Cách tiểu lâu hai tầng không đến hai dặm chính là suối nước nóng, từ xa nhìn lại đã thấy sương khói lượn lờ, tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.
Tào Đình Bách chỉ tay về phía cách đó không xa: "Nếu ngươi không quen cùng chúng ta t.ắm ch.ung, sau rặng tùng nhỏ kia còn có một hồ nước nóng nhỏ hơn, ngươi có thể một mình ngâm nước nóng thư giãn ở đó."
Nhạc Mạc ngẩn ra, đoán là dáng vẻ ngơ ngẩn suốt dọc đường của mình đã khiến cho Tào Đình Bách hiểu lầm, vì thế vội vàng bịa chuyện để che giấu: "Lúc ta còn nhỏ đã từng suýt bị chết đuối, có hơi sợ nước mà thôi."
"Vậy thì..."
Nhạc Mạc vội bổ sung thêm: "Không sao đâu, ta chưa từng ngâm ôn tuyền bao giờ, lần này nhất định phải thử một lần."
Tào Đình Bách không nghi ngờ, chỉ chuyên tâm lo nghĩ cho hắn: "Cũng được. Nước suối ở đây không sâu, đến lúc đó ngươi ở gần ta một chút, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cứ bám lấy ta là được."
Nhạc Mạc càng thêm chột dạ, nhưng cũng thật sự làm theo ba người bọn họ cởi y bào tắm ra, từng chút một dịch về phía Tào Đình Bách đến khi chỉ cách nhau một cánh tay mới nắm lấy tay nam nhân, mượn lực mà chầm chậm ngồi xuống nước.
Tề Tam Thụ và Tào Tứ ngồi ở đầu bên kia của hồ, bị hơi nóng giữa hồ nước che khuất không thể nhìn rõ mặt nhau, nhưng bọn họ đã được Tào Đình Bách căn dặn từ trước, biết Nhạc Mạc có chút sợ nước nên cũng không chê cười sự chậm chạp của hắn, chỉ cất giọng sang sảng kể về những chuyện kỳ lạ trong quân doanh hay trong dân gian, lại nhâm nhi mấy món ăn và rượu do tiểu nhị đưa tới, nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Tào Đình Bách không thể không chú ý tới ánh mắt Nhạc Mạc cứ len lén nhìn mình hết lần này tới lần khác, đến cuối cùng cũng buộc phải vạch trần: "Sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy? Vẫn còn sợ sao?"
"Không có." Nhạc Mạc lắc đầu, nhưng vẫn đưa tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào một mảng da trần nổi lên trên mặt nước của Tào Đình Bách, chính là phần đầu của vết sẹo dài màu nâu sẫm kia. Tay hắn hơi run, giọng nói cũng theo đó mà nhẹ đi: "Vết sẹo này... là bị thương lúc nào vậy?"
"Cái này à?" Tào Đình Bách hơi nghiêng đầu, mỉm cười, "Không nhớ nữa, nhìn có điểm đáng sợ nhưng thật ra cũng không nghiêm trọng lắm."
Nhạc Mạc thì thào gì đó, Tào Đình Bách nghe không rõ, hỏi lại một lần nữa, mới nghe thấy Nhạc Mạc lớn tiếng hơn: "Vậy thế nào mới là bị thương nặng?"
Lần này giọng lại lớn hơi quá mức, Tào Đình Bách còn chưa kịp trả lời thì Tào Tứ ở đầu bên kia đã xen vào, kể rằng có một lần tướng quân mất tích giữa chiến trường, lúc tìm thấy thì người đã rơi xuống đáy vách núi, ngực còn cắm nguyên một mũi tên, lúc đưa đến chỗ Diêu đại phu thì người gần như đã tắt thở. Sau đó cũng nhờ tiểu tử Viên Dã đã liều mạng trèo lên vách đá phía Bắc hái được nhánh lan tai mèo, mới có thể cứu được tính mạng của Tào Đình Bách từ địa phủ trở về.
Tề Tam Thụ cảm khái theo: "Cũng chẳng biết tiểu tử Viên Dã đó hiện giờ ra sao, trước kia cứ dính lấy tướng quân như hình với bóng, vậy mà đi lâu như thế cũng không thấy gửi về một phong thư nào."
Nhạc Mạc tò mò: "Viên Dã?"
"Một tiểu ăn mày không chịu vào Tể Thiện Đường, trước kia tướng quân thu nhận hắn ta, tiểu tử ấy đi theo bọn ta học được không ít bản lĩnh. Ban đầu còn định đợi hắn ta lớn lên sẽ giữ lại trong quân doanh Tào gia, kết quả chúng ta còn chưa kịp mở miệng, hắn ta đã tự tìm đến một tiêu cục làm công, đi theo người ta mất tiêu rồi."
