Tặng Em 180 Dặm

Chương 61

Gần đây, phòng trưng bày nghệ thuật bước vào giai đoạn triển lãm bận rộn nhất năm.

Ban đầu Mạnh Kiều cho rằng công việc này chỉ đơn thuần là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày toàn bộ công việc ở phòng trưng bày chỉ là dẫn khách đi xem tranh vẽ, nào ngờ hai ngày trước cô mới biết vào khoảng thời gian vào những tháng tháng cuối năm như bây giờ, phòng trưng bày nghệ thuật thành phố đều phải tiến hành buổi triển lãm nghệ thuật quy mô lớn.

Những bức tranh vốn nên thay phiên nhau trưng bày, mấy ngày qua đều được xuất hiện cùng nhau, chờ ngày diễn ra sự kiện thì đồng loạt mang ra triển lãm.

Mấy ngày qua cô bận rộn đến mức chân không chạm đất, mỗi đêm về nhà đều được Triệu Tầm đến đón.

"Cô phải bồi thường cho tôi tiền tổn thất tinh thần." Triệu Tầm tựa vào trước xe, tiến hành cuộc cãi vã mỗi ngày với Mạnh Kiều, "Một khắc xuân tiêu trị giá ngàn vàng cô hiểu không, mỗi buổi tối mười giờ tôi đều phải đến đón cô, cô biết tôi tổn thất bao nhiêu cô em rồi không?"

"Chậc chậc," Mạnh Kiều nín cười trả lời anh ấy, "Bác sĩ Triệu là thanh niên tài giỏi đẹp trai, sao còn sợ không có em gái theo đuổi anh chứ, bây giờ tôi đang huấn luyện anh tính kiên nhẫn để chờ đợi bạn gái trước, sau này anh sẽ biết tôi tốt bụng tới mức nào."

Cô nói xong thì ngồi vào xe Triệu Tầm.

Triệu Tầm không phục, hừ nhẹ một tiếng rồi lên xe.

Ban đêm, từng đốm sáng đèn neon đầy màu sắc sáng lên giữa Thành phố Quý, đèn vàng rực rỡ sáng ngời, chi chít tô điểm cho cành khô tươi tốt trên cây to.

Mạnh Kiều mở một bên cửa sổ, gió lạnh ập vào.

"Không lạnh?" Triệu Tầm nhìn cô, "Ngày mốt Chu Minh Xuyên về rồi, nếu lúc này cô bị cảm thì tôi chết chắc, cô hiểu không?"

Mạnh Kiều vốn chỉ muốn hít một hơi không khí trong lành sau cả ngày bận rộn ở phòng trưng bày nghệ thuật, ai biết nghe Triệu Tầm nói xong, không nhịn được bật cười, "Bác sĩ Triệu sao lại sợ Chu Minh Xuyên nhà tôi thế?"

"Này sao có thể gọi là sợ?" Triệu Tầm trừng mắt nhìn cô, "Là do trước khi người đó đi tập huấn liên tục dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô kỹ lưỡng, thiếu điều muốn khắc chữ lên gáy tôi để tôi nhớ thôi, tôi nào dám không nghe theo."

Khóe miệng Mạnh Kiều vui vẻ nhếch lên, "Vậy thì đúng là phải cảm ơn bác sĩ Triệu rồi." Cô nhấn nút đóng cửa sổ xe, "Chờ Chu Minh Xuyên quay về liền mời anh ăn cơm nhé?"

"Tất nhiên." Triệu Tầm không khách sáo, "Cô biết tiền thưởng cuộc thi này là bao nhiêu không? Hạng nhất là hai triệu, dù đạt hạng nhì hoặc hạng ba thì cũng có một trăm hoặc tám mươi ngàn tiền thưởng."

"Tiền thì không nói nữa, quan trọng hơn là nếu lần này Chu Minh Xuyên có thể đạt được hạng nhất, anh ấy sẽ có được một vị trí tiến thẳng vào cuộc thi GP2, đây mới là điều cần quan tâm nhất."

Mạnh Kiều nghe Triệu Tầm nói chuyện liến thoắng, lại nghĩ đến hơn hai tháng trước, Chu Minh Xuyên nói với cô:

—— "Nếu được hạng nhất, chúng ta cùng đi Châu Âu được không em?"

Ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ngựa xe như nước, cảnh tượng sôi động sầm uất, những nhà chọc trời san sát nhau, góc nhọn nằm khắp tòa nhà c ắm vào chân trời.

Chẳng biết tại sao trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch.

Cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều khiến cho đáy lòng cô bị k1ch thích, tạo ra một mảng rung động.

Chu Minh Xuyên đã đi tập huấn hai tháng, số lần hai người gọi điện thoại nhắn tin đều rất ít ỏi, đa số đều là anh báo cáo đơn giản tình huống huấn luyện gần đây, sau đó hỏi cô sống có tốt không.

Còn một đề tài nữa, chính là bảo Mạnh Kiều từ chức.

Bây giờ mặc dù anh còn chưa có tiền lương ổn định nhưng đã có tiền thưởng của lần tranh tài trước đó, cộng thêm lần này anh chạy nước rút để tham gia cuộc thi, cũng khiến cho trong lòng Chu Minh Xuyên quyết định không để cho Mạnh Kiều đi làm nữa.

Trong lòng Mạnh Kiều cũng không có nhiều chấp niệm với công việc này, nhưng luôn cảm thấy hiện tại từ chức không phải là quyết định đúng đắn.

Lỡ như thì sao? Lỡ như thì sao?

Cô không muốn nói đến giả thiết kia, lại không thể giả vờ rằng nó không tồn tại.

Lần trước đúng là Chu Minh Xuyên vượt qua mong đợi của tất cả mọi người mà giành được hạng ba, nhưng ít nhất phải để cho anh giành được một thứ hạng tốt nữa, Mạnh Kiều mới có thể thật sự yên tâm từ chức.

Cho nên bất luận như thế nào thì cũng không phải là hiện tại.

Mỗi lần gọi điện thoại, Mạnh Kiều sẽ lấy lý do khoảng thời gian gần đây không tiện từ chức để qua loa cho xong chuyện. Chu Minh Xuyên hỏi mấy lần, sau đó không hỏi lại nữa.

Triệu Tầm lái xe đến dưới nhà Chu Minh Xuyên, "Đi thôi, đưa cô lên lầu."

Chu Minh Xuyên cố tình nhờ Triệu Tầm nhất định phải đưa Mạnh Kiều tới cửa, trước khi anh đi còn đổi một cái khóa rất phức tạp, cửa phòng khách cũng gắn máy thu hình.


Lúc ấy Mạnh Kiều còn trêu ghẹo anh, nói mình tuyệt đối không nhớ anh, nhưng bây giờ anh đi hơn hai tháng, nói không nhớ thì đúng là nói dối.

Nhưng nhớ thì cũng chẳng làm được gì, anh phải huấn luyện để đi thi, cô phải đi làm.

Mạnh Kiều bỗng nhiên hiểu được phiền não của mấy đôi vợ chồng bình thường.

Lúc có tiền, những điều này đều không khiến người ta phiền não nhưng tất nhiên sẽ có những mối bận tâm khác.

Lúc không có tiền, nó lập tức trở thành nỗi lo thường trực quanh quẩn trong lòng.

Thật sự rất thú vị.

Trước khi Chu Minh Xuyên đi thì đã sửa xong toàn bộ đèn cầu thang, lần lượt thắp sáng từng tầng một, chẳng mấy chốc đã đến tầng năm.

Mạnh Kiều mở cửa, "Vậy tôi không mời bác sĩ Triệu vào ngồi nữa."

"Tôi cũng muốn vào ngồi một chút nhưng người đàn ông nhà cô còn đây nhìn đấy." Triệu Tầm khó chịu chỉ vào máy thu hình, "Người đàn ông này đúng là, sợ có người bắt cóc cô hay sao?"

Mạnh Kiều nghe thấy lời này thì rất hưởng thụ, cô hất tóc, giọng điệu nhẹ nhàng, "Dù sao thì tôi cũng rất khó theo đuổi."

"À, ra là vậy à?" Triệu Tầm cười ha hả, "Sao tôi nghe Trần Vũ nói cô theo đuổi Chu Minh Xuyên?"

Mạnh Kiều: "..."

"Bác sĩ Triệu đi thong thả." Cô cười giả tạo.

"Ừ, không cần cám ơn." Triệu Tầm làm mặt lạnh đáp lại cô, sau đó chạy xuống lầu.

