Chợ tết ở Khánh An châu dòng người chen chúc rộn ràng, tiếng rao tiếng chúc mừng vang vọng không ngớt. Hai người vừa đi được vài bước đã bị không ít dân chúng nhận ra, lời chào năm mới nối tiếp nhau vang lên, tuy náo nhiệt nhưng lại không tiện để nói chuyện với nhau. Tào Đình Bách dẫn Nhạc Mạc rẽ vào một góc phố, mua hai chiếc mặt nạ đội lên, khi quay trở lại dòng người mới có thể an tâm cùng nhau chen chúc trong cảnh tấp nập ấy.
Mặc dù trong lòng Nhạc Mạc chứa đầy tâm sự, nhưng có Tào Đình Bách bầu bạn bên mình rốt cuộc cũng dần dần trấn định lại, thậm chí còn nghiêm túc dạo qua từng gian hàng nhỏ ven đường, đến câu đố đèn cũng tham gia góp vui đôi ba lượt.
Càng về khuya trời càng rét buốt, vậy mà người trong chợ chẳng những không bớt đi mà còn lũ lượt đổ về cùng một phương hướng. Nhạc Mạc theo bản năng muốn hòa vào dòng người nhưng bị Tào Đình Bách kéo lại đổi sang hướng khác, cùng nhau đi về phía chân tường thành. Tào Đình Bách nói với thị vệ gác cổng mấy câu, sau đó mang theo Nhạc Mạc bước lên trên tường thành.
Vừa ló đầu ra khỏi bờ tường, Nhạc Mạc liền phát hiện vị trí hiện tại của hai người đang ở một nơi cao cao phía sau lưng dòng người, từ đây có thể nhìn được toàn cảnh vùng Tây Bắc không núi không đồi, bằng phẳng đến mức thu cả vào trong tầm mắt.
"Những năm gần đây, trong quân doanh đều sẽ đốt pháo hoa mừng năm mới bình an, vừa để chung vui cùng dân chúng, cũng là để răn đe người Địch Nhung," Tào Đình Bách giải thích đôi câu rồi không nói thêm gì nữa, chỉ giơ tay chỉ về phương hướng bắn pháo hoa cho hắn xem.
Nhạc Mạc tự nhiên hiểu được vị trí ngắm pháo hoa này có bao nhiêu đặc biệt, lặng lẽ dịch người lại gần Tào Đình Bách, để mình hoàn toàn kề sát với người kia. Hắn cho rằng mình đã làm rất kín đáo, đáng tiếc vẫn bị Tào Đình Bách phát hiện.
Nam nhân đưa tay bảo vệ sau lưng hắn: "Đừng sợ, không rớt xuống đâu."
"Ta không sợ..." Nhạc Mạc vừa nói, vừa nhìn thấy có người đã dựng lên ống pháo hoa, sắp sửa điểm lửa, dừng một chút, "Chỉ là... hơi lạnh."
Lời này cũng không xem như nói dối. Dù sao hai người đã đi dạo đến tận nửa đêm, than trong lò sưởi tay đã nguội, lại rời xa đám đông ngồi ở trên cao, gió bắc thổi qua quả thật có phần giá buốt.
Tào Đình Bách định cởi áo choàng của mình, Nhạc Mạc vội đưa tay ngăn lại: "Ta mặc cũng đủ ấm rồi."
Không phải nói ngoa, hiện giờ Nhạc Mạc đang mặc đúng là tấm áo lông chồn tím mà Tào Đình Bách đã từng cố tình đưa cho mình, vì thấy trước đây đến mỗi phiên trực hắn đi tuần tra đều bị lạnh cóng.
Không dám quá lỗ m.ãng, Nhạc Mạc lắp bắp nói thêm: "Chỉ... chỉ là tay lạnh."
Tào Đình Bách trầm mặc giây lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra để người kia nắm lấy, truyền chút hơi ấm cho Nhạc Mạc.
Qua lại mấy phen, pháo hoa ở phía xa bỗng nhiên vụt bắn lên không trung, lập tức xé tan màn đêm tẻ nhạt, ánh sáng rực rỡ nở rộ trên bầu trời, diễm lệ không gì sánh được.
Nhưng cái đẹp ấy chỉ lướt qua trong giây lát, qua mấy lần hít thở thì trong không khí chỉ còn sót lại mùi khói pháo vương trong gió lạnh.
Cũng đến lúc phải chia xa.