"Được rồi," Tào Đình Bách lên tiếng đánh gãy, "Ngâm cũng đủ lâu rồi, thu dọn rồi quay về phòng nghỉ ngơi đi."
Tào Đình Bách lên tiếng, mấy người đương nhiên tuân theo, kéo y bào lên trùm kín đầu, vừa nói vừa cười trở về phòng.
Nhạc Mạc ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, thấy đèn trong phòng Tào Đình Bách vẫn còn sáng, rốt cuộc không nhịn được, đi tới gõ cửa.
Tào Đình Bách mở cửa, thấy là hắn thì mỉm cười: "Ta đang định đi tìm ngươi."
"Sao?"
"Hôm trước ngươi vẽ tranh cho ta, ta thấy tay ngươi đã bắt đầu nứt nẻ, nơi này trời càng lạnh càng khô hanh, sau khi ngâm suối thì nên bôi chút cao lên, về sau sẽ đỡ hơn nhiều." Tào Đình Bách đưa cho hắn một cái hũ nhỏ, "Vừa hay ngươi tới, ta không cần phải mang qua cho ngươi, lúc bình thường cũng có thể dùng."
Nhạc Mạc mở nắp ra, một làn hương kỳ lạ bay lên, không thể nói là dễ ngửi. Hắn đưa tay quệt thử một ít, quả nhiên mềm mịn trơn nhẵn, bất giác hỏi: "Cái này được làm từ thứ gì?"
"Mỡ lạc đà, thêm một ít mỡ động vật khác và thuốc Bắc, do Diêu đại phu nghiên cứu ra phương pháp chế tạo. Dù không thơm lắm nhưng có thể bôi ở bất kỳ chỗ nào, ngươi cứ yên tâm mà dùng."
Tào Đình Bách còn chưa nói xong, Nhạc Mạc đã đã bôi đầy lên mặt và cả hai bàn tay mình, chẳng qua hắn lấy ra hơi nhiều, trong tay vẫn còn một ít mỡ cao chưa dùng hết.
Thấy Nhạc Mạc nhìn mình chằm chằm, Tào Đình Bách bật cười, đưa tay ra: "Đưa ta."
Thế nhưng Nhạc Mạc lại không có động tác gì. Tào Đình Bách nghi hoặc nhìn hắn một cái, đang định mở miệng lần nữa thì Nhạc Mạc đột ngột đứng dậy, trong chớp mắt đem phần mỡ cao còn thừa lại trong tay bôi hết lên má y.
Tào Đình Bách bị động tác này làm cho trở tay không kịp, theo phản xạ lập tức đưa một tay nắm lấy cổ tay Nhạc Mạc, tay kia chống ở eo hắn. Vừa thủ thế được một nửa thì chợt nhận ra người trước mắt là Nhạc Mạc chứ không phải địch nhân, động tác lập tức dừng lại giữa chừng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một chữ: "Ngươi..."
Nhạc Mạc đắc ý cười với y, Tào Đình Bách cũng cười rộ lên.
Nhưng Nhạc Mạc lại không ngờ Tào Đình Bách còn có chiêu sau, hắn thấy thắt lưng nóng lên, liền bị đối phương nắm eo ấn nằm xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Hắn nhẹ nhàng "Aida" một tiếng, Tào Đình Bách càng cảm thấy buồn cười, đưa tay búng nhẹ một cái lên trán đối phương: "Bớt giả vờ, nói đi, lần này đến tìm ta là có chuyện gì?"
"Không ngủ được, nhớ ra Tào Tứ từng nói trong quân doanh có sa bàn cờ, có thể dạy ta chơi không?"
Tào Đình Bách lắc đầu: "Bàn cờ đó rất nặng, không tiện mang theo bên người, đợi về rồi hãy nói."
Nhạc Mạc cụp mắt ậm ờ một tiếng, lại không chịu đứng dậy rời khỏi ghế dài. Tào Đình Bách bật cười: "Kính Viễn đây là định ngủ lại phòng ta sao?"
Nhạc Mạc không đáp.
Trời còn sớm, bản thân cũng chưa buồn ngủ, Tào Đình Bách từ trong tủ lấy ra một hộp cờ trắng đen: "Không có sa bàn cờ, nhưng ngươi có muốn chơi cờ vây không?"
Ánh mắt Nhạc Mạc sáng lên, xoay người ngồi dậy: "Chơi!"
