Trần Gia Gia biết hôm nay Hướng Noãn sẽ đến đây tập khiêu vũ, cô cũng có việc, tiện đi qua chỗ này nên muốn đến tìm Hướng Noãn ăn trưa cùng.
Ai ngờ……
Hình như cô tới không đúng lúc mất rồi.
Trần Gia Gia chớp mắt rồi cười gượng, nói: “À thật ra….tớ không thấy gì đâu, hai người cứ tiếp tục đi nhé.”
Hướng Noãn vì câu nói của Trần Gia Gia mà ngượng lắm, oán trách: “Gia Gia!”
Coi đang muốn qua giải thích thì Trần Gia Gia đã nhanh chóng quay người đi. Chỉ để lại một câu “Tạm biệt” rồi chuồn mất tăm.
Hướng Noãn: “……”
Cô bật cười, cố gắng quên cái sự ngượng ngùng khi quên buông tay người ta ra của mình, vờ bình tĩnh nói với Lạc Hạ: “Đó là bạn tớ, Trần Gia Gia.”
Lạc Hạ cười cười gật đầu, sau đó khom lưng cầm túi xách của mình lên nói với Hướng Noãn: “Tớ qua phòng kế bên cất túi xách rồi bọn mình đi ăn cơm nhé.”
“Được.” Hướng Noãn đáp.
Hai người đến quán gần đó ăn cơm trưa. Lúc đang đi trên đường, Lạc Hạ vẫn theo thói quen để Hướng Noãn đi phía trong. Trong bữa ăn, Lạc Hạ bẻ đũa cho cô, kiểm tra chắc chắn xem có gì đáng ngại không rồi mới đưa cho Hướng Noãn.
“Mai tớ có ca trực,” Lạc Hạ nói Hướng Noãn nghe công việc của mình: “Không qua đâu được.”
Hướng Noãn gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi.”
Anh nhớ tới việc Hướng Noãn bị căng cơ hôm nay, nhịn không được nhắc lại: “Sau này trước khi khiêu vũ cậu nhớ phải khởi động làm nóng người kỹ hơn đấy.”
Cô thở dài, cười nói: “Biết rồi biết rồi, bác sĩ Lạc.”
Lạc Hạ bị xưng hô “Bác sĩ Lạc” cô gọi khiến anh bơi buồn cười, càng nghi cô nàng Hướng Noãn này chê anh nói dông nói dài hơn.
“Ok, không nói cậu nữa, ăn cơm đi.” Giọng anh hơi bất lực, xen lẫn trong đó còn có sự cưng chiều.
Hướng Noãn chép miệng cười, cúi đầu ăn đồ ăn, bình thản giấu đi vẻ mặt hớn hở của mình.
Tiết trời khi vào hạ thất thường phát sợ.
Lạc Hạ và Hướng Noãn không ngờ họ chỉ mới ăn một bữa cơm mà trời đã có mây đen sấm chớp luôn rồi.
Từng hạt mưa nặng nề rơi xuống thấm ướt con đường, ít lâu sau thì tích thành từng vũng nước có to có nhỏ. Hai người không mang theo dù nên phải ở trong quán trú mưa.
Lúc họ đang đợi mưa tạnh, Hướng Noãn nhận được một cuộc điện thoại từ Hướng Lâm.
“Alo, mẹ.” Hướng Noãn gọi.
Hướng Lâm nói thẳng: “Noãn Noãn, mẹ sắp xếp một cuộc xem mắt cho con rồi.”
Hướng Noãn ngạc nhiên, nghi hoặc đáp: “Dạ?”
Hướng Noãn nói tiếp: “Hẹn người ta trưa mai rồi, con phải đến gặp đấy nhé.”
Hướng Noãn nhíu mi, rất không tình nguyện lẩm bẩm: “Con đi gặp làm gì chứ?”
“Nhà trai ấy à…mà từ từ, ban nãy con nói gì?”’ Hướng Lâm thở dài rồi nói với Hướng Noãn: “Lát nữa mẹ sẽ gửi thông tin liên lạc và địa chỉ chỗ hẹn cho con qua WeChat.”
