Tặng Em 180 Dặm

Chương 34

Mạnh Kiều biết trực giác của cô không sai.

Lục Hoành là một người không thể khinh thường, nếu không thể làm bạn với anh ta thì cũng không nên trở mặt làm kẻ địch.

Cô vốn chỉ định đến đây nói rõ chuyện cô có người mình thích, sau đó mượn chuyện này để gạt bỏ ý nghĩ trong lòng Lục Hoành. Mạnh Kiều không hề nói với Lục Hoành người cô thích là ai, cũng không muốn cho anh ta biết.

Bởi vì Lục Hoành kiêu căng tự phụ như vậy, sao có thể cam tâm bại bởi Chu Minh Xuyên.

Hoặc là nói sao anh ta có thể chịu thua người đàn ông rơi xuống vũng lầy như Chu Minh Xuyên.

Lục Hoành là con nhà giàu thế hệ thứ hai trở về từ nước Mỹ, ra đời liền ngậm thìa vàng, nhìn mọi chuyện bằng nửa con mắt. Có lẽ anh ta chưa từng thật sự ý thức được mọi thứ là của anh ta cũng không phải nhờ chính bản thân mà là do cha của anh ta.

Nhưng có người đứng ở trên cao một thời gian dài rất dễ quên bản thân là đến từ đâu.

"Chu Minh Xuyên chuyên lái xe người khác để kiếm tiền à?" Giọng nói Lục Hoành mang theo chút hài hước vang sau lưng Mạnh Kiều. "Hay là thợ sửa xe ở cái xưởng sắp đóng cửa?"

Nhịp chân của người phụ nữ nhất thời ngừng lại, cô đưa lưng về phía giọng nói kia, trong lòng nổi cơn sóng lớn.

Nhìn đi, đây chính là Lục Hoành, anh ta không cam tâm bại bởi Chu Minh Xuyên.

Dù Chu Minh Xuyên dựa vào hai bàn tay của bản thân kiếm tiền ăn cơm nhưng trong mắt loại người như Lục Hoành, nghèo chính là cái tội.


Anh ta là con cháu nhà giàu, ra đời đã có tính kiêu ngạo, chơi bời lêu lổng, coi thường những người tự tay kiếm tiền.

Trong lòng Mạnh Kiều thoáng qua một chút bi ai, cô cảm thấy buồn thay Lục Hoành.

Người phụ nữ đứng ở cửa chậm rãi quay người, ánh mắt cô nóng bỏng vượt qua không gian rộng lớn, rơi vào sau lưng Lục Hoành. Sau cửa sổ sát đất lớn là phong cảnh đẹp nhất của cả Thành phố Quý vào ban đêm, nhưng vừa rồi cô sững sờ trong nháy mắt, cũng không phải là bởi vì cảnh đêm này.

Giữa vô số ngọn đèn bảng hiệu lấp lánh, có một bảng hiệu đỏ trắng thay nhau lóe lên, trên đó viết "TrackFast."

Là bảng hiệu của câu lạc bộ đua xe kia.

Rất sáng rất đẹp.

"Làm sao anh biết?" Mạnh Kiều lạnh lùng mở miệng, thái độ đã kém đi rất nhiều so với phản ứng ban đầu, lồ ng ngực cô phập phồng, ánh mắt rơi trên người đàn ông đứng ngược sáng kia.

Hào quang neon sáng ngời bắn từ sau lưng anh ta đến, bóng dáng cao lớn đắm chìm trong bóng tối vô biên, khó đoán được cảm xúc và tính chân thật của lời nói.

Một tiếng cười ngả ngớn nhưng sắc bén vang lên ở bên tai Mạnh Kiều.

"Ngày đó em đi tìm anh ta à?" Lục Hoành chậm rãi mở miệng: "Áo khoác màu đen kia không phải rất giống cái áo đêm đó anh ta mặc lúc đua xe ở núi Đoạt Mệnh sao?"

Lồ ng ngực Mạnh Kiều chấn động mạnh, thì ra buổi sáng hôm đó anh ta đã nhận ra nhưng lại vẻ cái gì cũng không biết mà hỏi cô.


"Nhưng nói thật là anh ta lái xe đua rất giỏi, đêm đó tôi theo các em rất lâu, nếu không phải con đường kia chỉ có một hướng, tôi rất khó bảo đảm tôi sẽ không bị lạc." Lục Hoành thả lỏng hai tay đút vào túi, cả người cực kỳ thích ý thưởng thức biểu cảm cố nén nỗi khiếp sợ của Mạnh Kiều.

"Cho nên nếu tôi không đoán sai, buổi tối trước ngày em mặc áo khoác anh ta trở về, hai người ở cùng nhau?"

Người đàn ông từ từ đi ra khỏi bóng đen, bước chân không nhanh không chậm, giống như sợ kinh động người phụ nữ trước mắt. Ánh đèn mờ ảo xuyên qua đèn sát đất chuyển động liên tục trên gương mặt Lục Hoành, phản chiếu vẻ đắc ý trong mắt anh ta.

Mạnh Kiều cảm thấy lạnh người.

Tên đàn ông này là kẻ điên.

Anh ta có thể vì một người đàn ông chỉ gặp qua một lần mà lái xe theo phía sau một con đường, cũng có thể chỉ cần một ánh mắt đã nhìn thấu Mạnh Kiều đang che giấu, nhưng còn giả vờ cái gì cũng không biết mà lừa cô nói ra.

Hôm nay thậm chí còn trực tiếp lừa gạt cô đến chỗ này, mưu toan tỏ tình với cô.

