Tặng Em 180 Dặm

Chương 62

Ngày thứ ba đến Amsterdam, Chu Minh Xuyên đúng hẹn đi gặp mặt quản lý cuộc thi.

Điều khiến anh không ngờ tới là câu lạc bộ tiến hành hợp tác tổ chức cuộc thi trong nước lại chính là câu lạc bộ trước kia của anh, Renault.

Câu lạc bộ truyền thống có uy tín tại Pháp, từng chứng kiến những thăng trầm thoáng qua nhưng lại khiến người ta xuýt xoa kinh ngạc của anh.

Nếu không phải vì sự suy thoái của toàn ngành trong năm nay cộng thêm biểu hiện của tay đua trong câu lạc bộ không tốt thì đội Renault không hề có ý định đón nhận một quán quân đến từ giải vô địch quốc gia Trung Quốc.

Tuy nhiên để vươn tầm quốc tế và xây dựng thương hiệu thì giải đua trong nước thật sự đã đưa ra một mức giá làm đội Renault hứng thú.

Vốn cho rằng vì lương tâm nên phải tiếp nhận một tay đua bình thường, để cho anh tham gia xong một vòng cuộc thi GP2 rồi ném về Trung Quốc, không ngờ họ không chỉ thu được một số tiền lớn, còn bắt về một bảo bối.

Trong đình viện với gạch tường màu đỏ đặt những chiếc bàn vuông gỗ khắc hoa văn nhỏ nhắn, cộng thêm hai chiếc ghế chạm trổ đơn giản, tạo nên một không gian vô cùng thoải mái.

Giữa sân có một cây cổ thụ tươi tốt, ánh nắng đi xuyên qua kẽ hở của các tán cây, loang lổ rơi trên gạch đá màu xám tro, nhân viên phục vụ bước đi thong thả, bưng ly cà phê tỏa mùi thơm bốn phía qua từng bàn khách.

Họ đặt đ ĩa trống vào bên người, khom người cúi chào lễ phép, sau đó lại nhanh chóng biến mất ở khoảng sân trước nơi có những cây dây leo xanh mướt mọc trên tường.

Dưới một cánh cửa sổ màu trắng đang mở, hai người đàn ông lười biếng dựa vào lưng ghế, hưởng thụ ánh nắng hiếm có tại Amsterdam.

Chu Minh Xuyên mặc áo khoác màu xám bạc, tùy ý đút tay trái vào túi, khép hờ mắt tận hưởng ánh nắng mặt trời, cả người trầm mặc.

Ánh nắng chiếu lên sống mũi cao của anh, ngũ quan góc cạnh hiện rõ trong mắt người đối diện.

Tay phải cầm ly cà phê của anh hơi co lại, nghiêng người về trước uống một ngụm.,

Người đàn ông đối diện rốt cuộc cũng vui vẻ cười thành tiếng, trên mặt ông ấy có râu quai nón nhạt màu, lúc cười trên mặt có nếp nhăn.

Nhìn tướng mạo có vẻ là hơn năm mươi nhưng trạng thái tinh thần vẫn cực kỳ sung sức.

"Joe, đã lâu không gặp." Dave chậm rãi mở miệng, chào hỏi bằng tiếng Pháp.

Bởi vì công việc, ông ở Amsterdam gần nửa năm, đã rất lâu giao tiếp bằng tiếng Pháp với người khác.

Cũng rất lâu không nói tiếng Pháp với Joe.

Thời gian thật sự là một thứ rất thần kỳ.

Dave cho rằng bản thân sẽ từ từ quên đi cảm giác phấn khích khi đích thân kí hợp đồng với Joe. Ông nhìn người đàn ông trẻ chừng hai mươi tuổi trước mặt, trong lòng đã sớm hoạch định kế hoạch đầy đủ mười năm sau vì anh.

Ông ở Renault quản lý đội xe chín năm, không đếm xuể đã gặp bao nhiêu tay đua, nhưng Joe là người trẻ tuổi đầu tiên khiến cho ông ký hợp đồng xong liền kích động ngủ không yên giấc.

