Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 10

Nhờ có hai bình thuốc cao mà Tào Đình Bách mang theo, Nhạc Mạc mới có thể gắng gượng chịu đựng được đoạn đường dài cưỡi ngựa liên tục. Dẫu là như thế, một người quen sống trong cảnh cẩm y ngọc thực nơi kinh thành như hắn, dọc đường vẫn chịu không ít khổ cực. Đến khi trời vào thu, chính thức đặt chân vào địa giới Khánh An Châu, Nhạc Mạc đã gầy đi không ít, lại vì không quen thổ nhưỡng mà đổ bệnh, liên tục sốt cao.

Trong cơn mê man, Nhạc Mạc nghe thấy thoáng loáng có người dưới trướng Tào Đình Bách đến mời hắn đến dự yến tiệc đón tiếp, nhưng lúc này thân thể hắn nặng nề như đeo chì, hoàn toàn không nhấc nổi người dậy, không nói không rằng lại tiếp tục thiếp đi.

May mà không bao lâu sau, Nhạc Mạc đã cảm nhận được từng đợt mát lạnh thấm dần vào da thịt, khiến hắn dễ chịu hơn không ít. Đến khi tỉnh táo mở mắt ra, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng chỉ có hai ngọn đèn treo tường, bên giường còn có một tiểu đồng đang ngồi ngủ gật.

Nghe thấy động tĩnh, tiểu đồng giật mình tỉnh giấc, vội ghé sát vào xem, lộ ra gương mặt hiền lành chân chất: "Nhạc đại nhân, ngài tỉnh rồi sao? Có muốn dùng chút cháo không ạ? Diêu đại phu đã dặn dùng cơm xong thì phải uống thuốc."

Nhạc Mạc có lòng muốn khách sáo vài câu, nhưng cổ họng đau rát khó chịu, đành nói ngắn gọn: "Nước."

Tiểu đồng vội vàng rót nước ấm mang đến, lại châm thêm hai lần, đến lúc Nhạc Mạc cảm thấy cổ họng đã dịu đi nhiều mới hỏi: "Tên gì?"

"Tiểu nhân tên Tào Tứ, là người trong phủ Tướng quân. Nếu đại nhân không chê, về sau Tào Tứ sẽ theo hầu hạ ngài."

Tào Tứ cười híp mắt đón lấy chén nước, nói tiếp: "Cháo đang được hâm nóng, giờ ngài muốn dùng một chút không?"

Nhạc Mạc gật đầu. Tào Tứ liền ra ngoài gọi người rồi trở lại bên cạnh hắn: "Diêu đại phu là thần y nổi danh ở Khánh An Châu, ông ấy bảo ngài chỉ cần uống thuốc đúng giờ, ngày mai sẽ khỏi bệnh."

Nhạc Mạc nói cảm ơn, nhân lúc Tào Tứ ngưng nói mới tìm cơ hội hỏi: "Tào tướng quân đâu rồi?"

"Đại nhân yên tâm, tướng quân đã biết ngài sinh bệnh, dặn ngài cứ an tâm dưỡng sức." Tào Tứ mang cháo đặt trước mặt hắn, nói thêm, "Tướng quân bảo xong việc sẽ tới thăm đại nhân, chắc ngài ấy cũng sắp đến rồi."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Gương mặt Nhạc Mạc vừa mới hạ sốt phần nào nhờ chườm khăn ướt giờ đây lại ửng hồng trở lại. Câu nói của Tào Tứ cứ như ám chỉ rằng hắn tha thiết mong được gặp Tào Đình Bách lắm vậy — mặc dù hắn đúng là có một chút như thế thật...

Ở Khánh An châu nơi đất khách quê người, bản thân lại đang sinh bệnh, vừa mở mắt ra thì trời đã tối đen một mảnh.

Hắn khát khao được gặp Tào Đình Bách.

Ngay lúc này, cửa phòng đã được đẩy ra, Tào Đình Bách bước vào, mang theo cơn gió mùa thu mát lạnh.

"Đã tỉnh rồi à?" Tào Đình Bách ngồi xuống bên giường, đón lấy chén cháo trong tay Tào Tứ trước Nhạc Mạc rồi phất tay bảo người lui ra ngoài, sau đó không nói một lời tự tay cầm muỗng muốn đút cho hắn ăn.

Nhạc Mạc ngơ ngác, ma xui quỷ khiến thò lại gần ngậm lấy cái muỗng.

