Trước kia từng nghe nói rượu Tây Bắc dễ khiến người ta say, lúc ấy Nhạc Mạc không để tâm lắm. Mãi đến hôm nay chỉ mới uống qua mấy lượt, còn chưa tới một nửa tửu lượng thường ngày của hắn, trước mắt đã hiện ra từng mảng bóng chồng mơ hồ.
Nhạc Mạc biết rõ không ổn, nhưng mà tác dụng của nữ nhi hồng Tây Bắc đến quá đột ngột, hắn chỉ kịp hướng Tào Đình Bách cáo lỗi một tiếng, mí mắt liền sụp xuống, cứ thế mà ngất đi ngay tại chỗ.
Tào Đình Bách thấy Nhạc Mạc như thể bị rút hết gân cốt, mềm oặt muốn ngã xuống thì hoảng hốt đưa tay đỡ lấy, vừa để người tựa vào ngực mình thì đã cảm nhận được hơi thở đều đều mang theo men say, lúc này mới dở khóc dở cười.
Chủ khách đã say thành bộ dáng này, buổi yến tiệc đương nhiên cũng phải kết thúc.
Có điều Nhạc Mạc đi một mình đến dự tiệc, hiện tại lại say khướt thế này, Tào Đình Bách không biết phải đưa người trở về ra sao.
Do dự một chút, dù sao hôm sau cũng là ngày nghỉ, y dứt khoát đưa Nhạc Mạc về phủ đệ của mình.
Khi Nhạc Mạc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Hắn khoác áo bước xuống giường, bên ngoài liền có tiểu tư nghe thấy động tĩnh mà tiến vào hầu hạ. Nhưng Nhạc Mạc vốn không quen có người hầu hạ mình, hắn tự lấy nước rửa mặt, chỉnh trang rồi mới hỏi: "Tào tướng quân đang ở đâu?"
Trả lời hắn chính là Tào Tam, huynh trưởng của tiểu tư Tào Tứ được sai tới hầu hạ Nhạc Mạc, cười khéo léo mà rằng: "Tướng quân đang luyện thương ở hậu viện, đại nhân không cần chờ, cứ ăn sáng trước cũng được."
Nhạc Mạc nào chịu, bảo Tào Tam dẫn đường, muốn tự mình đi xem Tào Đình Bách luyện thương.
Vừa bước ra khỏi tiểu viện, liền thấy trước cửa có một nữ hài tử chừng 7-8 tuổi đang ngồi chồm hỗm ở đó, tóc tết bím tròn tròn giống như viên kẹo hồ lô, mắt tròn xoe nhìn Nhạc Mạc, sau đó thở dài thườn thượt một tiếng.
Tào Tam bật cười mắng: "Đi chỗ khác chơi đi, Nhạc đại nhân là khách quý của tướng quân, con đừng ở đây chướng mắt."
Lời nói tuy không khách sáo nhưng ngữ khí lại rất thân mật. Nữ hài tử kia vẫn cứ ăn vạ tại chỗ, loay hoay không muốn đi.
Nhạc Mạc đành hỏi: "Đứa trẻ này là ai vậy?"
Tào Tam còn chưa kịp đáp, nữ hài tử đã giành lời trước: "Ta ở đây, tất nhiên là người của Tào gia rồi!"
Nhạc Mạc thực sự thấy nàng lanh lợi đáng yêu, tiếp tục hỏi: "Vậy vừa rồi vì sao gặp ta lại thở dài một tiếng lớn như thế?"
"Hôm qua Tào Tam thúc nói tướng quân ôm một người trở về. Ta còn tưởng cuối cùng tướng quân cũng muốn cưới phu nhân rồi. Thế mà Tam thúc lại bảo là bằng hữu của tướng quân, là một nam nhân..." Tiểu cô nương lại nhìn Nhạc Mạc lần nữa, đánh một cái thở dài thứ hai: "Ta còn tưởng thúc ấy lừa ta, nào ngờ hôm nay nhìn tận mắt, quả nhiên là nam nhân thật."
...Ôm?
"Được rồi Nữu Nữu, con nói nhiều quá." Thấy Nhạc Mạc không biết nên phản ứng thế nào, Tào Tam vội xen vào cắt ngang: "Hôm qua bài vở của con còn chưa làm xong. Còn nói thêm câu nào nữa, ta sẽ mách với tướng quân đó."
Nữu Nữu lập tức xị mặt, làm mặt quỷ với Tào Tam một cái rồi mới chịu lon ton chạy đi.