Bởi vì không chỉ một mình ông nhìn ra được từ nay về sau anh sẽ là tay đua đứng đầu, tranh đấu không nhường ai trên sân thi đấu F1. Renault gần quan được ban lộc, mượn cơ hội này mà giành ký hợp đồng với anh trước.

Dave thậm chí còn nhớ rõ lần đầu tiên Joe tham gia cuộc thi F1, ngay tối hôm đó giám đốc đội xe Ferrari lập tức gọi cho ông.

Người đầu kia điện thoại cười mắng Dave lén lút nhặt được đại bảo bối, lần đầu tiên tham gia F1 đã có thể có thứ hạng cao như vậy, thậm chí trực tiếp đổi mới kỷ lục xếp hạng tại Melbourne, nếu không phải vì còn có chút giao tình với Dave thì ông ấy nhất định mang theo hợp đồng đến Pháp để cướp người.

Trong những năm anh rời đi, quá nhiều hồi ức về Joe bị Dave che giấu ở một góc thật sâu, không nói với ai.

Nếu nói tới chuyện đó, dù sao cũng phải nhắc tới chuyện sau này, mà Dave không muốn câu chuyện của Joe sẽ có kết cục như vậy.

Ông tình nguyện lựa chọn quên đi, giả vờ rằng anh đang tiếp tục huy hoàng của mình tại một góc nào đó trên thế giới.

Nhưng ngày đó khi thấy tin nhắn về tay đua mà Trung Quốc gửi tới, Dave ngơ người nhìn tấm ảnh trong email, đứng ngay tại chỗ mười phút.

Cho đến khi cô con gái nhỏ đi vào phòng hỏi ông: “Sao ba khóc ạ?”.


Ông mới phát hiện không biết khi nào mà bản thân đã rơi nước mắt.

Người đàn ông 52 tuổi rơi nước mắt, thật sự là ngây thơ đến buồn cười, ông hối hận vì đã miễn cưỡng mở email khi người này đã đến Amsterdam.

Nhưng may mắn thay, lần này ông đã bắt kịp và giữ chặt được người đàn ông ấy.

Anh đang ngồi đối diện ông, so với năm đó, ánh mắt càng thành thục lạnh lùng, thân hình cũng trở nên xuất sắc hơn.

Buổi tối hôm đó Dave đi xem cuộc thi trong nước mà Joe đoạt cúp.

Ôm cua vượt tốc độ cực hạn, nhạy bén khác với người thường.

Dave biết người đàn ông từng bị bệnh tâm lý đánh ngã đã trở lại.

Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống, nhẹ nhàng mở lời: "Đã lâu không gặp." Khóe miệng anh có độ cong nhàn nhạt, so với trước kia thì giọng nói đã có sự chững chạc hơn.

Dave hít một hơi thật sâu, "Hoan nghênh anh quay về."

-

Mấy ngày trước khi xuất phát đến Amsterdam, Chu Minh Xuyên và Mạnh Kiều đón ông Lưu xuất viện.

Chu Minh Xuyên muốn một lần nữa tìm một căn nhà cho Lưu Bính Sinh nhưng ông không chịu, nói rằng sống quen ở đại viện kia, không nỡ rời xa hàng xóm quen thuộc, cũng không muốn dọn đi.

Chu Minh Xuyên không kiên trì thêm nữa.

Anh chuyển một triệu tiền thưởng cho Lưu Bính Sinh, còn phổ cập kiến thức cho ông về những vụ lừa đảo qua điện thoại khiến Lưu Bính Sinh tức giận, vừa cầm tiền vừa mắng Chu Minh Xuyên coi ông như ông già ngốc.

Còn lại một triệu, lúc hai người ở nhà ăn cơm thì chuyển cho Mạnh Kiều.

Trước kia cô dùng thẻ phụ của Mạnh Quốc Huy nhưng đều để lại biệt thự không mang đi, bên cạnh chỉ có một tấm thẻ ngân hàng để nhận tiền lương của phòng trưng bày nghệ thuật.