Nhạc Mạc đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tướng quân thấy ta là người như thế nào?"
Tào Đình Bách ngẩn ra.
"Ta không muốn chia bè kết đảng, nương nhờ Trưởng công chúa chẳng qua chỉ muốn giữ cho mình không phải chọn về phe ai; nay nàng cần dùng đến ta, mà ta lại không muốn làm kẻ tiên phong vì nàng..." Nhạc Mạc lẩm bẩm, "Làm thần mà bất trung, làm đệ mà bất nghĩa..."
Tào Đình Bách nghe thấy Nhạc Mạc nói đến chính sự cũng không lấy làm lạ. Chỉ là nghe hắn tự trách bản thân như vậy vẫn phải lên tiếng ngắt lời: "Kính Viễn, ta với ngươi đều là phàm nhân, làm người có tư tưởng và lựa chọn riêng của mình vốn dĩ không phải là chuyện sai trái, đừng tự trách mình như vậy."
Nhạc Mạc cười khổ: "Ta có tư tưởng của mình, nhưng lại là thân bất do kỷ. Rõ ràng biết việc nàng muốn làm sẽ đảo loạn cả Đại Khải, ta vẫn không thể không giúp nàng."
"Triệu ngươi hồi kinh cũng chưa chắc sẽ muốn ngươi khởi sự vì nàng." Tào Đình Bách cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn quyết định đem những suy nghĩ mình đã phân tích kỹ càng trên đường nói cho Nhạc Mạc nghe, bằng không y lo lắng người này sẽ mất ăn mất ngủ ngay dịp đầu năm mới, "Ngươi nghĩ xem, Nhạc Dao tuy thân thiết với nàng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử; chức quan của ngươi tuy là tam phẩm nhưng so với các nha môn trọng yếu như Lại, Hộ, Hình, Binh vẫn là một chức vị nhỏ, không quyền không binh không thế. Gấp rút triệu ngươi hồi kinh như vậy, phần lớn là Nhạc Dao mượn tay Trưởng công chúa, muốn thương lượng chuyện này cùng ngươi mà thôi."
Xung quanh không một bóng người, lời nói của Tào Đình Bách lại càng thẳng thắn. Trong lòng Nhạc Mạc như có tia lửa xẹt qua, lập tức hiểu rõ ý y: "Cho nên... ta phải chờ thư của Nhạc Dao gửi tới."
"Dù nhận được thư cũng không cần vội vã quyết định. Đợi khi ngươi hồi kinh, có lẽ lúc đó ngươi sẽ biết mình nên làm gì." Tào Đình Bách đứng dậy, "Đi thôi, về nhà."
Nhạc Mạc theo y xuống thành, trước lúc cáo biệt hắn lấy từ trong tay áo ra hai bao lì xì đỏ, lại thấy trong tay Tào Đình Bách cũng đã có sẵn một cái.
"... Là ta chuẩn bị cho Niệm Dung và Thủy Nữu Nhi." Nhạc Mạc ngẫm nghĩ rồi nói, "Ngươi muốn ta mang về kinh cho Niệm Dung sao?"
"Đợi ngươi mang về thì đã sang hạ rồi." Tào Đình Bách cười lắc đầu, "Cho ngươi."
Nhạc Mạc thoái lui một bước, "Ta tặng Niệm Dung và Thủy Nữu Nhi là trưởng bối tặng vãn bối. Ta với ngươi ngang hàng, đầu năm nhận hồng bao của ngươi thì còn ra thể thống gì nữa."
Nhạc Mạc cố ý nhấn mạnh hai chữ "ngang hàng", Tào Đình Bách muốn làm huynh trưởng hay trưởng bối của hắn, hắn tuyệt đối không muốn.
Mặc dù hy vọng mỏng manh, nhưng hắn không muốn từ bỏ phần tình cảm này.
Huống chi Tào Đình Bách còn bằng lòng cùng hắn dạo chơi trong ngày đầu năm đặc biệt như vậy, Nhạc Mạc trong lòng đã nghĩ xa hơn, nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận hồng bao từ y.
Tào Đình Bách đành bó tay, chỉ có thể nhận lấy hai bao lì xì đỏ mà Nhạc Mạc đưa cho Niệm Dung và Thủy Nữu Nhi, còn bản thân thì cất phong bì của mình đi. Nào ngờ Nhạc Mạc lại bất ngờ chìa tay ra, "Bất quá ta cảm thấy mặt nạ ngươi vừa mua cho mình khi nãy đẹp lắm, hay là tặng cho ta đi."
