Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 14

Công bằng mà nói, đối mặt với một lời trải lòng kinh thế hãi tục đến từ bằng hữu như thế, phản ứng của Tào Đình Bách có thể xem như chu toàn.

Y trầm mặc một hồi, chỉ nói rằng ở kinh thành người sống quy củ, nhiều lời ra tiếng vào, trái lại nơi Tây Bắc này phong tục cởi mở, giữa nam tử với nhau cũng có cách nói huynh đệ chi tình, nếu Nhạc Mạc đã xác định được tâm ý, nói không chừng cũng có thể tìm được một nam tử tâm đầu ý hợp ở nơi đây.

Thần sắc thản nhiên, lời lẽ chân thành, dáng vẻ quả thật giống như một vị huynh trưởng ôn hoà và ổn trọng.

Duy nhất chỉ là không hề đem bản thân mình vào để suy xét.

Mặc dù trước đó Nhạc Mạc đã đoán được mấy phần phản ứng của Tào Đình Bách sẽ là như vậy, nhưng vẫn không khỏi cười khổ trong lòng.

Thế nhưng hắn cũng không dám đâm thủng tấm giấy mỏng này — hắn sợ sau này Tào Đình Bách sẽ không muốn gặp mặt mình nữa.

Cho nên can đảm đã dâng lên được một nửa, lại đành phải rút trở về.

Tâm loạn, thế cờ cũng loạn theo.

Tào Đình Bách thấy Nhạc Mạc lại đi một nước cờ hồ đồ, thấy hắn sắp sửa phá hỏng hết đường đi nước bước của toàn bộ quân đen trên ván cờ của mình, y đành đưa tay gạt hết bàn cờ, nói "Không chơi nữa, nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn phải lên đường trở về."

Nhạc Mạc chậm rì rì gom quân cờ đen bỏ vào hộp, chợt nghe Tào Đình Bách hỏi hắn lúc ngủ có thành thật hay không.

Nhạc Mạc sửng sốt.

"Vừa rồi lúc chơi cờ không phải đã nói muốn cùng ta ngủ chung một giường sao?" Tào Đình Bách nhận lấy hộp cờ từ tay hắn đem đi cất về chỗ cũ, sau đó giơ giơ cằm chỉ về phía tủ âm tường bên cạnh, "Gối đầu và chăn đệm mới đều ở trong đó."

Nhạc Mạc tay chân luống cuống, bước đi cũng hơi lảo đảo.

Hắn cứng đờ mở tủ, đặt gọn chăn đệm xuống giường, tay còn giả vờ bận rộn vuốt lại mép chăn: "Ta đã nói ta thích nam nhân rồi, tướng quân vẫn dám cùng ta..."

"Thích nam nhân thì sao," Tào Đình Bách sang sảng cười, "Ngay cả kẻ muốn chém đầu ta, ta còn ngủ chung một giường rồi, ngươi có thể đáng sợ hơn kẻ đó sao?"

Nhạc Mạc không thể phân biệt được lời nói của nam nhân là thực lòng chẳng để tâm hay chỉ vì muốn trấn an hắn mà thôi. Nhưng bất kể là thật hay giả, hắn hiểu rõ đây có lẽ là lần duy nhất mình có thể được ngủ cùng giường với Tào Đình Bách, hắn không muốn chỉ vì sợ hãi mà để lỡ mất cơ hội này.

Đồng cư ngự mã, đồng sàng cộng mộng — xem như Nhạc Mạc hắn không uổng công đi một chuyến này.

Ngọn nến tắt.

Trước màn trải lòng đầy bất ngờ kia, Nhạc Mạc vốn đã chuẩn bị không ít đề tài để trò chuyện nhằm được lưu lại phòng của Tào Đình Bách đêm nay. Thế nhưng trong bầu không khí thế này, mở miệng nói gì hắn cũng thấy gượng gạo.

May mắn Tào Đình Bách không mấy để tâm đến sự xấu hổ của hắn, rất tự nhiên mở lời, kể về những chuyện xưa thuở bé của y, chuyện chính sự nơi triều đình... cho đến khi tiếng hô hấp của nam nhân dần trở nên bình ổn.

Nhạc Mạc nhẹ nhàng thở ra.

Một đêm không mộng.