Cờ đánh đến trung cuộc, Tào Đình Bách chợt đè lại bàn tay Nhạc Mạc đang định nhấc quân cờ lên, cười như không cười nhìn gương mặt giả vờ vô tội kia: "Đại nhân đang nhường ta đấy à?"
Nhạc Mạc ngượng ngùng buông quân cờ: "Ngươi nhìn ra rồi sao?"
"Ta tự biết trình đánh cờ của mình thế nào, cũng từng xem qua cách ngươi đánh, ván cờ này không nên như vậy." Tào Đình Bách lắc đầu bất đắc dĩ. "Rốt cuộc hôm nay ngươi làm sao thế?"
"Ta thấy nhắc đến Viên Dã, tâm trạng ngươi không được tốt..."
Nhạc Mạc chỉ nói đến đó thì dừng, nhưng Tào Đình Bách lại sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Viên Dã tuổi còn nhỏ, tính khí nóng nảy, lại chưa từng đi xa, ta có phần lo lắng mà thôi."
Nhạc Mạc "Ừm" một tiếng, rất nhanh lại truy vấn: "Ngươi từng thấy ta đánh cờ khi nào?"
"Chưa từng trực tiếp thấy ngươi đánh, nhưng vài năm trước có quốc thủ nước Đông Anh đến Đại Khải làm sứ thần, ngươi từng đấu một ván với hắn. Sau đó trận cờ ấy được lưu truyền khắp nơi. Như vậy cũng được tính là đã từng xem ngươi đánh cờ rồi, đúng không?"
Nhạc Mạc trong lòng đắc ý, gật đầu liên hồi: "Tất nhiên là tính rồi."
Tào Đình Bách nhấc một quân cờ trắng, ra hiệu cho hắn tiếp tục: "Có điều ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày được cùng ngươi đánh cờ."
"Lần đầu tiên ta gặp tướng quân, ta cũng không nghĩ sẽ có ngày được ngồi đánh cờ với ngươi như vậy." Nhạc Mạc trong mắt ý cười doanh doanh. "Trước khi ta vào triều, Thủ Thanh đã là một đại tướng quân danh chấn thiên hạ rồi."
Tào Đình Bách ngẩng đầu: "Ngươi thi khoa cử năm nào?"
"Long Khánh... ừm..."
Thấy Nhạc Mạc sắp buột miệng thốt ra bỗng trở nên lắp bắp, Tào Đình Bách sao lại không hiểu, liền nói thẳng: "Năm Long Khánh 40?"
"Đúng." Nhạc Mạc thận trọng đặt một quân cờ xuống: "Xin lỗi, ta..."
"Ngươi xin lỗi gì chứ?" Tào Đình Bách lắc đầu. "Huống hồ Dung Nhi đã qua đời nhiều năm, ta cũng không còn để tâm nữa."
Nhạc Mạc do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Vậy tại sao tướng quân không bước thêm bước nữa?"
Tào Đình Bách rời mắt khỏi bàn cờ, nhìn hắn: "Lẽ nào ngươi định làm mai mối cho ta à?"
Nhạc Mạc lắc đầu như trống bỏi. Tào Đình Bách bấy giờ mới thu lại vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng ôn hòa hơn: "Ta chỉ có một mình Niệm Dung là nhi tử, ngày thường đã cảm thấy hổ thẹn vì không làm trọn chức trách của một phụ thân. Nếu ta tiếp tục cưới vợ sinh con, như vậy sẽ khiến Niệm Dung tủi thân; mà nếu cưới vợ lại không sinh con, như vậy chẳng khác nào để nữ nhân khác phải chịu thiệt, thay ta nuôi con của người khác sao."
"Thôi đi, đừng nói về ta nữa." Tào Đình Bách rót thêm trà cho hắn. "Nói về ngươi đi, tuổi còn trẻ mà lại theo ta đến nơi biên cương lạnh lẽo này, chẳng lẽ nơi kinh thành không có cô nương nào đang đợi ngươi sao?"
Nhạc Mạc mím môi, trong lòng đấu tranh một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: "Không có."
Tào Đình Bách hơi bất ngờ: "Mắt nhìn của đại nhân cao đến vậy sao? Trong kinh thành mỹ nữ vô số—"
"Ta không thích nữ tử."
Tào Đình Bách khựng tay, nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm: "...Cái gì?"
"Ta không thích nữ tử." Lần này Nhạc Mạc không ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn vào bàn cờ khi hạ quân, "Hoặc nên nói là... người ta thích, không phải cô nương, mà là nam tử."