-

Một đêm Mạnh Kiều ngủ không yên ổn.

Nửa đêm tỉnh dậy mấy lần, nhìn thấy phần giường bên cạnh trống rỗng, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Một giờ chiều mai là lúc Chu Minh Xuyên đi thi, thời điểm anh thi xong cũng phải hơn ba giờ, cô nghe Trần Vũ nói buổi tối bên kia còn có dạ tiệc, làm xong thì sớm nhất cũng phải là trưa ngày mốt mới về được.

Cô cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì, tựa như đang mong đợi điều gì đó từ Chu Minh Xuyên nhưng lại càng giống như không dám đòi hỏi bất cứ điều gì.

Anh rõ ràng đã làm đủ tốt.

Nhưng cô biết con người luôn tham lam, có một chút thì sẽ muốn nhiều hơn.

Nhưng cô lại đau lòng Chu Minh Xuyên, nghe Trần Vũ nói bên kia tập huấn tàn khốc hơn tập huấn ở câu lạc bộ mấy chục lần, mỗi ngày mở mắt liền lao vào tập huấn cường độ cao, năm trước có không ít người không chống đỡ nổi mà rời đi.

Nhưng cơ sở huấn luyện bên đó hiện tại đang đứng đầu trong nước, có thể có được cơ hội này đã là không dễ.

Trong lòng Mạnh Kiều có chút xoắn xuýt, suy nghĩ miên man, cô mơ màng ngủ, lại mơ màng tỉnh dậy.

Một lần nữa mở mắt ra, từng tia nắng vàng lơ lửng đi qua khe hở rèm cửa sổ.

Dù sao thì cô cũng không ngủ được nữa, dứt khoát rời giường.

Hôm nay là ngày triển lãm cuối năm mà phòng trưng bày nghệ thuật chuẩn bị đã lâu, có lẽ cô sẽ phải bận rộn cả ngày hôm nay.

Mạnh Kiều ở nhà vệ sinh trang điểm kỹ lưỡng, người phụ nữ trong gương có đôi mắt nai lấp lánh, phía dưới chóp mũi tinh xảo là đôi môi đỏ mọng kiều diễm làm người ta cảm thán.

Tóc dài phía sau được bới thành một búi lỏng lẻo, cả người vô cùng dịu dàng.

Cô chọn trong tủ treo quần áo một chiếc áo lụa trân châu trắng tuyết, bên dưới phối với một chiếc váy bó sát màu xanh nhạt. Lúc ra cửa, cô mặc thêm áo khoác chống lạnh, đi một đôi giày cao gót màu trắng thoải mái nhất, sau đó đóng cửa xuống lầu.

Dù sao thì hôm nay cũng phải đứng ít nhất tám tiếng, cô không chịu nổi khi mang giày dép khác.


Đi một đường ra khỏi tiểu khu, hôm nay thời tiết thế mà lại không lạnh lắm.

Bầu trời xanh thẳm giống như hồ nước không nhiễm một hạt bụi, gió mai nhẹ nhàng thổi qua, một mảng trời trong bị tách ra.

Bắp chân Mạnh Kiều để lộ ở bên ngoài êm ái cảm nhận gió thổi lất phất, khóe miệng không tự chủ mỉm cười.

Cô cũng không biết lý do vì dao dù sao thì thời tiết rất tốt, tâm trạng cũng rất tốt.

Nếu còn có những lý do khác thì sẽ là ngày mai Mạnh Kiều được gặp lại Chu Minh Xuyên rồi.

Cô rất nhớ anh, mỗi ngày trái tim đều ngứa ngáy.

Giống như lúc mới bắt đầu theo đuổi anh, luôn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đi gặp anh.

Lúc ngồi chờ xe đến phòng trưng bày nghệ thuật, mọi người còn chưa đến đủ, Mạnh Kiều đặt túi xách xuống, sau đó đi đến sảnh triển lãm để kiểm tra tranh vẽ.

Tay trái cô cầm sổ ghi chép, tay phải chỉ vào từng bức tranh để kiểm tra.

Phòng triển lãm lớn bị nhiều loại tủ kiếng ngăn cách, tạo ra vô số khu vực có kích thước khác nhau, lại sử dụng các tác phẩm có hình thái khác nhau để kín đáo chia cắt các khu vực với nhau.