Nhạc Mạc nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương khuất dần, lại liếc qua Tào Tam ở bên cạnh đang ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, liền trêu ghẹo: "Đứa nhỏ đó rốt cuộc là ai? Không phải là con riêng của Tào tướng quân các ngươi đấy chứ?"
"Không phải, không phải," Tào Tam cũng bật cười theo, "Là ấu muội của Thủy Vân cô nương."
"Thủy Vân cô nương?" Nhạc Mạc nhướng mày.
"À..."
Nhạc Mạc bừng tỉnh: "Là ta đường đột rồi."
"Không không, cũng không phải là chuyện không thể nói..." Tào Tam lắc đầu, chậm rãi kể lại: "Trước khi Tào tướng quân tới đây, tướng quân tiền nhiệm là người chỉ biết đàm phán với địch, không có thực lực giao chiến. Mà kết quả của những cuộc đàm phán đó đều là lấy lương thực của dân chúng để đổi lấy an ổn. Mười mấy năm như vậy, dân chúng đã bị cướp sạch đến tận xương tủy. Về sau dân chúng tự mình tổ chức đội tự vệ. Đại ca của Thủy cô nương chính là đội trưởng đội tự vệ ấy. Sau khi Thủy đại ca tử trận, Thủy cô nương liền thay ca ca mình đảm nhiệm vị trí đội trưởng."
"Khi Tào tướng quân vừa tới Tây Bắc nhậm chức, từng tỏ ý muốn thu nạp đội tự vệ đó. Nhưng Thủy cô nương và người của nàng không tin triều đình, cũng không tin tướng quân. Vài năm sau thấy tướng quân không giống với những người trước kia, lại còn được tướng quân giải cứu khỏi một trận chiến, Thủy cô nương mới dẫn đội tự vệ quy thuận ngài. Nàng thân là nữ nhi, còn mất một cánh tay trên chiến trường. Tướng quân liền nhận nàng làm nghĩa muội, để nàng giúp trông coi việc vận chuyển lương thảo."
"Nói là nghĩa muội, nhưng tâm tư của Thủy cô nương đối với tướng quân ai cũng nhìn ra được. Tướng quân phu nhân đã mất nhiều năm, chúng ta ai cũng nghĩ rồi sẽ có một ngày tướng quân chấp nhận để nàng bước vào lòng mình..." Lần đầu trên gương mặt Tào Tam không còn nụ cười, lắc đầu nói tiếp: "Nhưng có một lần Thủy cô nương tới đưa lương thảo, còn đặc biệt làm bánh mang tới cho tướng quân. Nào ngờ trên đường bị bọn man di bắt được. Thủy cô nương vốn là đội trưởng đội tự vệ cũ, nay lại là người của phủ tướng quân, bị bọn chúng đem ra chiến trường để uy hiếp ngài ấy rút quân. Nàng sợ làm tướng quân khó xử, liền lớn tiếng tỏ rõ tâm ý của mình rồi tự đâm cổ vào lưỡi đao, cứ thế... mà chết."
Lời của Tào Tam thuật lại hết sức bằng phẳng, tốc độ nói cũng nhanh, Nhạc Mạc còn chưa kịp suy xét ý nghĩa của chỗ ngắt quãng duy nhất trong lời kể kia thì đã nghe đến phần kết cục.
"Tướng quân cho rằng đó là lỗi của mình, từ đó về sau cũng không muốn thân cận thêm ai nữa. Chỉ có nha đầu kia, trong phủ không ai là không yêu chiều nó." Tào Tam lại mỉm cười, "Cũng chỉ có nó là dám giục tướng quân cưới tân nương, tướng quân cũng chẳng làm gì được nó, chiều đến mức thành hư rồi."
Trong lúc nói, hai người đã đi tới hậu viện. Tào Đình Bách vừa thu thế chiêu thức cuối cùng trong bài thương pháp. Đêm trước tuyết rơi suốt một đêm, trời mây, cây cối lẫn đất rừng, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, thấm lạnh khôn cùng. Lúc này y luyện thương giữa nền tuyết giá lạnh, cả người lại ướt đẫm mồ hôi.
Nhạc Mạc không biết suy nghĩ thế nào, thế mà lại từ trong lòng rút ra một chiếc khăn tay đưa tới, trùng hợp song song với chiếc khăn mà Tào Tam đã đưa ra.