“Nhất định phải đến đấy nhé, mẹ đánh tiếng với người ta xong xuôi cả rồi.”
Hướng Noãn không nhịn được ngước mắt mình Lạc Hạ đang ngồi đối diện mình một cái rồi sau đó tự nhiên dời mắt đi nơi khác.
“Sau này mẹ đừng làm vậy nữa.” Hướng Noãn hơi đau đầu nói.
“Con nghĩ mẹ muốn ép con lắm chắc,” Hướng Lâm cũng rất bất lực: “Nếu không phải con mãi chẳng có bạn trai thì mẹ có cần chạy đôn chạy đáo thế này không hả?”
Hướng Noãn: “……”
Sau khi ngắt điện thoại, Hướng Noãn thở dài một hơi. Cô không chủ động nói chuyện minh đi xem mắt cho Lạc Hạ nghe, mà anh cũng không mở miệng hỏi cái gì.
Qua một lát, Lạc Hạ nói với Hướng Noãn vẫn còn đang thất thần: “Mưa tạnh rồi.”
Hướng Noãn không phản ứng gì.
Anh buồn cười nhìn cô, thấy cô nàng này thế mà đang ngây người ngồi đấy. Ngắm cô vài giây xong, Lạc Hạ vươn tay, búng nhẹ trước mặt cô. Anh nhìn Hướng Noãn bị anh làm giật mình, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự dần trở nên tỉnh táo hồi thần.
Lạc Hạ cười như không hỏi: “Đang nghĩ gì thế? Tớ nói chuyện mà cũng không nghe.”
Hướng Noãn lắc nhẹ đầu, nhanh chóng tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới anh cũng từng búng tay cho cô hồi thần như này trước đây rồi.
Là lúc anh thay đàn anh Thu dạy kèm cho cô. Cô vẫn nhớ rõ, bản thân mình đã chua xót tự ti thế nào khi thấy cô nàng Tống Hân có thể bình tĩnh thản nhiên nói cười với anh.
Hai người rời khỏi quán ăn.
Trời bên ngoài vẫn hơi âm u và ẩm ướt.
Mặt đất đã đẫm nước mưa rồi, đi lên còn cảm thấy được đế giày dính nước.
Hướng Noãn đang định lát nước sẽ gọi cho người ta từ chối lần xem mắt này.
Trước mặt họ có một chiếc xe đang chạy nhanh quá, dưới đất cũng có một vũng nước ủ lớn.
Lạc Hạ phản xạ có điều kiện bước lên chắn trước người Hướng Noãn. Hướng Noãn đang mê mang không chú ý tình hình trước mặt bị hành động đột ngột của anh làm hơi khó hiểu.
Cô vừa ngước mặt, định hỏi anh sao thế thì xe điện chạy qua đã khiến nước mưa tồn đọng dưới đất bắn lên. Nước mưa bắn ướt một mảng lớn trên quần Lạc Hạ.
Hướng Noãn nhìn anh, hơi ngây người. Trái tim đập rộn ràng trong ngực, giống như đang chơi trống trong ấy vậy.
Hai người đối mắt với nhau một giây ngắn ngủi rồi Lạc Hạ tự nhiên lùi về đứng cạnh cô.
Hướng Noãn nói với anh: “Cảm ơn cậu.”
Lạc Hạ thở dài, cuối cùng nhịn không được bất lực cười ra tiếng: “Cậu vẫn cứ thích nói cảm ơn với tớ như thế.”
Năm ấy cô nói với anh nhiều nhất là hai câu “Cảm ơn” và “Tớ xin lỗi.”
Hướng Noãn cũng cười: “Vì cậu giúp tớ rất nhiều đó thôi.”
Từ đầu đã vậy rồi.
Sau khi về toà cao ốc Phong Hối, hai người tách nhau ra, Hướng Noãn vào phòng khiêu vũ, Lạc Hạ thì tập thể hình.