Tác phẩm có phong cách tương tự nhau đều được để chung với nhau.

Mạnh Kiều đang kiểm kê khu vực tác phẩm tranh sơn dầu theo trường phái trừu tượng, tác phẩm của các họa sĩ được treo trên tường triển lãm cao lớn trắng như tuyết.

Phong cách vẽ tranh đậm đà tươi mới khuyếch đại bầu không khí của từng khu vực nhỏ.

Trước đó Vương Tuyết cũng đang kiểm tra tranh vẽ, đang muốn đến gần, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Kiều thì thất thần.

Người nữ thướt tha đứng ở giữa những màu sắc đậm nhạt, chân mày mảnh, môi đỏ mọng, gương mặt bắt mắt.

Ống tay áo rũ xuống trên cổ tay mảnh khảnh của cô, một lọn tóc nhỏ tùy ý ưu nhã chạm vào gò má cô, cảm giác cực kỳ đẹp.

Miệng môi cô hơi mở, nghiêm túc kiểm tra thứ tự tranh vẽ, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương Tuyết đứng một bên nhìn cô.

"Tiểu Tuyết, cậu đến rồi." Cô cười vẫy tay với cô ấy, "Bên này tớ đã kiểm tra xong, bên kia của cậu cần giúp không?"

"Được." Vương Tuyết không kịp phản ứng, "À à, không cần không cần, bên kia của tớ tớ tự làm được."

"Thật sự không c ần sao?" Mạnh Kiều hỏi.

"Thật sự không cần," Vương Tuyết đến gần vỗ vai cô, "Hôm nay cậu rất đẹp."

Mạnh Kiều nghe thấy thì tâm trạng lại tốt hơn mấy phần, "Có thật không?"

"Dĩ nhiên, chẳng qua là bình thường cậu cũng đã rất đẹp."

"Cảm ơn." Mạnh Kiều ngọt ngào cười với cô ấy, "Vậy tớ về phòng làm việc trước."

Cô nói xong thì đi tới sân sau, trong lòng còn nghĩ đến lời nói của Vương Tuyết.

Hôm nay cô rất đẹp, nhưng ngày mai sẽ càng xinh đẹp hơn.

Ngày mai cô không chỉ phải mặc đẹp, còn phải thật gợi cảm. Hôm nay mặc như vậy chẳng qua là do công việc ở phòng trưng bày nghệ thuật nên cô mới nghiêm chỉnh chuẩn bị, nếu là ngày mai...

Mạnh Kiều vừa đi đến phòng làm việc vừa suy nghĩ, nếu không ngày mai dứt khoát xin nghỉ mà ở nhà cho rồi.

Mặc váy hai dây đi ra ngoài thì phỏng chừng sẽ chết cóng mất.

Chín giờ sáng, phòng trưng bày nghệ thuật đúng giờ mở cửa.


Đám người rộn ràng khiến cho khu triển lãm bình thường vắng ngắt đầy ắp.

Một số trường học cũng sắp xếp thời gian khác nhau để đến xem triển lãm, tất cả nhân viên làm việc đều đang ở các khu triển lãm để giảng giải cho khách tham quan hết lần này đến lần khác.

Khu triển lãm mà Mạnh Kiều phụ trách vừa vặn là vị trí gần trung tâm, người đến người đi đều thích đi sang bên này nhìn một cái.

Sáng sớm cô đã nói hết mấy tiếng, miệng lưỡi khô khốc, buổi trưa rốt cuộc cũng rảnh được nửa tiếng để ăn trưa. Mạnh Kiều thừa dịp ăn cơm gửi tin nhắn cho Chu Minh Xuyên.

Anh không trả lời.

Cô cũng không trông cậy anh sẽ trả lời.

Thực ra cũng không cần nói mấy câu động viên, dù sao cô không gửi thì anh cũng biết.

Mạnh Kiều vội vàng ăn trưa sau đó quay lại khu triển lãm.

Bắp chân hơi sưng, cổ họng cũng đau không đúng lúc.

Buổi chiều lại có mấy nhóm học sinh tiểu học đến, cực kì nhiệt tình gọi Mạnh Kiều là chị gái rồi đặt ra những câu hỏi không ngừng nghỉ.

