Đi theo Chu Minh Xuyên sẽ có hậu quả là gì ư, làm sao trước giờ Mạnh Kiều có thể chưa nghĩ tới được chứ.
Là từ khi nào cô đã bắt đầu nghĩ về nó? Có lẽ là vào ngày anh ôm cô ngắm biển, là đêm khuya anh cứu cô khỏi nguy hiểm, hay là ngày ở ven đường buồn tẻ, gió đêm cuốn lấy anh, cô thấy được vẻ dịu dàng khi anh nói với cô câu sinh nhật vui vẻ.
Rất nhiều Chu Minh Xuyên khác nhau, tầng tầng lớp lớp đè lên trái tim Mạnh Kiều, cô cũng không nhớ được cô thích Chu Minh Xuyên từ khoảnh khắc nào.
Mà một tương lai bên cạnh Chu Minh Xuyên, Mạnh Kiều không muốn lừa dối bản thân rằng nó rất mong manh.
Có lẽ Lục Hoành ích kỷ lại ác độc, nhưng anh ta nói đến chuyện Mạnh Kiều luôn không muốn suy nghĩ sâu xa, rằng Chu Minh Xuyên bây giờ có thể cho cô tương lai thế nào.
Vứt bỏ mạng sống của bản thân để đua xe kiếm tiền cho con nhà giàu như Mạnh Thiên, kinh doanh một xưởng sửa xe cũ kỹ gió lớn cũng có thể thổi bay, mỗi ngày chịu đựng dằn vặt giày vò trong lòng, phần đời còn lại có lẽ sẽ chịu đựng gian khổ sống qua ngày.
"Sao nào? Nghĩ rõ chưa?" Khóe miệng Lục Hoành cười lạnh lùng, anh ta nhẹ nhàng kéo cánh tay Mạnh Kiều rồi ôm cô vào ngực, hung ác mở miệng, lời nói chói tai đáng sợ: "Kiều Kiều, đừng quá tuỳ hứng."
Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang tự đắc vì nắm chắc phần thắng, dùng sức chậm rãi rút cánh tay khỏi sự kìm kẹp của anh ta.
"Lục Hoành." Trong giọng nói của cô có sự chắc chắn và quyết tâm chưa từng có, có lẽ kiếp này Mạnh Kiều chưa bao giờ chắc chắc một chuyện tới như vậy: "Tôi nói rồi, tôi và anh, không phải người chung đường."
Lục Hoành sắc mặt không đổi: "Em vẫn u mê không tỉnh?"
"Tôi không u mê không tỉnh, chỉ là có chút chuyện tôi và anh nhìn thấy không giống nhau."
Mạnh Kiều nói xong bèn dùng sức đè chốt cửa, sau đó đóng sầm cánh cửa sau lưng, một chuỗi tiếng bước chân dứt khoát rơi giữa cầu thang tĩnh mịch.
Một tương lai với Chu Minh Xuyên rất mong manh nhưng cô không hề sợ hãi.
Lục Hoành lấy địa vị hiện tại để phán đoán giá trị một người, anh ta không muốn đón nhận bất kỳ cân nhắc rủi ro nào, cũng không muốn suy xét giả thiết thất bại, anh ta nói anh ta thích người phụ nữ mang vinh dự cho gia tộc, lại không chịu trả lời nếu cô không có mọi thứ, liệu anh ta có còn yêu cô không.
Mạnh Kiều biết bọn họ khác nhau, cô nhìn thấy hi vọng trên người Chu Minh Xuyên, nhìn thấy anh đau khổ giãy giụa, cô biết người đàn ông kia có đủ tư cách đứng trên đỉnh vinh quang, cũng biết chỉ cần anh bằng lòng thì nhất định có thể trở lại đỉnh cao một lần nữa.
Thang máy lạnh như băng đóng rồi lại mở, Mạnh Kiều bất chấp tất cả, đi từng bước vào màn đêm người đến người đi.