Trong lúc nghỉ ngơi, cô ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.
“Xin chào, là anh Trần Thâm phải không ạ? Tôi là Hướng Noãn,” Hướng Noãn lễ phép xin lỗi đối phương: “Thật ngại quá, chuyện xem mắt là do mẹ tôi tự quyết định, bản thân tôi không định xem mắt nên ngày mai không thể đến đúng hẹn rồi, xin lỗi anh nhiều.”
Hướng Noãn cúp điện thoại rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thật ra cô định nói dối là mình đang bận đi công tác nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nói thẳng ra là tốt nhất.
Hướng Noãn nếu đã dám từ chối thẳng thì cũng đã chuẩn bị tinh thần nghe Hướng Lâm nói rồi. Quả nhiên, tối ấy Hướng Lâm gọi đến.
Hướng Noãn đang chơi nanoblock mở loa ngoài điện thoại.
Cô nói cho có lệ với Hướng Lâm một câu duy nhất: “Con không đi xem mắt.”
“Có phải con có người trong lòng rồi không?”
Hướng Lâm thấy cô kiên quyết như thế thì không khỏi hoài nghi.
Tay cầm khối gỗ của Hướng Noãn hơi khựng lại.
Cô im lặng một lúc rồi trả lời: “Mẹ cứ xem như là thế đi.”
Hướng Lâm: “……”
Hướng Lâm không nói nữa, chỉ thở dài: “Tuỳ con vậy.”
“Nhưng mà,” Trước khi ngắt điện thoại Hướng Lâm dặn dò Hướng Noãn: “Noãn Noãn con nhớ kỹ điều này, người thật sự thích con chắc chắn se. Không để con phải đợi lâu.”
Hướng Noãn không hiểu sao lại nhớ tới cảnh tượng hôm sinh nhật Lạc Hạ kia.
Cô khẽ cười, trả lời Hướng Lâm: “Vâng, con biết rồi mẹ à,”
Tối hôm sau.
Trước khi Hướng Noãn đi ngủ có nhận được tin nhắn của Lạc Hạ.
[LX: Cậu đi xem mắt à?]
Hướng Noãn: “……”
Sao anh biết?
Vì Hướng Noãn đã trực tiếp từ chối người ta rồi nên cô cũng không định nói với Lạc Hạ nữa làm gì.
Chắc chắn lại là cái anh Cận Ngôn Châu xì ra rồi.
Hướng Noãn trả lời: [Không có mà, tớ không có đi, từ chối người ta rồi.]
Lạc Hạ thở phào một hơi, cầm di động không biết phải nhắn lại cái gì.
Ban nãy chơi game với Cận Ngôn Châu mới biết được hôm nay cô có hẹn đi xem mắt.
Lạc Hạ nào còn tâm tư nào chơi game, thoát khỏi giao diện game nhắn cho cô luôn.
Còn đang sợ bóng sợ gió một trận.
Xoá xoá nhập nhập mấy lần rồi mới gửi đi.
[LX: Đang làm gì thế?]
Nghe hơi vô nghĩa. Nhưng anh thật sự muốn biết cô đang làm gì.
Hướng Noãn thành thật nói: [Tớ định đi ngủ.]
Lạc Hạ đáp ngay: [Ok, vậy cậu ngủ đi.]
[LX: Mơ đẹp nhé.]
Sau đêm hôm đó anh rất thận trọng. Anh sợ bọn họ không tiếp xúc với nhau nhiều, khi tỏ tình sẽ khiến cô cảm thấy không đủ chân thành nên khoảng thời gian này vẫn luôn cố gắng kiềm chế cảm xúc, duy trì một mối quan hệ mập mờ.
Nhưng……
Lạc Hạ cảm thấy mình không đợi nổi nữa rồi.
Anh xem lịch chọn ngày tỏ tình với cô.
Mấy ngày sau, tối thứ sáu.
Hướng Noãn vẫn như thường lệ, trước khi ngủ nhận được tin nhắn từ Lạc Hạ. Anh báo cáo với cô lịch trình của bản thân.