"Cả người ta toàn là mồ hôi, đừng để làm bẩn khăn của ngươi." Tào Đình Bách nhận lấy khăn của Tào Tam, mỉm cười với hắn, quan tâm nói, "Rượu ở nơi này tác dụng rất lớn, Tào Tam nói hôm qua ngươi chưa uống canh giải rượu thì đã ngủ rồi, có đau đầu không?"
"Không đau." Nhạc Mạc chỉ cách Tào Đình Bách một bước chân, có thể cảm nhận được hơi nóng hừng hực bốc lên từ người đối phương. Lại nghĩ đến lời tiểu cô nương nói tối qua mình được Tào Đình Bách ôm về, hai vành tai bỗng đỏ lên, vội vàng lảng sang chuyện khác, nói mấy câu về yến tiệc đêm qua để đè xu.ống tâm tư của mình. Bọn họ đi vòng qua tảng đá giả sơn, lại thấy Nữu Nữu đang ngồi xổm ở đó đắp người tuyết.
Vừa trông thấy có người đi tới, Nữu Nữu lập tức đứng phắt dậy, "lộp bộp" chạy về phía Tào Đình Bách, miệng kêu to: "Ôm một cái!"
"Ôm, ôm đây," Tào Đình Bách thuần thục ngồi xổm xuống, một tay ôm tiểu cô nương lên đặt trên cánh tay, cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi Nữu Nữu, "Hôm nay dậy sớm vậy?"
Tiểu cô nương không trả lời, đôi mắt đen láy cứ tròn xoe láo liên mà nhìn Nhạc Mạc.
Tào Đình Bách nhìn một cái liền hiểu, quay sang hỏi: "Trên đường tới đây các ngươi đã gặp con bé rồi? Nha đầu này không lớn không nhỏ, ngươi đừng chấp nhặt với nó."
Nhạc Mạc lắc đầu, "Nữu Nữu rất đáng yêu."
Tào Đình Bách vừa đi vừa xốc nhẹ cánh tay, trêu đùa tiểu nha đầu: "Người ta khen con đáng yêu đấy!"
Lần này Nữu Nữu xấu hổ thật, vội vùi đầu vào sau vai Tào Đình Bách, ôm chặt y không chịu mở miệng.
Tào Tam bên cạnh bèn đem toàn bộ chuyện hiểu lầm của Thủy Nữu Nhi kể tường tận cho Tào Đình Bách nghe. Tào Đình Bách nghe xong thì phá lên cười sảng khoái, cười xong lại giật giật bím tóc của tiểu nha đầu: "Con mà cứ chạy đi rình khách của ta xem người ta là nam hay nữ, mặt mũi của phủ Tướng quân này sớm muộn gì cũng bị con làm mất hết!"
Thủy Nữu Nhi cảm giác được tóc mình bị túm trong tay, lập tức cũng chẳng buồn xấu hổ nữa, xoay người lại đoạt lấy bím tóc, vùng vẫy muốn xuống đất, Tào Đình Bách liền cúi thấp người đặt Nữu Nữu xuống, tiểu nha đầu trong nháy mắt đã chuồn đi mất dạng.
Tào Đình Bách ra hiệu cho Tào Tam đuổi theo, đến khi bóng dáng hai người đã đi xa, y mới thu hồi ánh mắt, hỏi: "Tào Tam đã kể chuyện cuả Thủy Vân cho ngươi nghe rồi?"
Nhạc Mạc gật đầu.
"Chuyện này đã qua mấy năm, người trong phủ cũng đều rõ cả. Ngươi không cần nhìn ta như vậy, cũng không cần đối với Nữu Nữu cẩn thận quá mức." Tào Đình Bách bất giác bật cười, "Ánh mắt và thái độ vừa rồi của ngươi cứ như sợ ta và con bé một khắc sau sẽ òa khóc vậy."
Nhạc Mạc sửng sốt.
Thật ra hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi cách đối đãi với ai, chỉ là sau khi nghe Tào Tam kể chuyện, lại thấy Tào Đình Bách một mình luyện thương giữa trời tuyết, không khỏi suy nghĩ đến cảm thụ của y khi tận mắt chứng kiến cái chết của Thủy Vân, lại nghĩ mỗi lần đối diện Nữu Nữu thì lòng y sẽ thế nào... Hắn vẫn tưởng mình đã che giấu nỗi thương xót ấy rất kỹ rồi, nào ngờ Tào Đình Bách chỉ lướt sơ qua đã có thể nhìn thấu tất cả.
Nhạc Mạc có chút lúng túng, đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, đáp: "Ừm."