Anh ta thậm chí tự tin đến mức bảo tất cả bạn bè đến trễ mấy tiếng, bởi vì anh ta căn bản không có nghĩ tới Mạnh Kiều sẽ không đồng ý.

"Vậy tôi lại hỏi một thêm vấn đề nhé?" Lục Hoành đứng ở trước mặt Mạnh Kiều, khóe mắt anh ta cong lên, không có một chút tình cảm: "Hai người đã làm chưa?"

Rắn độc lại bắt đầu thè lưỡi.

Xì xì, xì xì.


Toàn bộ không gian tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Ngón tay Mạnh Kiều nắm thật chặt túi xách của bản thân, cả người căng cứng như một tấm thép, nhưng cô biết rắn rất biết phô trương thanh thế, vì vậy cô không thể tỏ ra hoảng sợ.

"Làm rồi." Cô mở miệng, mạnh mẽ khẳng định.

"Cho nên Lục Hoành, chúng ta cũng không cần thiết phải nói lời dư thừa, tôi không thích anh, cũng không thích hợp với anh. Anh rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, không cần thiết phải hạ mình ở chỗ này của tôi để tìm kiếm cảm giác không sảng khoái."

"Tôi không quan tâm." Lục Hoành nhàn nhạt mở miệng.

Mạnh Kiều bất an nhìn anh ta.

Lục Hoành vươn tay muốn vuốt v e tóc Mạnh Kiều, lại bị cô nghiêng người tránh thoát, ngón tay thon dài của anh ta dừng giữa không trung, sau đó lại thu hồi đút vào túi.

"Loại đồ như trinh tiết, tôi lấy quá nhiều rồi, nói thật tôi cũng không phải là rất quan tâm. Nhưng người tôi thích, em là người đầu tiên. Vả lại tôi và em rất xứng đôi."

—— "Tôi và em rất xứng đôi."

Lời nói ra vẻ đương nhiên vô cùng chói tai của người đàn ông rơi trong lòng Mạnh Kiều. "Xứng đôi? Xứng đôi chỗ nào, thân phận địa vị? Vậy nếu tôi không phải con gái Mạnh Quốc Huy, anh cũng sẽ thích tôi như vậy sao?"

"Tôi không thích giả thiết, cũng không thích nói chuyện không chắc chắn."

Mạnh Kiều cười nhẹ: "Lục Hoành, chúng ta không phải người chung đường, ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc." Cô nói xong bèn xoay người nắm chốt cửa.


Còn chưa kéo ra nửa tấc, một đôi tay to đã dùng sức đè cô lên cửa phòng từ phía sau.

Bóng đen ùn ùn kéo tới, cảm giác hít thở không thông xông lên trong lòng Mạnh Kiều.

"Vậy em và Chu Minh Xuyên là người chung đường? Em có nghĩ tới không, ở bên cạnh loại người như anh ta sẽ có hậu quả như thế nào. Anh ta đến nhà em ở rể, cam tâm làm một người đàn ông ăn bám, hay em đi theo anh ta, kinh doanh xưởng sửa xe tồi tàn sắp sập tiệm?"

"Anh ta là một thằng đàn ông bán thân nhờ vào gương mặt, nào có một chút gì đáng để em lưu luyến?"

"Lục Hoành!" Mạnh Kiều tức giận la lên, cô quả thực không ngờ Lục Hoành sẽ nói những lời khó nghe như vậy. "Anh không cảm thấy việc anh đánh giá một người anh vốn dĩ không biết là rất dốt nát sao?"

"Tôi dốt nát?" Đôi mắt Lục Hoành tối sầm, "Tôi thấy em được nuông chiều từ bé, đến mức hoàn toàn quên thế giới này tàn khốc hơn em tưởng tượng nhiều. Em thích túi xách đồ trang sức quý giá, biệt thự sang trọng, máy bay tư nhân, có cái nào là người đàn ông kia cho được đâu? Em cho rằng em nhất thời hứng thú là đủ cho em sống một đời với anh ta? Em tỉnh lại đi!"

Lục Hoành dùng sức kéo tay phải của Mạnh Kiều, cô kinh hãi, túi xách rơi xuống đất, vòng tay kim cương sáu con số trên cổ tay sáng nhức mắt trong mờ phòng khách tối.

Mạnh Kiều còn nhớ lúc bản thân đi dạo phố ở Paris thì nhìn thấy nó rồi yêu thích, nhưng hiện tại vòng tay lóe sáng giống như một gương mặt châm chọc, cao cao tại thượng nói với cô: "Thế nào? Sau này cô không mua nổi tôi nữa hả?"

"Nhìn thấy không?" Lục Hoành tàn nhẫn mở miệng, "Em chịu từ bỏ mọi thứ em đang có sao? Hay em bằng lòng muốn bên cạnh một một người đàn ông chỉ có thể ăn bám?"

Lồ ng ngực Mạnh Kiều nghẹn ứ, mặt cô lạnh lẽo đến mức ảm đạm, cổ tay bị giơ lên thật cao đau đến mức mất đi tri giác, cả người chìm vào cảm xúc cực đoan sợ hãi.

Lục Hoành giống như một bàn tay ác độc, không chút lưu tình xé rách lớp mảng mỏng trước giờ Mạnh Kiều không muốn đụng vào.

Anh ta hài lòng nhìn Mạnh Kiều hít thở gấp gáp, từ từ cúi đầu, dịu dàng nói:

"Bây giờ biết rồi, cũng không muộn."

Bình Luận (0)
Comment