại đã lâu, phản ứng đầu tiên của Lý Mô là giết Thôi Thanh Tư.

Đúng là Lý Mô không thích Thôi Thanh Tư, nhưng hơn mười năm qua, Thôi Thanh Tư đã thay đổi vì lão như thế nào, đã hi sinh bao nhiêu, lão đều biết hết. Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình? Nhưng Lý Mô cũng không thể nào tha thứ cho việc Thôi Thanh Tư hạ sát thủ với người kia.

“Vương phi! Trần công công đến, mời ngài vào cung với ông ấy ngay ạ.” Tỳ nữ ngoài cửa nơm nớp lo sợ nói vào. Cũng biết tiếng động trong phòng có gì đó sai sai, thế nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy.

Trần Triêu Ân là thái giám hầu cận Thiên Tử, Trần Triêu Ân đến đây, nhất định là Thiên Tử sai đến. Thôi Thanh Tư cùng Lý Mô liếc mắt nhìn nhau, Thiên Tử gọi vào cung làm gì? Thôi Thanh Tư trấn định nói: “Đưa Trần công công đến chính viện chờ chốc lát, các ngươi vào giúp ta trang điểm.”

“Vâng.” Tỳ nữ đáp lời, sau đó túm năm tụm ba lò dò đi vào.

Vẻ mặt Lý Mô đã khôi phục như thường. Lão tới chính viện tiếp Trần Triêu Ân, hỏi: “Công công có biết Thánh Nhân triệu kiến Vương phi làm gì không?”

Sắc mặt Trần Triêu Ân nghiêm nghị, nhìn hai bên một vòng rồi hạ giọng nói: “Đầu tiên là Vệ Quốc Công mang theo Quách phu nhân vào cung, sau đó Thánh Nhân gọi người của Thượng dược cục tới hỏi, lúc này lại bảo ta đến truyền gọi Vương phi, phỏng chừng không phải chuyện tốt đẹp gì. Ngài cùng Vương phi phải chuẩn bị sẵn sàng đấy.”

Quách phu nhân là thiếp thất của Quảng Lăng Vương, việc này tất có liên quan với Đông cung. Chẳng lẽ là chuyện dùng thuốc bị phát hiện ra à? . . Nếu Thánh Nhân hỏi tội, phải nghĩ cách nói trước mới được.

“Bản vương có thể cùng đi Vương phi vào cung không?” Lý Mô hỏi.

Trần Triêu Ân suy nghĩ một chút rồi gật đầu chấp nhận.

***

Mấy ngày nay, mọi người ở Lý gia đều cảm thấy bất an, chỉ có chỗ của Gia Nhu là không bị ảnh hưởng. Lúc nàng gả cho Lý Diệp, chàng chỉ là người dân áo vải, cũng không được mấy người coi trọng vì thân phân nhi tử của Tể Tướng. Vì lẽ đó Lý Giáng bị bãi tướng hay không, đối với nàng mà nói, đều là ý trời.

Ngày hôm đó lúc Lý Diệp về nhà, vẻ mặt rất khác lạ. Gia Nhu giúp chàng cởi áo khoác, hỏi: “Làm sao lại có sắc mặt này thế? Bị đồng liêu trêu chọc à?” Lý Diệp vào Đại Lý Tự, bị đày đi thu dọn hồ sơ. Vốn đã là nhi tử không được sủng ái, thêm vào dào này lời đồn nhảm bay đầy trời, đương nhiên chẳng có đồng liêu nào ở Đại Lý Tự thân thiết với chàng rồi.

Lý Diệp lắc đầu: “Hôm nay ta nghe bọn họ nói, Thánh Nhân gọi Thư Vương phi tiến cung, thế có nghĩa là chuyện kia có hiệu quả rồi hả?”



Tay Gia Nhu dừng lại một chút, rồi mời tiếp tục treo áo choàng cho chàng lên, rồi lấy áo choàng ở nhà cho chàng: “Nếu là như vậy, cũng là ác giả ác báo, chẳng trách ai được.”

Lý Diệp quay lại nắm tay Gia Nhu, kéo nàng cùng ngồi xuống sập: “Chuyện như vậy, Hoàng thất cũng phải thẩm tra rõ ràng thì mới có thể định tội được. Điều làm ta bất ngờ chính là phản ứng của Thư Vương, nghe nói lão cũng đồng thời tiến cung.”

“Thư Vương định đi bênh Thư Vương phi à?” Gia Nhu hỏi.

Lý Diệp thấy tay nàng quá lạnh, rõ ràng sắp đến mùa hè, thế mà tay lạnh như hồi mùa đông ấy, không biết là có phải do sẩy thai làm tổn thương thân thể hay không. Gia Nhu học cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ, sức khỏe vẫn luôn rất tốt.

Lý Diệp đau lòng nhét tay nàng vào trong ngực mình, sau đó mới nói: “Việc này đáng ra Thư Vương không nên nhúng tay vào. Nếu do Thư Vương phi gây nên, thì lão nên phủi sạch, làm bộ không biết mới phải. Việc Thánh Nhân coi trọng nòi giống cả thiên hạ đều rõ ràng, huống hồ lại là con đầu cháu sớm. Thế nhưng Thư Vương vẫn theo vào cung, rõ ràng là không sợ gì hết. Thế nên ta nghi là lão còn có kế hoạch khác.”