[LX: Mai tớ có hai cuộc phẫu thuật, không đến phòng tập được.]
Hướng Noãn trả lời: [Tớ cũng phải tăng ca nên không định đến.]
Lạc Hạ nói: [Cậu nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy nhé.]
[XN: Ok..]
Ngay khi Hướng Noãn tắt đèn nhắm mắt, di động lại đột nhiên có thông báo.
[LX: Vậy ngày mốt cậu có thời gian không.]
[XN: Có, tớ sẽ đến lớp tập.]
Lạc Hạ trả lời rất nhanh: [Không đến lớp có được không?]
Anh nhắn tiếp: [Tớ muốn dẫn cậu đến một nơi.]
Tim Hướng Noãn đập thình thịch, mạnh tới mức giống như muốn khủng bố tai cô luôn vậy.
Cô nghĩ nghĩ, hơi hiểu vì sao anh lại muốn henk gặp cô. Lúc trả lời tin nhắn của anh, đầu ngón tay Hướng Noãn không kiềm chế được mà run rẩy.
[XN: Được.]
[LX: Đến lúc đó tớ sẽ nhắn rồi đến đón cậu đi.]
[XN: Tớ biết rồi.]
Hướng Noãn vốn muốn hỏi anh đêm mai có muốn đến Bồ Đào Lí dự chương trình ca nhạc lấy chủ đề về các bài hát Trần Dịch Tấn.
Nhưng….hai ca phẫu thuật, còn không biết phải đến mấy giờ, dù sao khi xong cũng sẽ rất mệt nên cô không mời anh.
Hôm sau là ngày 13 tháng 7.
Sáng Hướng Noãn đang muốn lái xe đi làm thì phát hiện xe bị bong lớp sơn nên cô đem đến cửa hàng xe 4S nhờ họ bảo trì, phải đến mai mới lấy xe lại được. Nên sau khi tan làm cô bắt taxi đến quán bar Bồ Đào Lí, lúc đến thì cũng vừa kịp 9h tối, buổi giao lưu đã khai mạc. Hướng Noãn không uống rượu được mà chỉ gọi một ly nước trái cây và hai phần bánh mì không, cô không ăn, chỉ ngồi nghe nhạc.
Ít lâu sau, Trần Gia Gia chưa cần lên góp giọng trông thấy cô thì đi tới. Âm nhạc trong quán rất vang, hai người dựa sát vào nhau mới nghe rõ lời đối phương nói.
Trần Gia Gia tò mò hỏi: “Người đàn ông hôm trước tớ thấy là ai thế?”
Hướng Noãn hơi im lặng rồi nói nhỏ: “Bạn bè thôi.”
Trần Gia Gia tỏ vẻ không tin, nói bên tai Hướng Noãn: “Tay cũng nắm rồi mà vẫn là bạn bè thôi ấy hả?”
“Tớ còn đang nghĩ có phải nếu lúc đấy tớ không xuất hiện thì có phải đôi nam nữ các người sẽ hôn nhau luôn không nữa!”
Hôn gì cơ…………???
Hướng Noãn bị trêu tới đỏ bừng cả mặt, oán trách đẩy đẩy Trần Gia Gia rồi nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói bừa.”
Trần Gia Gia cười ha ha, xé một phần bánh mì từ tay Hướng Noãn ăn luôn, cô nàng nói tiếp: “Anh ta sẽ không phải là cái người con trai thích nghe nhạc Trần Dịch Tấn mà cậu từng nhắc đó chứ?”
Hướng Noãn: “……”
Cô cúi đầu cặm cụi ăn, không đáp gì. Trần Gia Gia bên này đã get được đáp án rồi.
“Sao cậu không rủ người ta đến đây?”
Hướng Noãn ngước mắt, nói với Trần Gia Gia: “Hôm nay cậu ấy có ca phẫu thuật.”
Trần Gia Gia dừng một chút rồi nghi hoặc: “Bác sĩ hả?”