Cô lựa chọn đánh cuộc một lần, đánh cuộc người đàn ông kia sẽ đứng dậy khỏi vũng bùn.
-
Mùa thu ban đêm tại Thành phố Quý lạnh lẽo, lá rụng thỉnh thoảng bay xuống, lợi dụng khe hở, thuận theo vạt áo của mọi người đi xuống. Chỗ này là trung tâm phồn hoa, nam nữ mặc quần áo đẹp đẽ, thân mật ôm nhau đi qua đi lại trên đường.
Mạnh Kiều đạp giày cao gót, một đường mông lung đi tới chỗ này, cô vươn tay kéo áo măng tô mỏng manh, trong không khí lạnh lẽo mắng Lục Hoành một tràng.
Nếu không phải cô định ở trong căn hộ một đêm thì cũng sẽ không mặc váy và áo măng tô mỏng manh ra ngoài.
Nhưng bây giờ Mạnh Kiều không muốn nghe Mạnh Thiên và Dư Thiên Thiên lải nhải, cũng không muốn một mình quay lại căn nhà trống. Cô vừa cãi nhau với Lục Hoành, cô rất muốn có một người ở cạnh ngay lúc này.
Mạnh Kiều đi hết một đoạn đường thì dừng lại, đi dạo đến công viên ở gần đây. Cô tìm một cái ghế dài rồi ngồi xuống, chỗ không xa là một rạp chiếu phim ngoài trời, không ít người ngồi rải rác.
Những đôi tình nhân ôm nhau, quấn quít tô điểm cho tình ý không dứt trong đêm thu.
Rạp ngoài trời đang chiếu bộ phim Vitus, thiếu niên thiên tài chỉ yêu Isabel lớn hơn mình bảy tuổi, hiện tại đang chiếu cảnh bọn họ ở nhà ca hát.
"Rất vui khi tối nay được tới Zürich, chào mọi người, chuẩn bị để nhảy chưa?" Isabel đeo kính râm của người lớn, lắc lư cơ thể một cách nhịp nhàng.
Vitus sáu tuổi ngồi trước dương cầm đàn Nutbush City Limits, cô gái mà cậu thích đang điên cuồng đung đưa người theo điệu nhạc.
Ánh mắt ngượng ngùng của cậu bé nâng lên lại hạ xuống, biểu cảm tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ.
Phim chiếu đoạn nhạc rock náo nhiệt, chồng từng tầng lên lỗ tai Mạnh Kiều, cô nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh trầm tư một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm vào khung đối thoại ảnh đại diện màu đen.
Bọn họ rất ít khi trò chuyện, nhẹ nhàng lướt lên một cái, còn có thể nhìn thấy sticker bắp đùi, Mạnh Kiều nhìn nhìn rồi bật cười.
Thiếu nữ cười dịu dàng, không tốn chút sức nào mà đã thắp sáng một góc mờ tối.
Cô bấm nút gọi, sau đó nhịp tim đồng loạt nhảy theo âm thanh chờ máy.
"Tút — tút — tút — "
Điện thoại vang đến tiếng thứ ba, đầu kia truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"A lô."
Hình như anh đang ở nhà, bốn phía yên lặng.
Mạnh Kiều kìm nén nụ cười trong lòng, trả lời một tiếng thật thấp: "A lô."
Gió lạnh cuốn lá cây khô héo xào xạc bay lên, Mạnh Kiều khẽ cắn môi, chờ người đàn ông ở đầu bên kia mở miệng.
Yên lặng biến thành chất lên men, nhẹ nhàng khuấy động cảm xúc bất an trong nội tâm hai người, vừa không khống chế thì đã tràn đầy trong lồ ng ngực.
Như thể vượt qua một thế kỷ, Chu Minh Xuyên rốt cuộc cũng mở miệng.
"Có chuyện gì không?"