Hôm sau khi rời khách quán, mọi người đều thấy rõ quầng thâm nơi đáy mắt của Nhạc Mạc, bèn hỏi có phải giường ngủ không đủ tốt, ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn hay không. Nhạc Mạc vội vàng lắc đầu, lại không tìm được lý do gì hợp tình hợp lý, chỉ đành mượn cớ "ngủ không ngon", lười biếng ngồi vào chiếc xe ngựa mà hôm qua mình chưa từng ngồi.

Tào Đình Bách cũng không ngăn cản hắn.

Lúc quay về không còn ngắm cảnh, đường xuống núi lại nhanh, chỉ nửa ngày đã đưa Nhạc Mạc trở về phủ đệ.

Tề Tam Thụ cùng Tào Đình Bách tiếp tục lên đường về doanh trại, còn thuận miệng hỏi: "Không phải tướng quân còn chuẩn bị một phần lễ vật để cảm tạ Nhạc đại nhân đã họa tranh cho mình sao? Vì sao lúc ta muốn nói tới lại ngăn không cho ta nói?"

Tào Đình Bách chỉ nói: "Nhạc Mạc còn có công vụ trong người, không nên chậm trễ. Tạ lễ này ngày sau phái người đưa tới cũng được."

Miệng thì nói qua loa như thế nhưng trong đầu lại không nhịn được nhớ tới Nhạc Mạc.

Xuất thân nhà binh, người khác hô hấp nặng nhẹ một chút cũng khó mà qua được mắt y. Huống hồ trong đêm tĩnh mịch hôm qua, người bên gối đã nhìn mình lâu đến như vậy, thậm chí còn to gan đưa tay chạm lên môi mình.

Tào Đình Bách hiểu rõ, người có thể nói ra câu "ta không thích nữ nhân" nhất định là trong lòng đã có một bóng hình khiến hắn vừa ý, đến nỗi không màng đến danh dự của bản thân để nói ra. Trong lòng y đã từng lướt qua mấy cái tên của những vị thiếu niên đại thần, thậm chí đến cả hoàng tử, nhưng cuối cùng vẫn không ngờ được người trong lòng Nhạc Mạc lại là mình.

Trước có vong thê, dưới gối còn có nhi tử.

Làm sao mình có thể khiến người khác động tâm được?

Tào Đình Bách trăm mối không lời giải, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến lý do ở nơi biên cương cách xa kinh thành, lạnh lẽo cơ cực, Nhạc Mạc chỉ có mình là bằng hữu thân quen mới sinh ra chút lòng cảm mến mà thôi.

Tào Đình Bách không nỡ vì thế mà đẩy người ra xa, nhưng cũng không thể để hắn tiếp tục ôm lấy thứ tình cảm vô vọng này.

...

Năm mới đã đến.

Tào Đình Bách hồi quân, Khánh An châu liên tiếp thắng nhiều trận, chưa từng chiến bại lần nào. Dân chúng có được chỗ nương tựa, cái Tết năm nay cũng đặc biệt náo nhiệt hơn.

Trước đó mấy ngày, câu nói đùa "Đêm trừ tịch lưu lại phủ tướng quân" của Nhạc Mạc cũng trở thành sự thật, như cũ có thêm ba người Viên Khuê, Cảnh Tín và Tề Tam Thụ cùng nhau ăn thịt uống rượu bàn chuyện phiếm, sảng khoái vô cùng.

Nhưng tâm trạng của Nhạc Mạc lại không ổn.

Đợi mọi người tản đi, hắn không chờ người kia mở miệng đã chủ động ở lại, thấp giọng nói: "Thánh thượng... long thể bất an rồi."

Tào Đình Bách khẽ gật đầu.

Nhạc Mạc có Nhạc Dao ở lại quản chuyện trong kinh, mà bản thân Tào Đình Bách đương nhiên cũng có người truyền tin của riêng mình. Tin tức này y đã biết từ trước, nhưng bệnh nặng là một chuyện, trong thư vẫn chưa nói bệ hạ sắp đến giờ phút cuối cùng.

Chỉ nghe Nhạc Mạc nói tiếp: "Tỷ tỷ nói nếu mọi việc không có gì thay đổi, đầu xuân sẽ điều ta hồi kinh."

Tào Đình Bách quả nhiên ngoài ý muốn: "Nhanh vậy sao?"

Tây Bắc cách kinh thành rất xa, chỉ riêng việc ngày đêm thúc roi cưỡi ngựa cũng mất khoảng mấy tháng mới đến. Nhạc Mạc vạn dặm xa xôi tới đây nhậm chức Án sát sứ chưa đầy một năm, nay lại bị điều về kinh, đúng là chưa từng có tiền lệ.