Nàng cúi đầu uống lên khẩu nước lèo, không trả lời.
Hướng Noãn gật gật đầu.
Trần Gia Gia dựng cái ngón tay cái.
Hai người ngồi tám với nhau đến 10 giờ rưỡi hơn. Lúc Trần Gia Gia tạm thời chia tay với Hướng Noãn để lên sân khấu thì một người bỗng nhiên ngừng lại bên cạnh bàn của bọn họ ngồi.
Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn xõa mái tóc đen dài, mặc váy ngồi trên ghế thì hơi ngạc nhiên kêu lớn: “Hướng Noãn.”
Hướng Noãn ngẩng mặt nhìn anh.
Quán bar hơi tối, vài ánh đèn leo lét chiếu lên người anh. Người đàn ông mặc áo thun đen và quần đơn giản, trông vừa gọn gàng vừa sạch sẽ.
Hướng Noãn cũng ngạc nhiên lắm, “Sao cậu…..”
Nói được một nửa, cô sửa miệng: “Phẫu thuật xong rồi à?”
Âm nhạc trong quán bar vang to, Lạc Hạ không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng cúi sát lại gần. Hướng Noãn cũng đã đứng dậy, cô hơi nghiêng người về trước, cố ý nói lớn: “Cậu phẫu thuật xong rồi à?”
Nghe được cô nói, cảm nhận được hơi thở sát gần bên của cô khiến Lạc Hạ hơi vô thức cong cong đôi mắt, gật đầu với cô nàng.
Trần Gia Gia có đôi mắt còn tinh tường hơn của chim ưng thấy trọn cảnh này, vội vàng kéo ghế cho Lạc Hạ, “Anh cứ ngồi đây đi.”
Lạc Hạ gật đầu cười nhạt: “Cảm ơn.”
Trần Gia Gia tự giới thiệu: “Tôi tên Trần Gia Gia, là bạn của Hướng Noãn.”
Lạc Hạ lễ phép nói: “Chào cô, tôi là Lạc Hạ.”
Trần Gia Gia cố ý cười hỏi: “Anh và Hướng Noãn là mối quan hệ gì thế?”
Lạc Hạ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hướng Noãn, thấy cô đang trừng mắt trách móc Trần Gia Gia, vẻ mặt trông đáng yêu chết đi được.
Lạc Hạ cười cười, ý nhị đáp: “Hiện tại là bạn bè.”
“Hiện tại ấy à.” Trần Gia Gia get trọng điểm.
Cô nàng cười sâu xa “à ~” một tiếng rồi nói: “Hai người cứ nói chuyện đi.”
Trước khi rời đi còn lớn giọng nói với Hướng Noãn: “Tớ lên sân khấu đây!”
Hướng Noãn gật đầu, “OK.”
Đợi Trần Gia Gia đi rồi, Lạc Hạ ngồi xuống cạnh Hướng Noãn.
Giây tiếp theo, di động Hướng Noãn nhận được hai tin nhắn mới.
[Trần Gia Gia: Anh chàng quả nhiên là cái người thích nghe nhạc Trần Dịch Tấn mà cậu nhắc!”
[Trần Gia Gia: Từ từ, lẽ nào cậu vì người ta thích Trần Dịch Tấn thì thích theo hả?]
Hướng Noãn mấp máy môi, không trả lời Trần Giai Gia mà úp di động xuống mặt bàn.
Đồ ăn trên bàn Hướng Noãn đã được bồi bàn mang đi từ nãy rồi, trên bàn bấy giờ chỉ còn lại ly nước trái cây đã cạn đến mức thấy được cả đáy.
Lạc Hạ gọi phục vụ, sát lại gần Hướng Noãn hỏi bên tai cô: “Cậu có muốn ăn gì không?”
Vì khoảng cách giữa cả hai quá gần nên nhìn thoáng qua cứ như đang ôm nhau vậy. Hướng Noãn lắc đầu nói nhỏ với anh: “Khi nãy tớ có ăn rồi.”