Ngay giây sau, trong đầu liền "oành" một tiếng, mặt đỏ bừng từ cổ đến tận vành tai.

Tào Đình Bách không biết Nhạc Mạc đang suy nghĩ lung tung, thấy hắn không ăn tiếp chỉ cho rằng hắn cảm thấy vô vị, liền nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cháo này quả thực hơi nhạt, ngươi đừng kén ăn. Chờ ngươi khỏi bệnh rồi ta sẽ đưa đi ăn thịt dê nướng."

Giọng điệu này, nghe thế nào cũng giống như đang dỗ dành Tào Niệm Dung.

Nhạc Mạc không dám nghĩ nhiều nữa, chỉ vội đưa tay muốn cầm lấy chén cháo, cúi đầu không dám nhìn y: "Tướng quân, ta... để ta tự ăn thì hơn."

Tào Đình Bách thấy hắn còn đủ sức cầm chén, bèn buông tay, buồn cười hỏi: "Sao lại bắt đầu gọi ta là 'tướng quân' nữa rồi?"

"... Thủ Thanh."

Vì dọc đường đi Tào Đình Bách luôn ôn hòa dễ gần, đối với hắn lại có phần quan tâm chiếu cố. Nhưng vừa trở về quân doanh, một lần nữa đón nhận vô số ánh mắt của các binh sĩ, y lại trở về thành một Đại tướng quân uy nghiêm bức người.

Nhạc Mạc miễn cưỡng nuốt hết một chén cháo mà chẳng biết mùi vị gì, Tào Tứ đi tới thu dọn chén rồi chuẩn bị mang thuốc tới. Tào Đình Bách liền nhân lúc đó nói sơ lược chuyện công vụ trong châu và quân doanh, lại dặn hắn uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ, sau đó nói còn có quân vụ phải xử lý, đứng dậy rời đi.

Tào Đình Bách vừa trở về quân doanh, Nhạc Mạc cũng là quan viên tới nhậm chức. Bệnh chưa khỏi hẳn đã phải bắt đầu bận rộn việc công. Mãi cho đến khi đợt tuyết đầu mùa độ cuối thu rơi xuống, Nhạc Mạc mới lại được gặp Tào Đình Bách.

Trong khoảng thời gian Tào Đình Bách trở lại đã mấy lần giao chiến với Địch Nhung. Cuối thu đầu đông, người Địch Nhung vì tích trữ lương thực cho mùa đông nên thường đem quân sang gây hấn, trước đó nghe tin quân Tây Bắc mất đi chủ soái nên đã đắc thủ mấy lần. Nay Tào Đình Bắc đã trở về thống lĩnh quân Tây Bắc, qua mấy trận giao chiến đã truyền ra tin tức này, gần đây hiếm hoi lắm mới được yên ổn một thời gian. Lúc này Tào tướng quân mới phái người đến, mời Án sát sứ đại nhân đến dự yến tiệc toàn dương.

(Tiệc toàn dương là tiệc toàn món dê.)

Rốt cuộc vẫn là trận tuyết đầu tiên của mùa đông, tuy thời điểm tuyết rơi không có gì bất thường nhưng Nhạc Mạc vẫn không khỏi sinh lòng cảnh giác, đích thân bố trí chu toàn các công việc phòng chống thiên tai do rét đậm, vì thế mà khi đến nơi đã muộn hơn một chút.

Tuyết vẫn chưa ngừng, thế nhưng tuyết nơi này so với tuyết ở Kinh thành lại có phần trong trẻo hơn, nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai và mái tóc, còn chưa kịp cảm nhận được độ lạnh thì bông tuyết đã bị gió Tây bắc thổi đi, cho dù tan chảy trong lòng bàn tay cũng không để lại chút dấu tích nào. Trong màn hoa tuyết đang bay lượn, lò lửa nồi niêu đã được bày biện đâu vào đấy, bên cạnh Tào Đình Bách là một thiếu niên trẻ tuổi, xung quanh còn có mấy vị đại hán vạm vỡ đang trò chuyện sôi nổi, chờ đợi Nhạc Mạc đến chung vui.

Tiểu binh dẫn đường đưa hắn đi thẳng về phía ánh lửa, Tào Đình Bách tinh mắt đã đứng dậy đón hắn từ xa. Thấy Nhạc Mạc còn định hành lễ, Tào Đình Bách vội vàng vươn tay ra đỡ: "Kính Viễn còn đối với ta khách sáo như vậy sao?"