Vốn dĩ mỗi tháng có tiền lương mấy ngàn vào sổ, cô còn có cảm giác thỏa mãn ăn cơm nhờ tiền mồ hôi mình kiếm được nhưng khi Chu Minh Xuyên chuyển vào tài khoản của cô một triệu, Mạnh Kiều bỗng thấy tiền lương cô góp nhặt mấy tháng bỗng nhiên trở thành số lẻ có thể bỏ qua.

Cô chăm chú nhìn tin nhắn thông báo số dư rất lâu, lâu đến mức Chu Minh Xuyên im lặng kéo tay cô, nói sau này anh sẽ cho cô nhiều hơn khiến cô dở khóc dở cười vì anh hiểu lầm rằng anh cho cô chưa đủ nhiều.

Mạnh Kiều nhìn thấy biểu cảm muốn chu cấp đầy đủ cho cô của Chu Minh Xuyên mà trong lòng ngọt ngào giống như con suối mùa xuân chảy qua.

Trước kia cô quả thật không có khái niệm về tiền bạc, Mạnh Quốc Huy làm theo lý tưởng nhà giàu mà cho cô tiêu tiền như nước.

Mạnh Kiều đến London du học nên phải mua nhà ở đây, chỉ cần nhìn trúng kiểu dáng và vị trí nào là Mạnh Quốc Huy sẽ không do dự mà trả tiền. Cách ông đối xử với Mạnh Thiên cũng theo kiểu nuôi thả, mặc kệ cậu ấy thích xe sang hay đồng hồ đeo tay đắt tiền, nếu mua nổi thì ông chưa bao giờ từ chối.

Dù vậy Mạnh Kiều chưa từng có suy nghĩ bản thân đang ở vị trí cao hơn so với người khác, cô hiểu rõ tất cả nghèo khổ và cố gắng, cũng đón nhận chuyện dùng hai tay nuôi sống bản thân.

Cô chỉ là gặp may, sinh ra là con gái của Mạnh Quốc Huy.

Nhưng rốt cuộc mọi thứ cũng là của Mạnh Quốc Huy, sau khi cô dọn ra khỏi nhà liền hiểu được điều này.

Mạnh Kiều trở tay tắt điện thoại di động, kéo tay Chu Minh Xuyên, "Anh cho em hết tiền, không sợ bây giờ em chạy mất à?"

Dưới bàn ăn, cô cố ý cọ mũi chân vào chân anh, cười xấu xa.

Chu Minh Xuyên hơi khép hai chân, kẹp chân của cô thật chặt, "Không sợ, vì anh có thể cho em nhiều hơn nữa."

Đáy mắt người đàn ông ẩn chứa sự tự tin, in sâu vào mắt Mạnh Kiều.


Anh thay đổi rồi.

Khác với trước rất nhiều.

Anh quay về sân nhà của mình, lại bắt đầu nắm giữ số mạng của bản thân trong lòng bàn tay.

Anh có sự tự tin, cũng không còn giới hạn ở cô nữa.

Trong lòng Mạnh Kiều không khỏi vui mừng nhưng lại đi kèm với sự bất an.

Cô bắt đầu cảm nhận được nỗi sợ ban đầu của Chu Minh Xuyên, sợ người đối diện quá mức chói mắt, sợ bản thân quá mức mờ nhạt.

Hiện tại cô là ai?

Một cô gái xinh đẹp bị gia đình vứt bỏ, kiếm không nổi mấy đồng tiền.

Mà anh thì sao, anh là một tay đua đang lên, sắp đạt được đỉnh cao của đời người.

Mạnh Kiều vốn đang cười đùa, sắc mặt chợt buồn bã, lập tức thu chân lại.

Chu Minh Xuyên không biết vì sao cô bỗng nhiên không vui, buông lỏng hai chân, đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống, "Sao lại không vui rồi?"

"Không có." Mạnh Kiều xoay đầu nhìn anh, không muốn thừa nhận nỗi bất an trong lòng.