Trừ phi...

Tào Đình Bách rũ mắt, ngón tay lặng lẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay. Hai người đối diện trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vẫn là Nhạc Mạc mở lời trước: "Tướng quân còn nhớ mã phu Lý Võ không?"

Lý Võ chính là tên mã phu đã từng bị Lý Tiến sai khiến, liên thủ hãm hại y. Chuyện cũ như vậy làm sao Tào Đình Bách có thể quên được. Nhưng giờ phút này Nhạc Mạc nhắc đến hắn ta, hiển nhiên không phải để khơi lại quá khứ.

Chỉ có thể là vì nàng.

Tào Đình Bách đứng dậy đóng chặt cửa sổ, lúc này mới xoay người ngồi trở lại. Nhạc Mạc siết chặt chén trà trong tay, hạ giọng: "Trưởng công chúa đã từng đến gặp ngươi rồi đúng không?"

Lời này là muốn làm rõ mọi chuyện.

Dù sao cái mạng của mình cũng là do Nhạc Mạc cứu về, Tào Đình Bách không có ý định giấu giếm: "Phải."

Nhạc Mạc càng thêm căng thẳng: "Nàng muốn..."

"Nàng muốn." Tào Đình Bách thở dài một hơi, hồi tưởng lại cái đêm y được Trưởng công chúa triệu kiến.

Trưởng công chúa Lý Phức sinh ra chưa được ba năm, trong cung liền xảy ra ôn dịch, ba vị công chúa liên tiếp mất sớm, chỉ còn lại nàng và ấu muội Ngũ công chúa. Từ đó về sau Lý Phức bắt đầu tập võ dưỡng thân, thậm chí còn tham gia vấn đáp trước ngự tiền.

Thái tử đầu tiên qua đời vì bệnh, các hoàng tử khác không ai sánh được với nàng.

"Ngay cả tên phế vật Lý Nhưng cũng có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử, ta chẳng qua chỉ thiếu một thân phận nam nhi thôi." Ánh mắt nàng sắc bén như mũi tên: "Tướng quân, nếu ngài chịu giúp ta, ta sẽ phong ngài làm công hầu, ban ân con cháu."

Tào Đình Bách không bị nàng thuyết phục.

Tuy Thái tử Lý Nhưng không có tài cao nhưng lại có đức trọng. Có danh thần và tướng giỏi phụ trợ, cơ nghiệp Đại Khải vẫn có thể nắm vững trong tay.

Trưởng công chúa tuy tài trí hơn người, nhưng hoàng đế Đại Khải chưa từng bồi dưỡng nàng như người kế vị. Dưới tay nàng không có thế lực chính thức nào có thể đứng ra tranh quyền. Nếu là lúc quốc gia lâm nguy, nàng còn có thể đánh liều tranh ngôi thiên tử. Nhưng lúc này Đại Khải đang vững như bàn thạch, các hoàng tử còn lại hoặc là bệnh tật hoặc còn nhỏ tuổi, ngôi vị Thái tử của Lý Nhưng hoàn toàn vững chắc, việc kế vị tân đế đã là chuyện rõ như ban ngày. Nếu nàng tạo phản, vậy chính nàng sẽ gây ra cơn sóng gió lớn nhất cho Đại Khải.

Tào Đình Bách từng cho rằng sau khi từ chối Lý Phức, y sẽ chết ngay ở trong thiên lao. Nhưng Lý Phức vẫn tha cho y, chỉ sai người chuyển lời: "Hãy giữ vững Tây Bắc, đừng để Địch Nhung thừa cơ hội nội đấu mà chen chân vào."

Đây cũng là ý tứ của Tào Đình Bách.

Nhưng Nhạc Mạc thì không thể ở phe trung lập.

Hắn là thân đệ của Nhạc Dao, nhất định phải tận lực vì Trưởng công chúa.

Tào Đình Bách không thể phát hiện mà lắc đầu.

"Tướng quân..."

"Ngươi là Án sát sứ Khánh An Châu, là giám quân của quân doanh Tây Bắc, không thể vọng động. Trước khi lệnh điều động được chính thức đưa tới, chắc chắn Nhạc Dao sẽ gửi thêm một phong thư cho ngươi, đến lúc đó bàn bạc cũng chưa muộn." Tào Đình Bách lại rót thêm trà nóng cho Nhạc Mạc: "Huống chi đêm nay là đêm trừ tịch, uống trà rồi cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."

Bình Luận (0)
Comment