‘Cậu ăn cái gì?” Anh hỏi.
“Bánh mì với canh suông thôi.”
Lạc Hạ ừ một tiếng rồi gọi phần bánh mì kèm canh, thêm một phần trái cây dĩa nữa.
Sau đó anh hỏi tiếp, “Cậu có uống rượu không?”
Hướng Noãn tiếp tục lắc đầu, cô vừa mở miệng, Lạc Hạ đã tiến sát đến, chủ động dỏng tai trái nghe cô nói. Hướng Noãn hơi giật mình, cũng bởi vì gần mà thấy được nốt ruồi nho nhỏ trên vành tai anh rất rõ ràng. Cô hoảng loạn cụp mắt.
Trái tim trong ngực trái không kiềm được nhảy cẫng lên, Hướng Noãn giả vờ bình tĩnh thẳng thắn đáp: “Tớ bị dị ứng với cồn nên không uống rượu được.”
Lạc Hạ khá ngạc nhiên vì nghe thấy chuyện cô dị ứng với cồn, cô không thể uống rượu được nên anh gọi hai ly nước trái cây.
Lạc Hạ tới chậm, nửa giờ còn lại không còn hát mấy.
Sau đó Trần Gia Gia lên sân khấu, bài cô nàng hát là
Vô Điều Kiện.“Cứ cho là em may mắn đi, vì sẽ chẳng có một ai được như anh cả” Hướng Noãn thích nhất hai câu này trong cả bài. Cô nhìn Trần Gia Gia đang hát trên kia, khuôn mặt trắng noãn tươi cười rạng rỡ.
Mà Lạc Hạ thì đang nghiêng đầu ngắm cô, trong mắt chứa chan vẻ thâm tình.
Dị ứng với cồn.
Anh lại hiểu cô nhiều hơn một chút rồi.
Đồ ăn thức uống được dọn lên, Lạc Hạ đặt dĩa trái cây trước mặt Hướng Noãn rồi đẩy về phía cô ly nước trái cây mới.
Hướng Noãn mỉm cười: “Cảm ơn.”
Sau đó thuận miệng hỏi: “Cậu chưa ăn gì à?”
Lạc Hạ gật đầu, “Tớ phẫu thuật xong thì cũng đã 10h đêm rồi.”
Anh về nhà tắm rửa một chút, thay đồ đơn giản rồi đến đây ngay. Lạc Hạ không biết Hướng Noãn sẽ có mặt ở đây.
Anh nghe nói đêm nay ở quán bar Bồ Đào Lí sẽ tổ chức chương trình ca nhạc theo chuyên đề Trần Dịch Tấn nên mới muốn đến nghe thư giãn một chút, không nghĩ tới sẽ tình cờ gặp Hướng Noãn ở đây. Nhưng Lạc Hạ không biết cô đến vì thích nhạc của Trần Dịch Tấn hay là đến để ủng hộ bạn mình.
Lúc Lạc Hạ đang ăn cơm, thấy một cô gái mặc váy đỏ đi đến, hơi ngại ngùng nói với Hướng Noãn: “Chị gái nhỏ, có thể add WeChat em không ạ? Em chơi trò thật hay thách bị thua nên……”
Hướng Noãn không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý: “Ok.”
Cô quét mã QR từ điện thoại đối phương rồi nhấn nút chấp nhận kết bạn.
Lạc Hạ ngẩng đầu, tầm mắt luôn dõi theo hướng cô gái đi.
Sau đó ảnh nhìn thấy cô gái kia trở lại bàn ăn, đưa điện thoại cho một người nam.
Lạc Hạ nhíu mày. Anh quay đầu hỏi Hướng Noãn: “Hay cậu hủy kết bạn đi?”
Hướng Noãn chớp chớp mắt, “A” một tiếng, rồi cô nở nụ cười: “Ra khỏi quán rồi tớ sẽ xóa kết bạn.”
Cô chỉ đơn giản muốn giúp cô gái kia một chút thôi.