Mạnh Kiều thầm chậc một tiếng, người đàn ông này đúng là lạnh nhạt. Nhưng cô vẫn không khống chế được nhếch miệng, dịu dàng trả lời: "Có thể nhờ anh giúp một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Lần này trái lại không do dự.
Mạnh Kiều nhẹ nhàng khẽ hít một cái, sau đó nói từng chữ từng câu:
"Tôi ở trong công viên đường Thu Sơn Bắc, hiện tại tôi muốn ăn kem."
Cô vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt và khóe miệng cong lên nhanh chóng tan giữa đêm thu náo nhiệt.
Chu Minh Xuyên, tôi muốn ăn một que kem.
Tôi ở trong công viên đường Thu Sơn Bắc, muốn ăn một que kem anh mua cho tôi.
Trong cuộc đời hai mươi mấy năm qua, Mạnh Kiều hưởng thụ vô số hạnh phúc và vui vẻ, cô thậm chí không cần bỏ ra bất cứ gì đã có thể tùy tiện nhận sự yêu thích của người khác.
Nhưng cô phát hiện, cuối cùng chuyện này không thể áp dụng ở chỗ Chu Minh Xuyên.
Cô tiến về phía trước một bước, anh lập tức lùi lại một bước.
Nhưng tương lai của Mạnh Kiều và Chu Minh Xuyên, tại sao chỉ có thể có Mạnh Kiều?
Lục Hoành nói đúng phân nửa, lại không nói đúng một nửa kia. Anh ta chỉ muốn ngăn cản Mạnh Kiều đi tìm Chu Minh Xuyên, nhưng không nghĩ đến Chu Minh Xuyên mới là người nói không.
Mạnh Kiều cầm điện thoại di động thật chặt, người đầu kia điện thoại dường như cũng rơi vào trầm mặc.
Lồ ng ngực kịch liệt nhảy lên, bị cô hung hãn áp xuống, cô cần đáp án.
Một câu trả lời nói với cô rằng tất cả cố gắng của cô đều không uổng phí, một câu trả lời nói với cô rằng sự chăm chỉ của cô là có mục đích.
Tất cả đồ trang sức kim cương, giày túi, biệt thự đều có thể vứt đi.
Chu Minh Xuyên, tôi chỉ cần một que kem.
Huyên náo trong đêm thu dần dần tiêu tan trong khoảng yên lặng khó chịu không gì sánh bằng, ngày thu đến rồi, ngày đông còn bao xa?
Mạnh Kiều còn nhớ ý nghĩ sau ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Chu Minh Xuyên vào ngày hè, lúc đó còn cách khoảng thời gian đi làm ở phòng trưng bày nghệ thuật nửa năm, cô đã nghĩ chi bằng tìm cách gi ết chết khoảng thời gian nhàm chán này.
Nhưng mắt thấy nửa năm sắp đến, cô có phải cũng nên quay lại cuộc sống thuộc về Mạnh Kiều không.
Trong điện thoại vẫn không truyền ra bất cứ âm thanh gì, ánh mắt của người phụ nữ cũng ảm đạm từng chút một, trên gương mặt hiện lên một nụ cười tự giễu như có như không.
Thì ra từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô mộng tưởng hão huyền.
Hơi lạnh thấu xương tràn vào trái tim, bất ngờ và không kịp đề phòng chọc cho đôi mắt đỏ lên.
Mạnh Kiều chậm chạp mở miệng, dùng khẩu hình nói một câu "Tạm biệt" với điện thoại, ngón tay cô cứng ngắc muốn từ từ đặt điện thoại di động xuống, chợt nghe thấy đầu bên kia cất tiêng hỏi:
"Vị gì?"
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn tiểu thiên sứ lúc 15:15:28 19-10-2020 và ~15:06:10 20-10-2020 đã vì tôi mà bình chọn phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã quăng bom: 1 cái 42351166;
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!