Lời còn chưa nói xong, lông mày y đã nhăn lại: "Sao tay lại lạnh thế này? Tào Tứ không chuẩn bị lò sưởi tay cho ngươi à?"

"Chuẩn bị rồi, do ta đi gấp quá, quên mang theo." Hai tay Nhạc Mạc được Tào Đình Bách nắm gọn trong một bàn tay, hơi ấm trong lòng bàn tay y không ngừng truyền qua khiến hắn cũng bất giác nóng bừng cả mặt, nhưng Tào Đình Bách vừa nắm một chút đã thả ra, "Ăn chút gì nóng sẽ không lạnh nữa."

Nhạc Mạc cười gật đầu, cùng y sóng vai đi đến trước bàn tiệc.

"Đây là Viên Khuê tướng quân, Cảnh Tín tướng quân, còn đây là Ngô Kim Đô úy," Tào Đình Bách lần lượt giới thiệu cho Nhạc Mạc, cuối cùng chỉ về phía thiếu niên bên cạnh, "Vị này là Tề Tam Thụ, hiện đang là thân binh của ta, huynh trưởng của y là Tề Nhị Căn hiện đang làm việc trong nha môn châu phủ, có khi ngươi cũng biết đấy."

"Có biết." Nhạc Mạc đáp lời, lại không nhịn được hỏi: "Trước huynh trưởng của ngươi còn có ai nữa không?"

"Nhà hắn chỉ có hai huynh đệ," Viên Khuê thay Tề Tam Thụ trả lời, "Có điều phụ thân họ tên là Tề Đại Địa!"

Một câu vừa dứt, cả đám người đều bật cười, ngay cả Tề Tam Thụ cũng không nhịn được cười theo, vốn định hành lễ chào hỏi Nhạc Mạc nhưng cũng bị cuốn theo những tiếng cười rôm rả ấy.

Chính nhờ câu chuyện phiếm về mấy cái tên mà bầu không khí bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, mọi người đều đã biết Nhạc Mạc là "ân nhân cứu mạng" của Tào Đình Bách, thái độ đối với hắn cũng càng thêm thân thiết và nhiệt tình hơn lúc thường, khiến Nhạc Mạc đã quen ứng xử khéo léo trong chốn quan trường cũng nhất thời lúng túng, hồ đồ mà bị mời uống không ít chén rượu.

Rượu mạnh ở Tây Bắc tất nhiên chẳng giống với thứ rượu êm dịu được ủ ở Kinh thành, Nhạc Mạc vừa cảm thấy hơi khó chịu, Tào Đình Bách đã giơ tay che miệng lại chén của hắn: "Được rồi, không cho mời rượu nữa. Nhạc đại nhân mới tới nơi, lại vừa khỏi bệnh, phải nếm thử chút thịt dê của chúng ta mới là việc chính."

Nói đoạn lại sai người đổi cho Nhạc Mạc một chén nước ấm, để hắn an tâm dùng bữa.

Chén rượu bị ngăn lại ấy chính là của Cảnh Tín, hắn ta cũng không nổi giận, ngược lại còn cố ý buông lời tị nạnh: "Tướng quân đã quên lúc ta mới vào quân doanh đã bị ngài chuốc rượu cho ngủ li bì hai ngày hai đêm rồi sao."

Viên Khuê cũng kéo Ngô Kim nhập cuộc: "Còn ta với Ngô Kim cũng từng bị tướng quân mời rượu đến thê thảm, say đến mức ngồi ôm cục đá nôn trước mặt cả doanh trại, sau đó bị nương tử nhà ta cười cho nửa năm!"

"Ba người các ngươi bị chuốc rượu cũng không oan đâu! Toàn kể khổ mà không kể tội, không nói xem các ngươi đã làm ra chuyện gì, hại người ta bị mất cả lỗ tai!" Tào Đình Bách vừa cười vừa mắng: "Dám lén ta chuốc cho Thụ Tử say mềm, say rồi cũng không đưa y về, suýt nữa để y nằm ngủ ngoài ổ tuyết một đêm, lỡ mà chết rét thì sao?!"

Nhạc Mạc nghe thế liền nghiêng đầu nhìn sang Tề Tam Thụ, thoạt nhìn chỉ thấy y cười toe toét, còn tiện tay múc thêm một bát canh dê cho Tào Đình Bách. Nhưng nhìn kỹ lần nữa, phía sau lớp da mặt bị gió tuyết hong đến nứt nẻ, quả thật là... không có lỗ tai.

Bình Luận (0)
Comment