Lý Diệp một điều Thư Vương, hai điều Thư Vương, hiển nhiên không hề xem đối phương là thân phụ của mình.

Sau hôm ấy, Tề Việt lại đến tìm Lý Diệp mấy lần, tỏ ý bất luận Lý Diệp muốn chức quan gì trong Hoàng thành thì Thư Vương đều có thể giúp chàng đoạt được, nhưng Lý Diệp cự tuyệt hết. Từ trước chàng chưa từng dựa vào Lý Giáng, giờ sẽ càng không dựa vào Thư Vương.

Chỉ là, sau ngày ở Điện Cam Lộ ấy, Quảng Lăng Vương chưa từng gọi chàng.

Chắc chắn Đông cung sẽ điều tra thân thế Lý Diệp, với thân phận, lập trường của Lý Thuần, Lý Thuần sẽ không tiện qua lại quá nhiều với chàng nữa. Trong lòng Lý Diệp hiểu rõ những điều này. Nhưng nghĩ đến những gì mình đã làm cho Lý Thuần trong mấy năm qua, hai người đã từng cùng trải qua thăng trầm, Lý Diệp vẫn có chạnh lòng. Chạnh lòng vì mình còn không bằng được bằng hữu của Lý Thuần, chẳng qua chỉ như một quân cờ mà thôi.

“Nghe nói Ngu Bắc Huyền vừa đến Kinh thành đấy. Trên danh nghĩa Ngu Bắc Huyền vào chầu Thiên Tử, trên thực tế hẳn là tới gặp Thư Vương. Chẳng phải sức khỏe Thánh Nhân không được tốt lắm? Hay là Thư Vương . .” Gia Nhu cố ý không nói hết.

Nàng nhớ mang máng, đời trước sau tết Nguyên đán năm sau, Trinh Nguyên đế mới bị bệnh. Nội cung và bên ngoài mất liên lạc đến hơn hai mươi ngày, chỉ có Thái tử ở trong cung. Sau đó Thư Vương liên hợp với Trần Triêu Ân phát động cung biến, suýt chút nữa thì thành công, nhưng vào thời khắc sống còn thì việc sắp thành lại hỏng. Sau khi Lý Tụng đăng cơ, đến tám tháng năm ấy thì lấy cớ bị bệnh thoái vị, Quảng Lăng Vương trở thành Nguyên Hòa đế.

Nếu đúng theo quỹ đạo này thì Trinh Nguyên đế còn có thể hoành tráng chí ít hơn nửa năm nữa. Nhưng bây giờ lòi ra chuyện Thư Vương phi mưu hại hoàng tự, khác gì có cây đao treo sẵn trên đầu Thư Vương, nếu lão buộc phải hành động sớm hơn cũng khó nói.

Rất nhiều chuyện đều đã thay đổi. Đời trước, Ngu Bắc Huyền không vào Kinh thành vào thời gian này. Sau đây, y sẽ làm gì thì không ai biết được.

“Tuy Thư Vương quyền thế ngập trời, nhưng dù sao Đông cung vẫn là chính thống, được dân ủng hộ. Thư Vương cũng rất rõ điểm này, vì thế sẽ không liều động thủ đâu, nhất định phải có tiếng có miếng cơ.” Lý Diệp nói, “Để xem chuyện hôm nay sẽ có kết quả gì.”

“Tứ lang, chàng hi vọng ai thắng?” Gia Nhu tựa cằm trên bả vai chàng.

“Ta hi vọng Đông cung thắng, nhưng cũng muốn Thư Vương toàn mạng. Có điều chuyện ấy rất khó.” Lý Diệp ngửa đầu cười khổ. Nếu Đông cung có được ngôi vị hoàng đế, làm sao có khả năng lưu lại mạng Lý Mô cơ chứ? Thân là nhi tử của Lý Mô, chỉ sợ chàng cũng khó mà thoát khỏi. Nhưng chắc chắn Lý Diệp sẽ không bệnh vực Lý Mô, mấy năm qua giao thủ, chàng hiểu rất rõ người kia.

Đông cung có thể sẽ khoan dung đối với Thư Vương, nhưng Thư Vương nhất định sẽ không. Vụ án Diên Quang là do một tay Lý Mô tạo thành. Mấy chục nhân mạng, mấy ngàn người liên quan, còn cả phủ CÔng chúa to lớn là thế, mà Thư Vương không buông tha một ai. Có người nói bởi vì Trưởng Công chúa Diên Quang chê Lý Mô không quyền không thế, không chịu để Tiêu thị gả cho Lý Mô, nên Lý Mô mới ghi hận trong lòng.

Chuyện đó cùng với chuyện đối nghịch Đông cung khắp nơi, sao có thể khoan dung đây?

Bên ngoài, Vân Tùng gọi Lý Diệp một tiếng, Lý Diệp bảo Vân Tùng đi vào. Gia Nhu định thu tay lại, nhưng Lý Diệp lại ôm nàng lại, cũng không tránh người ngoài. Tất nhiên Vân Tùng không dám nhìn, chỉ cúi đầu giả làm đà điểu, nói rất nhanh: “Hoàng tướng vùng Hà Sóc, ba vị Tiết độ sứ cùng Tiết độ sứ Hoài Tây đều đến Kinh thành rồi ạ.”
Bình Luận (0)
Comment