Lạc Hạ chỉ “Ừ” thôi, không nói với cô mã WeChat ban nãy là của một người đàn ông. Nhưng Hướng Noãn cảm giác được.
Vì từ đó đến nửa giờ sau đối phương vẫn luôn bắt chuyện với cô, lúc cả hai còn chưa thân thiết gì cho cam mà đã nhắn tin đòi ảnh chụp rồi. Cô không chờ đến lúc đi khỏi quán bar nữa, lướt thấy tin nhắn ấy thì xóa ngay tắc lự.
Bài hát cuối cùng của hôm nay là Khi Nho Chín.
Khi bài hát vang lên, Hướng Noãn đang ăn nho có trên dĩa trái cây, cô im lặng nghe nhạc.
Rõ ràng người hát thể hiện rất tốt, nhưng Hướng Noãn vẫn còn thấy thiếu chút gì đó. Cô không hiểu bản thân nữa, cứ cảm thấy giọng hát nghiệp dư mình lén thu âm được năm ấy là bản cover hay nhất.
Lạc Hạ bên cạnh đang âm thầm hát theo bài nhạc.
Hơi thở Hướng Noãn hơi rối loạn, cô cố gắng dỏng tai nghe cho rõ giọng anh hát.
Lần trước anh hát bài này, hai người ngồi cách nhau hai chiếc ghế, mà lúc này cô lại đang ngồi sát cạnh anh, gần đến mức cánh tay chỉ cần chuyển động một chút thôi là đụng vào anh luôn rồi.
Lúc này đây, nàng liền ngồi ở hắn bên cạnh người, cách hắn rất gần, gần đến bọn họ cánh tay thường thường liền sẽ sát đụng tới.
Hướng Noãn nghe thấy giọng hát của anh.
Đôi tai cứ như bị chất giọng ấy nhẹ nhàng vuốt lên vậy, tê tê dại dại.
Hát đến vài câu nói, Lạc Hạ sau khi hát xong câu “Tôi biết ngày sau sẽ không còn có được một cuộc gặp gỡ nào đẹp đẽ như thế này nữa” thì cũng không tiếp tục hát.
Anh im lặng, không chớp mắt nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.
Lạc Hạ đột nhiên rất thích câu này.
Thật giống như….đột nhiên hiểu được toàn bộ ý nghĩa của câu hát ấy vậy.
Sau khi buổi giao lưu kết thúc, họ không tiếp tục ở lại trong quán bar. Ra khỏi cửa, Hướng Noãn vừa đi vừa cúi đầu bấm di động.
Lạc Hạ đi bên cạnh sợ cô bất cẩn trượt chân, đưa tay nắm cánh tay cô một chút rồi nhắc: “Đi đường còn nhìn di động à?”
Cánh tay bị anh nắm lấy của cô hơi run rẩy, ngoan ngoãn cất di động rồi chỉ cười cười với anh chàng Lạc Hạ đang giống hệt như cha mình đây.
“Cậu đậu xe ở đâu?”
Hướng Noãn nói: “Xe tớ bảo trì bên cửa hàng 4S rồi, tớ định bắt taxi về…..”
Cô còn chưa nói hết câu, Lạc Hạ đã bị cô chọc cười: “Tớ còn đứng ở đây đấy nhé!”
Hướng Noãn đi nhờ xe của Lạc Hạ.
Trên đường về, Lạc Hạ nhớ ban nãy cô bảo bản thân bị dị ứng cồn thì nói: “Tớ nhớ năm cấp ba cậu có uống rượu một lần rồi.”
“Lúc gần tết ấy.”
Hướng Noãn không ngờ anh vẫn nhớ chuyện nhỏ nhặt năm cấp ba này, hơi nghiêng đầu ngây ngẩn nhìn anh một cái rồi không nhìn nữa, bình tĩnh nói: “Ừ, cũng vì lần đó mới phát hiện ra.”
“Hôm ấy về nhà tớ bị nổi mẩn.”