"Cái này à?" Từ lúc lên tường thành hai người đã tháo mặt nạ xuống, đến giờ vẫn còn cầm trong tay, Tào Đình Bách cúi đầu nhìn mặt nạ, đường nét thô sơ không có gì đặc sắc, "Đẹp lắm sao?"
"Sao vậy? Thủ Thanh luyến tiếc?"
"Ngươi không chê thì cứ cầm đi." Tào Đình Bách cũng không viện cớ cự tuyệt, đưa mặt nạ cho hắn, sau đó cáo biệt ra về.
Chỉ là y không ngờ, sau lần chia tay này thì Địch Nhung đúng lúc tiến quân xâm phạm. Tào Đình Bách tự nhiên cùng Viên Khuê và Cảnh Tín dẫn quân xuất chiến, mãi đến khi đánh lui quân địch ra ngoài biên giới rồi quay về Khánh An châu, lệnh điều động Nhạc Mạc về kinh cũng đã tới.
Tào Đình Bách đẩy nhanh tốc độ hồi phủ, dự định tẩy rửa sạch sẽ một phen để trước khi mặt trời mọc có thể đến tiễn Nhạc Mạc lên đường.
Nào ngờ vừa trở về phủ, Nhạc Mạc đã đang chờ sẵn trong phòng.
"Ngươi..."
Thấy y bước vào, ánh mắt Nhạc Mạc rốt cuộc cũng sáng lên, lập tức chạy về phía y. Tào Đình Bách cũng bước về phía trước mấy bước, thành toàn cho Nhạc Mạc một cái ôm.
"Được rồi, trên người ta toàn là bụi đất, vừa dơ vừa loạn." Tào Đình Bách rất nhanh đã đẩy hắn ra, "Sáng mai ngươi phải đi rồi, sao còn chưa chịu nghỉ ngơi?"
"Nhưng cũng vừa lúc, ta có thứ muốn đưa cho ngươi." Tào Đình Bách vừa nói vừa kéo ngăn kéo án thư, lấy ra một xấp giấy, trên mỗi tờ đều viết mấy hàng chữ. Nhạc Mạc ghé tới xem, trên đó đề tên của mấy vị tướng quân, nhưng đều có kèm theo chữ ký và ấn tín của Tào Đình Bách. Gió xuân khô hanh, nét mực rất nhanh đã khô, Tào Đình Bách liền xếp vài tờ lại, đưa cho Nhạc Mạc: "Đây là mấy vị cố hữu của ta trong kinh thành, tạm coi như danh thiếp. Thấy bút tích của ta, họ sẽ cố hết sức bảo hộ ngươi."
Nhạc Mạc hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tào Đình Bách, biết rõ đây không chỉ đơn thuần là danh thiếp mà còn là vật quý giá hơn nhiều.
Tào Đình Bách thấy hắn đã cất kỹ nhưng vẫn không động đậy, không khỏi bật cười: "Còn điều gì muốn nói nữa sao?"
"Có."
Nhưng lại không nói.
Tào Đình Bách nhìn Nhạc Mạc lúc thì nắm chặt tay lúc thì lại thở gấp, cuối cùng cũng chờ được người kia lên tiếng hỏi: "Chuyến đi mấy tháng này, ngươi có bị thương không?"
"Vết thương nhỏ thôi."
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật, thuốc ta còn mang về đây mà." Tào Đình Bách chỉ vào bọc hành lý đã bung mở, "Toàn là mấy vết thương ngoài da."
Nhạc Mạc ngập ngừng một lát, "Ngươi vừa mới gấp rút trở về, vậy ta thay ngươi bôi thuốc. Trước khi bôi thuốc, có phải là nên..."
"Tắm rửa." Tào Đình Bách mặt không đổi sắc nói tiếp lời Nhạc Mạc, "Đợi ta tắm xong rồi hãy bôi thuốc, sợ là Nhạc đại nhân lại muốn cướp việc của Tào Tam rồi."
Nhạc Mạc dừng lại, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút dự đoán, nỗi lòng đã loạn nay lại càng rối ren hơn. Thấy Tào Đình Bách lại định mở miệng, sợ y đổi ý muốn đuổi mình đi nên hắn hạ quyết tâm đẩy cửa đi ra ngoài, lại làm chủ thay y gọi người đi chuẩn bị nước tắm gội cho Tào Đình Bách.