Mạnh Kiều cố gắng chống đỡ đến năm giờ rưỡi, cả người mệt mỏi xin đổi người để nghỉ ngơi, trưởng khu triển lãm thấy cô sắp kiệt sức thì lập tức tìm người thay thế. Mặc dù năng lực giảng giải không bằng Mạnh Kiều nhưng ít nhất có thể phụ trách được một khoảng thời gian nhất định.

Hôm nay là buổi triển lãm cuối năm nên phòng trưng bày nghệ thuật đóng cửa trễ hơn bình thường.

Mạnh Kiều ngồi xuống một chiếc ghế trong góc, chậm rãi uống từng ngụm nước, quý trọng thời gian nghỉ ngơi không dễ dàng có được bởi vì một lát nữa cô vẫn phải quay lại.

Sáu giờ chiều, sô lượng người trong khu triển lãm cũng ít dần.

Mạnh Kiều ngồi trên ghế xoa bóp chân, cổ họng cô đau rát không thể nói chuyện bình thường nên đành ngậm kẹo thông họng mà đồng nghiệp cho để nhanh chóng khỏi bệnh.

Mấy người khách thi thoảng đi ngang qua người Mạnh Kiều, cô dễ dàng nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Mới bắt đầu thì có người nghiêm túc thảo luận tranh vẽ, sau đó còn thảo luận về nhân viên làm việc, buồn cười nhất là lúc Mạnh Kiều cúi đầu đấm bóp bắp chân còn nghe có người hỏi sao không nhìn thấy chị gái ở khu vực tranh sơn dầu nữa.

Cuộc nói chuyện mới nhất mà cô nghe được là có một anh đẹp trai đang ở phía xa xa trong khu triển lãm tìm người.

"Đẹp trai lắm đấy, tớ nói cậu nghe, dáng người của anh ấy chắc chắn rất đẹp."

"Thật hay giả thế, vậy sao cậu không tới xin phương thức liên lạc?"

"Tớ đâu có cơ hội, anh ấy vừa vào thì đã đi khắp nơi tìm người, trông có vẻ rất vội."

"Chẳng lẽ là tìm bạn gái anh ấy?"

"Không biết nữa."

Hai người phụ nữ mải mê thảo luận, từng câu từng chữ rơi vào tai Mạnh Kiều, không biết thế nào lại khiến cô cũng muốn xem thử rốt cuộc người đàn ông này đẹp trai cỡ nào, có đẹp trai bằng Chu Minh Xuyên không?

Vóc người có thể tốt cỡ nào? Bằng Chu Minh Xuyên không?

Suy nghĩ một chút, Mạnh Kiều thật sự đứng lên đi về phía khu triển lãm, dù sao thì cũng đến lúc cô đổi lại ca với người khác.

Ai biết cô vừa đứng lên, đập vào mắt cô lại là một người đàn ông.

Tóc người kia rũ trước trán, trên mặt lộ rõ sự vội vàng lao tới đây từ ngàn dặm. Trên người khóa một chiếc áo khoác màu đen không thể quen thuộc hơn được nữa, cách từng tầng tầng lớp lớp của dòng người, anh đứng ở một đầu khác trong khu triển lãm nhìn cô.

Nhìn cô.

Xa như vậy, lại gần như vậy mà nhìn cô.

Chỉ một giây, vành mắt Mạnh Kiều ửng đỏ.

Anh đến tìm cô, anh đến tìm cô rồi.

Cô vốn không muốn hỏi anh vì sao hiện tại ở chỗ này, không phải nói buổi tối còn có dạ tiệc sao, không phải nói sớm nhất ngày mai mới có thể quay về sao?

Cô không quan tâm những vấn đề này, cũng không muốn biết câu trả lời.

Cô chỉ biết người đàn ông cô ngày nhớ đêm mong đang đứng ở trước mặt cô.

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông dao động dưới ánh đèn sáng ngời, sau đó không chần chừ, vượt qua dòng người đi đến trước mặt cô.

Mạnh Kiều bị kéo vào một cái ôm ấm áp.


Từng tầng hơi thở lạnh lùng mà quen thuộc bao bọc cô, nhịp tim nóng bỏng đập từng nhịp mạnh mẽ đi xuyên qua vòm ng ực dày rộng của người đàn ông, đánh vào tim cô.