Chả trách sau từ đó không thấy cô uống qua giọt rượu nào nữa. Cô còn có bí mật gì mà anh không biết đây?
Lạc Hạ rất muốn nhanh chóng kéo ngắn khoảng cách giữa hai người, muốn biết về cô nhiều hơn. Anh thậm chí còn có cảm giác mình không đợi được tới ngày hôm sau nữa rồi.
Đến dưới nhà Hướng Noãn, hai người xuống xe.
“Cảm ơn cậu đã chở tớ về.” Hướng Noãn cười nhạt nói cảm ơn.
“Lúc về nhà cậu nhớ lái xe cẩn thận đấy nhé.” Cô vẫy vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Nhưng ngay khi cô vừa quay người, anh đột nhiên kéo cánh tay cô.
“Hướng Noãn,” Anh gọi, giọng rất trầm.
Trái tim Hướng Noãn hơi hoảng hốt, tay còn lại không kiềm được mà căng lên.
Cô quay người lại, cố gắng khiến bản thân trông thật bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh.
Cảm xúc trong mắt Lạc Hạ rất mãnh liệt, đôi con ngươi đen nhánh tỉnh táo, nhìn cô chăm chú.
“Hôm nay tớ không có uống rượu.”
“Tớ biết.” Cô đáp nhỏ.
“Cậu đừng đi xem mắt, cũng đừng thêm bạn bậy bạ trên WeChat nữa.” Yết hầu Lạc Hạ hơi chuyển động, giọng nói anh dần trở nên khàn khàn: “Mình gặp lại nhau đã 32 ngày rồi, từ khi tớ xác định chắc chắn việc mình thích cậu tới nay chỉ có 28 ngày.”
”Thời gian ngắn thật, nhưng tớ hoàn toàn nghiêm túc muốn cậu trở thành bạn gái của tớ.”
“Tớ biết cậu thích ăn sầu riêng, không thích ăn hải sâm, không ăn được thịt dê, thích chụp ảnh và khiêu vũ, biết đàn dương cầm, ban nãy còn viết cậu bị dị ứng với cồn.”
“Mỗi một mặt của cậu tớ đều thích cả, tớ muốn hiểu thêm thật nhiều, thật nhiều thứ về cậu.”
Hướng Noãn càng nghe anh nói càng hốt hoảng. Cả người cô căng thẳng sững sờ đứng chôn chân tại chỗ, nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông trước mặt nhìn qua rất bình tĩnh.
Chỉ là, bàn tay đang nắm cánh tay cô đã thấm mồ hôi rồi, yếu hầu cũng chuyển động liên tục.
Anh thế mà…..đang hồi hộp này.
Lạc Hạ lại vô thức nuốt nước bọt, nói từng câu từng chữ cho Hướng Noãn nghe: “Tớ thật sự luôn trân trọng mọi khoảnh khắc được ở cạnh cậu, mỗi phút giây có cậu kề bên, tớ đều muốn nó sẽ được kéo dài vĩnh cửu.”
Hướng Noãn bị câu nói này của anh khiến cõi lòng cứ như được bao bọc bởi hàng ngàn hàng vạn tấm vải bông vậy, mềm mại khôn cùng.
Lạc Hạ đột nhiên tiến về phía trước một bước, giống như khi chơi trò chơi đối mặt mười giây hôm nọ vậy. Trên người anh mang theo hơi thở mát lạnh, mạnh mẽ chiếm giữ toàn bộ không gian quanh cô.
Hướng Noãn vẫn luôn ngước mặt đối diện với anh ngừng thở trong chớp mắt.
Lạc Hạ say đắm nhìn cô, sự thâm tình trong đôi mắt ấy dường như sắp tràn cả ra ngoài rồi, giọng anh trầm thấp mà dịu dàng, nỉ non: “Hướng Noãn, cho tớ một cơ hội được không?”
“Cho tớ một cơ hội, để yêu cậu.”
Hốc mắt Hướng Noãn ẩm ướt.
Cô cắn môi, im lặng thật lâu.