"Sau này anh ký hợp đồng với câu lạc bộ, rất nhanh sẽ có tiền để chuyển vào —— "

"—— Không phải chuyện tiền bạc." Mạnh Kiều giải thích, "Em một chút cũng không chê anh kiếm ít, anh biết mà, nếu không thì em đã sớm chạy mất vào tháng thứ nhất sau khi dọn vào."

Cổ họng Chu Minh Xuyên nghẹn lại trong lòng phiền não, anh không biết vì sao Mạnh Kiều bỗng nhiên không vui.

Anh nhìn người phụ nữ ủ rũ trước mắt, không định hỏi nữa.

Chu Minh Xuyên kéo ghế của Mạnh Kiều, khom người ôm ngang người phụ nữ.

Đôi đũa trong tay Mạnh Kiều rơi trên bàn, cô hét lên, "Chu Minh Xuyên, anh làm gì thế?"

Chu Minh Xuyên không nói chuyện, ôm cô lên ghế sô pha, sau đó đè cả người lên cô.

Mạnh Kiều bị anh cố định thật chặt, phía dưới không thể động đậy, "Anh muốn làm gì?" Hơi thở nhàn nhạt của cô đánh vào mũi người đàn ông.

"Chỗ nào không vui, em có thể nói với anh." Giọng nói Chu Minh Xuyên nặng nề, không có ý tứ muốn nói đùa với cô.

"Không —— "

"Mạnh Kiều, đừng gạt anh." Hôm nay anh vô cùng cố chấp, không chịu bỏ qua cho cô.

Mạnh Kiều muốn chạy trốn nhưng lại bị anh ôm chặt ở chỗ này. Dù vậy cô vẫn không muốn nói ra, bởi vì cô sợ anh sẽ không cần cô nữa.

Đối với Mạnh Kiều của trước kia mà nói, lý do này không có khả năng tồn tại.

Nhưng ở với Chu Minh Xuyên càng lâu, cô càng lúc càng hiểu rõ yêu một người sẽ trở nên hèn mọn, sẽ trở nên lo được lo mất, sẽ trở nên nghi thần nghi quỷ.

Thế này rất không giống cô.


Nhưng lại không thể không thừa nhận, cô thực sự đã biến thành bộ dạng như thế này.

"Thì..." Đôi mắt Mạnh Kiều không tự tin rũ xuống, lông mi yếu ớt cụp xuống, "Em có chút lo lắng, anh sẽ thích người khác."

Giọng nói cô càng nói càng nhỏ, nói đến cuối thì ngậm chặt miệng.

Hai mắt bất đắc dĩ nhìn xuống dưới, không muốn nhìn gương mặt Chu Minh Xuyên.

Nhưng cô nói xong câu đó đã được một lúc lâu mà người đàn ông phía trên vẫn không có động tĩnh.

Mạnh Kiều mất hứng nhíu mày, cho rằng anh đang chê cười bản thân.

Cô mở to hai mắt nhìn Chu Minh Xuyên, ai biết người đàn ông kia giống như bị kinh sợ, không nhúc nhích nhìn cô, một loại cảm xúc dao động trong đôi mắt đen thâm thúy, cảm xúc đó vừa là lo sợ vừa là mừng rỡ.

Mạnh Kiều không hiểu, cũng không muốn nghiên cứu kỹ càng, buồn bực nói, "Có phải anh vui lắm không?" Cô hừ nhẹ một tiếng, "Người đàn ông xấu xa."

Nhưng cô còn chưa trợn trắng mắt, nụ hôn của người đàn ông đã rơi xuống.

Đổ ập xuống giống như một cơn mưa xối xả giữa hè.

Cô luống cuống vì bị xối ướt.

"Sẽ không có ngày đó đâu." Giọng điệu khẳng định chắc chắn của người đàn ông vang bên tai Mạnh Kiều.

Bàn tay anh dịu dàng bưng gương mặt Mạnh Kiều, để cô nhìn anh.

"Sẽ không có ngày đó đâu."

-

Lời nói của người đàn ông.