Mạnh Kiều giơ tay ôm chặt eo anh, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Dòng người và mọi âm thanh bỗng nhiên trở nên yên lặng, giờ phút này Mạnh Kiều chỉ có thể cảm nhận được tín hiệu đến từ Chu Minh Xuyên.

Cô giống như một bến tàu lẻ loi, rốt cuộc cũng chờ được con thuyền cập bến vào tháng thứ hai, cô đã đợi được ngày anh trở về nhà.

Một sợi dây thừng kiên cố trói buộc cổ tay người phụ nữ, nói với cô rằng anh quay về rồi.

Anh về nhà rồi.

Mạnh Kiều không biết cô đã ở trong lòng anh khóc bao lâu, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện phòng trưng bày nghệ thuật lại vắng hơn lúc nãy.

Lúc này cô mới nhớ cô nên đi thay ca của người kia rồi.

"Anh chờ em một chút." Giọng mũi Mạnh Kiều nặng nề, muốnđi tới chỗ người kia.

Ai biết người kia ở thật xa nhìn cô xua tay, "Hôm nay cô đi với bạn trai cô đi! Bên này để cho tôi cũng được!"

Mạnh Kiều đứng ngay tại chỗ ngẩn người, chóp mũi lại cay cay, "Cảm ơn nhé." Cô nói với người kia xong thì lập tức quay đầu đi tìm Chu Minh Xuyên.

Chu Minh Xuyên ôm cô rời khỏi phòng trưng bày nghệ thuật.

Sắc trời bên ngoài đã không còn sáng, từng ngọn đèn đường tản ra ánh sáng vàng ôn hòa.

Mạnh Kiều kéo tay anh, muốn đi với anh về nhà, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh rằng cô nhớ anh cỡ nào.

Nhưng Chu Minh Xuyên nắm tay cô dừng ở bên đường cách phòng trưng bày nghệ thuật không xa.

Người đàn ông cúi người đến gần, tựa vào gương mặt Mạnh Kiều, hai mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Như thể nhìn thế nào cũng không đủ, nhìn thế nào cũng không chán.

Mạnh Kiều chớp mắt, giọng nói khàn khàn, "Vì sao không về nhà trước?"

Hai bàn tay Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng bưng má cô, không nói mà hôn cô thật sâu.

Giống như mưa to sau cơn hạn hán.

Rào rào rơi trên môi cô.

Anh mạnh mẽ mà quấn quýt, giống như muốn đền bù sự trống vắng của hai tháng vừa qua.

Cơ thể cô nhũn ra, hoàn toàn dựa vào bàn tay của người đàn ông để đứng vững.

Âm thanh của dòng xe cộ đông đúc thoáng qua bên tai, thế gian này có quá nhiều đến rồi đi, thời gian như cát chảy qua kẽ hở.

Nhưng giờ khắc này, Mạnh Kiều tin tưởng nụ hôn và người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không phản bội cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Chu Minh Xuyên buông tha đôi môi của Mạnh Kiều, trong mắt cô là một tầng hơi nước lấp lánh, như trăm ngàn sợi dây quấn quanh anh.

Hai bàn tay Chu Minh Xuyên ôm eo cô thật chặt, giọng nói trầm thấp, "Mạnh Kiều, từ chức đi."

Mạnh Kiều sửng sốt, chớp mắt không nói chuyện. Trong lòng có trống nhỏ đang gõ thật nhanh, hai mắt luống cuống nhìn người đàn ông trước mặt.

Hình như anh muốn nói gì đó, là gì nhỉ?

Là câu trả lời cô mong muốn chăng? Phải không? Phải không?

Đôi mắt người đàn ông nặng nề nhìn gương mặt cô, trái cổ không kiềm chế được lăn mấy cái.

"Không phải em nói, mơ ước của em là có một ngày nhìn thấy anh trở lại sân thi đấu F1?"

Giọng nói Chu Minh Xuyên run rẩy, lòng bàn tay Mạnh Kiều nắm thật chặt, cô không nhúc nhích nhìn anh.

"Mạnh Kiều." Cánh tay anh một lần nữa siết chặt, giọng nói tràn đầy khát vọng và kích động không đè nén được, "Từ chức đi."

"Bắt đầu từ bây giờ,"

"Cùng anh nằm mơ nha."

Bình Luận (0)
Comment