Mạnh Kiều lựa chọn tin tưởng một nửa, một nửa kia phải nhờ bản thân duy trì.

Mặc dù nhân cách của Chu Minh Xuyên từ đầu tới đuôi không có nửa phần tỳ vết, nhưng sau khi Mạnh Kiều cảm nhận được nội tâm của bản thân không tự tin thì cô quyết định quay về đỉnh cao của chính mình.

Cho nên buổi tối Chu Minh Xuyên về nhà sau khi dùng bữa với Dave, Mạnh Kiều đề nghị muốn đi quán bar uống rượu.

"Quán này đi." Mạnh Kiều kéo Chu Minh Xuyên nhìn địa chỉ cô tìm trong điện thoại di động, "Panama, đánh giá cũng rất tốt, chúng ta lên đường thôi!"

Chu Minh Xuyên li3m môi, anh vừa về đến nhà, còn chưa đi cách cửa năm bước thì bị ngăn cản.

Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói, đến quán bar chơi càng không phải là chuyện không thể làm.

Chỉ là, "Bên ngoài lạnh."

"Lạnh á?" Mạnh Kiều sửng sốt, "Vậy em đem áo khoác, đến lúc đó vào trong rồi cởi ra, nhảy một lúc sẽ không lạnh nữa." Cô không để ý mà trả lời.

Chu Minh Xuyên nhìn cô, dừng lại mấy giây.

Hiển nhiên bởi vì người phụ nữ này quyết tâm muốn ra ngoài chơi, gương mặt kiều diễm ướt át, trang điểm tinh xảo đến mức không cần nói nữa, váy cúp ngực vải nhăn màu đen, làn váy kéo dài đến bắp đùi, dưới chân là một đôi giày cao gót bảy cm, hai sợi dây nhỏ màu đen phác họa bàn chân gầy nhỏ trắng như tuyết.

Cô mang một đôi mắt lấp lánh nhu tình nhìn anh, hai bàn tay sơn màu đậu bắt mắt.

"Có được không?" Mạnh Kiều lại dịu dàng lắc lắc anh, thấy anh còn chưa mở miệng đồng ý, trực tiếp ôm cổ anh.

"Đi nhé? Nhé?" Cô giả vờ yêu kiều cầu xin anh, Chu Minh Xuyên phát hiện bản thân thực sự không có cách nào từ chối.

Kể từ lần đầu tiên tiếp xúc ấy anh đã không từ chối nổi bộ dáng này của cô.

Nhưng bây giờ anh càng muốn dẫn cô vào phòng ngủ để giấu đi, không hề muốn dẫn cô đi ra ngoài.

"Chẳng lẽ anh muốn hạn chế sự tự do của em?" Mạnh Kiều nhích lại gần gò má anh, cố ý hỏi: "Anh, người đàn ông này, đúng là —— "


"—— Đi thôi, " Chu Minh Xuyên cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn nói lời ngon tiếng ngọt của cô, "Nhưng không thể chơi quá lâu."

"Tuân lệnh!" Mạnh Kiều vội vàng đồng ý với Chu Minh Xuyên rồi ra cửa.

Nhưng cô không phải muốn cùng đi nhảy với Chu Minh Xuyên, cô muốn Chu Minh Xuyên nhìn thấy cô nhảy, tốt nhất là sinh ra một chút cảm giác nguy cơ.

Chỉ có điều anh lại không bắt được cảm giác nguy cơ đến từ người phụ nữ này.

Mạnh Kiều vui vẻ ra cửa, sau đó trơ mắt nhìn Chu Minh Xuyên trên đường đi đón thêm ba người.

Mạnh Kiều: "???"

Chu Minh Xuyên nói buổi chiều Dave dẫn bạn đến giới thiệu với anh, nghĩ có thể hẹn cùng ra ngoài để tăng tiến tình cảm.

Mạnh Kiều vốn ảo tưởng ra cảnh tượng khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, sau đó Chu Minh Xuyên đứng một bên điên cuồng ghen tuông biến thành ba anh trai đứng giữa sàn nhảy tạo thành một vòng tròn bao quanh cô, một mình Chu Minh Xuyên ngồi ở quầy bar, vừa uống rượu vừa nhìn cô.

...

Nhưng nếu chỉ có chuyện này thì thôi, chuyện khiến cho Mạnh Kiều không thể nhẫn nhịn nhất là mỗi lần cô quay đầu nhìn Chu Minh Xuyên thì luôn có một hai lần có thể nhìn thấy những người phụ nữ lạ tìm anh bắt chuyện.

Chẳng qua là Chu Minh Xuyên cũng tự giữ mình tốt, mỗi lần đều làm mặt lạnh từ chối, không cho người ta bất cứ khả năng tiếp tục dây dưa.

Lúc này Mạnh Kiều mới có thể một bên phân tâm nhìn anh, một bên tuỳ tiện nhảy theo âm nhạc sống động và ánh đèn hoa mắt.

Mấy người ở sàn nhảy nhảy gần hai tiếng, Mạnh Kiều dần dần quên người đàn ông ở quầy bar chờ cô, cả người hào hứng nhảy theo đám người.

Một bài hát điện tử kết thúc, DJ bắt đầu đổi người, ánh đèn màu xanh đen từ từ chiếu sáng cả sàn nhảy. Lúc này Mạnh Kiều mới nhớ đến đến người đàn ông kia còn đang ở quầy bar, cô tùy ý nhìn sang, rồi lại nhìn thấy một người phụ nữ đang đi đến gần anh.

Người phụ nữ kia mặc còn ít hơn cô, một phần ngực vừa tròn vừa lớn lộ ra ngoài, lắc lư giữa không trung.

Mạnh Kiều chậc chậc cảm thán vóc người của cô ta, đang chuẩn bị thu lại ánh mắt tiếp tục quẩy, ai biết lần này Chu Minh Xuyên không lập tức từ chối, khóe miệng mơ hồ cười, anh nghiêng đầu nói chuyện với cô ta.

!!!

Cơn giận vọt từ đáy lòng Mạnh Kiều lên, quả nhiên, quả nhiên lời nói của đàn ông không đáng tin mà!

Âm nhạc đã vang lên, Mạnh Kiều vốn dĩ không còn lòng dạ nhảy tiếp, cô nhanh chóng đi đám người một lần nữa hào hứng, dứt khoát đi đến trước mặt người kia.

Ai biết Chu Minh Xuyên lại nhìn cô, trong ánh mắt là nhu tình không nói rõ được, anh nhìn cô mới thấy cô đang nổi giận đùng đùng.

"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều tức giận vọt tới trước người anh rồi trừng mắt với anh, người phụ nữ vừa rồi đã sớm biến mất.

Chu Minh Xuyên không hề hốt hoảng khi bị bắt ngay tại trận, nụ cười trong mắt muốn tràn ra, anh vươn tay ôm Mạnh Kiều vào lòng.

Mạnh Kiều mất hứng đẩy ng ực anh, không chịu để cho anh ôm, "Người phụ nữ vừa rồi là sao hả? Có phải em vừa đi thì anh không nhịn được không?"

"Không." Chu Minh Xuyên cười cười phủ nhận, ánh đèn màu xanh lướt qua lông mi của anh, dưới sống mũi để lại một bóng râm.

"Vậy vừa rồi anh nói gì với cô ta?" Mạnh Kiều kéo cổ áo của anh, bắt anh cúi người để cô khởi binh hỏi tội.

Chu Minh Xuyên phối hợp cong người, để môi bên môi cô, nghiêm túc nói:

"Anh nói, tôi hơi nhớ bạn gái tôi rồi, có thể làm phiền cô đứng ở đây một lát không."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Kiều: Ai dạy anh đấy? Đứng ra đây!

Cảm ơn thiên sứ bé bỏng bình chọn phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi lúc 16:27:38 14-11-2020 ~ 16:48:33 15-11-2020 ~

Cảm ơn thiên sứ bé bỏng tưới chất dinh dưỡng: xxzhiwei 15 bình;

Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment