Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 23

Trong nhà của Nhạc Mạc chỉ có một mình trưởng tỷ, quản gia Tề thúc tuổi tác đã cao, xưa nay chưa từng có ai dạy chuyện phòng the cho hắn, huống chi lại là chuyện giữa hai nam tử với nhau.

Tuy trong lòng Nhạc Mạc luôn mong ái nhân lớn tuổi không xem mình như một đứa trẻ con, thế nhưng đến lúc thực sự cầm thương ra trận hắn lại không khỏi rụt rè, lại sợ đến lúc Tào Đình Bách phát hiện ra thì mình sẽ bị ném xuống giường. Nhạc Mạc đành dựa theo mấy bức xuân cung đồ mình trộm xem được lúc trước, lặng lẽ chui đầu vào chăn, vụng về nếm thử.

Cuối cùng vẫn bị Tào Đình Bách ném xuống giường.

Trong miệng và trên mặt Nhạc Mạc vẫn đang dính bẩn, bản thân Tào Đình Bách cũng chẳng khá hơn là bao, lồng ngực y phập phồng kịch liệt, một lúc sau mới đưa tay nhấc người lên, đặt hắn ngồi bên mép giường, sau đó đích thân ra ngoài lấy nước giúp người kia rửa mặt. Đến khi bảo Nhạc Mạc há miệng, lại phát hiện bên trong chỉ còn lại một mảnh đầu lưỡi đỏ tươi, gương mặt bị gió cát Tây Bắc mài dũa chai sạn của đại tướng quân cũng không khỏi ửng hồng.

"Ngươi..."

Nhạc Mạc đáng thương vô cùng mà nhìn Tào Đình Bách.

Tào Đình Bách lại không nỡ nặng lời, chỉ hận không thể đưa khăn vào tận cổ họng người này mà lau cho sạch, nghẹn ra một câu:

"Ngươi học mấy thứ không đứng đắn đó ở đâu?"

Nhạc Mạc thấy y hình như thực sự tức giận, ôm khăn thành thật giải thích: "Trước kia tra qua một vụ án thanh lâu, có từng tịch thu... một bài sách vẽ..."

"Ngươi cũng biết đó là loại dùng trong thanh lâu, thế mà vẫn học theo được sao?" Tào Đình Bách bất đắc dĩ thở dài, "Nói đi, hôm nay sao lại náo loạn như vậy?"

"Ta không có náo loạn."

"Cái gì?"

"Ta nói, ta không có náo loạn." Nhạc Mạc ném khăn lại vào chậu nước, nhổm người lên theo tư thế quỳ ngồi, nhìn thẳng vào mắt y, trong lời nói mang theo nồng đậm uỷ khuất: "Tướng quân đã cùng ta thành đôi rồi, làm chuyện thân mật chẳng phải là lẽ đương nhiên sao? Hay là... tướng quân ghét bỏ ta?"

"...."

Tào Đình Bách nghẹn lời.

Lời Nhạc Mạc nói không phải là không có lý, chỉ là trong lòng y vẫn luôn tuân theo quy củ, phu thê thường phải đợi đến khi bái đường thành thân mới được hợp hoan. Dù Nhạc Mạc là nam tử không thể thành thân, nhưng dù sao tuổi hắn vẫn còn nhỏ, tuy hai người đã thổ lộ tâm ý nhưng việc này cũng nên thuận theo tự nhiên, không thể quá vội vàng, tránh khiến đôi bên cảm thấy như đang xem nhẹ mối tình này.

Lúc nãy Nhạc Mạc chỉ dùng một sợi dây buộc tóc đơn giản, vừa rồi cử động dây buộc đã lỏng ra, mái tóc đen dài xõa xuống quá nửa, càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của hắn. Chỉ là trên gương mặt tái nhợt kia còn có hai cánh môi đỏ ướt át, nhìn qua lại khiến Tào Đình Bách nhớ đến xúc cảm vừa rồi do người này mang lại.

Nghĩ đến phản ứng thái quá của mình sẽ làm tổn thương Nhạc Mạc, Tào Đình Bách đưa tay qua nhưng hắn lại quay đầu tránh đi.

Động tác dừng lại, y ngượng ngùng định rút tay về thì Nhạc Mạc bất chợt nhào tới, quỳ gối trên giường, hai tay ôm lấy eo Tào Đình Bách, vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của nam nhân.

Tào Đình Bách xoa xoa mái tóc đen mềm của thiếu niên, dứt khoát tháo sợi dây buộc tóc xuống đặt sang một bên, sau đó vuốt ve từ đỉnh đầu đến tận đuôi tóc của đối phương.

"Tướng quân..."

"Nhạc Mạc, ngươi và ta đã tâm ý tương thông, làm chuyện thân mật là lẽ thường tình, chỉ là chuyện như vậy vốn nên thuận theo tự nhiên, chăm sóc lẫn nhau, chứ không phải giống như hôm nay ngươi làm vậy." Tào Đình Bách ngừng một chút, không nói hết lời, ngược lại hỏi: "Có phải ngươi đã gặp chuyện gì không tiện nói với ta hay không?"

Gặp phải chuyện gì ư?

Cũng xem như là gặp phải một ít chuyện.

Tỷ như việc Tào Đình Bách đứng ra bảo vệ hắn như một tiểu bối trước mặt Nhạc Dao; lại như việc đối xử với hắn ngang hàng với Tào Niệm Dung, rồi lại đến buổi yến tiệc đêm nay y lại nhìn Cốc Phỉ bằng ánh mắt đầy tán thưởng, thậm chí hai người ngồi cách xa như thế mà vẫn muốn nâng chén kính rượu lẫn nhau.

Nhạc Mạc nghĩ có lẽ Tào Đình Bách bị mình dây dưa không ngớt nên mới đồng ý ở bên mình, hoặc cũng có thể vì cảm thấy hắn đã trao cho y quá nhiều tình cảm cho nên mới ngượng ngùng từ chối sự thân cận của hắn. Bản thân Tào Đình Bách chính là người dễ mềm lòng và nhân hậu như thế. Mọi sự quyết đoán và tàn nhẫn đều chỉ dành cho kẻ địch, còn lại tất cả sự mềm mại y đều dành cho những người ở bên cạnh mình.

Hắn muốn để Tào Đình Bách hiểu rõ, hắn không phải là một tiểu bối cần được y che chở lo toan, cũng không phải là kiểu bạn bè tri kỷ sống chết có nhau. Nhạc Mạc muốn làm ái nhân của Tào Đình Bách, là người sẽ hôn môi, sẽ ôm ấp, sẽ cùng làm chuyện cá nước thân mật trên giường với y.

Thế nhưng những lời này, làm sao hắn có thể nói ra được?

Đành rành Nhạc Mạc cũng là một quan viên triều đình đường đường chính chính bước ra từ khoa cử, tuy năng lực và tâm tính có thể không bằng Đại tướng quân chinh chiến nơi sa trường nhưng tuyệt đối không thua kém kẻ thường nhân. Vậy mà bây giờ chỉ vì chút nhi nữ trường tình lại khiến cho Tào Đình Bách phải phiền lòng vì hắn, hắn đúng là thật không nên như vậy.

Trong lòng Nhạc Mạc xoay chuyển trăm bề, nhưng ngoài mặt chỉ ôm chặt nam nhân thêm một chút, dụi đầu vào lòng y, khẽ lắc đầu, chậm rì rì nói:

"Ta chỉ là không muốn ngủ ở tiểu tháp, muốn cùng ngươi nằm chung một giường."

Tào Đình Bách không từ chối.

Đêm mùa hạ phương Bắc không đến mức oi bức, hai nam nhân cùng nằm trên chiếc giường trải chiếu trúc cũng không thấy chật chội, thậm chí còn cảm nhận được làn gió đêm ngoài cửa sổ thổi vào nhè nhẹ. Tào Đình Bách nằm nghiêng phía ngoài, tư thế ngay ngắn như một pho tượng đất, không có bất kỳ hành động dư thừa nào. Thế nhưng Nhạc Mạc lại tim đập thình thịch, lòng bàn tay nóng ran, trán và sau cổ đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn cẩn thận xê dịch một chút để ngắm nhìn Tào Đình Bách, đôi mắt đã quen với bóng đêm lặng lẽ lướt qua từng tấc da thịt của nam nhân, thậm chí còn cố tình hô hấp theo cùng nhịp hít thở với Tào Đình Bách. Nhạc Mạc đang xem đến mê muội, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay nóng lên, bị một lực mạnh kéo xuống, hắn ngã vào lồng ngực của Tào Đình Bách.

"Vẫn chưa ngủ được sao?"

Nhạc Mạc thật cẩn thận hít lấy hương vị trên người y, áy náy nói: "Là ta đánh thức ngươi sao?"

Tào Đình Bách vẫn vuốt nhẹ mái tóc dài của hắn, "Không phải. Ta vốn cũng chưa ngủ."

Vẫn chưa ngủ.

Vậy có nghĩa là từ lúc mình bắt đầu nhìn trộm, Tào Đình Bách đã biết rồi ư? Nhạc Mạc cảm thấy toàn thân nóng bừng, vội vàng nhích người ra một chút, ấp úng hỏi một câu: "Vì sao vậy?"

Nhạc Mạc không nhúc nhích còn đỡ, vừa cử động liền phát hiện ở chỗ đôi chân hai người giao nhau, Tào Đình Bách đã có phản ứng. Hắn lập tức hối hận không thôi, chỉ hận không thể nuốt lại câu hỏi vừa rồi.

Tào Đình Bách bóp eo Nhạc Mạc, không cho người này tiếp tục động đậy, hồi lâu cũng không nói gì.

Y vốn là một nam nhân bình thường, từ sau khi thê tử qua đời, chín năm qua chưa từng có ai bên gối, ngày thường luyện binh chinh chiến cũng đủ để ph.át ti.ết tinh lực, nhưng hôm nay trước lúc ngủ đã bị khiêu khích như vậy, làm sao còn có thể dễ dàng yên giấc như mọi ngày cho được?

Nhạc Mạc dùng trán nhẹ nhàng cọ cọ vào cằm nam nhân, thì thầm: "Tướng quân... Thủ Thanh... Ca ca..."

Tào Đình Bách cúi đầu hôn lên vành tai hắn, giọng điệu vẫn trầm ổn: "Đừng nghịch. Ở đây không có đồ dùng."

"Ta biết." Nhạc Mạc liều lĩnh hỏi lại, "Vậy... cứ như vừa nãy được không?"

Vẫn không nhận được hồi đáp, hắn lại năn nỉ thêm vài câu, Tào Đình Bách lại muốn đưa tay đẩy hắn ra. Trong nháy mắt tất cả xấu hổ, buồn bực lẫn bất an đều như tức nước vỡ bờ, Nhạc Mạc há miệng, giọng run run gần như bật khóc: "Lẽ nào ngươi chưa từng thích ta? Hiện tại gặp được người thật sự ưng ý rồi, ngươi liền hối hận vì đã đồng ý ở bên ta có đúng không?"

Tào Đình Bách nhíu mày: "Kính Viễn..."

"Ta đâu phải nữ tử, ngủ một đêm cũng sẽ không bắt ngươi phải phụ trách, hà tất phải nhẫn nhịn?" Nhạc Mạc giận quá hoá liều, hung hăng nhìn nam nhân, "Một là tướng quân phải làm với ta, không thì—"

Tào Đình Bách lập tức đưa một tay bịt cái miệng đang hồ ngôn loạn ngữ này lại, tay kia luồn vào lớp áo lót của hắn, cảm nhận được vòng eo căng cứng dưới lòng bàn tay, không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, xoay người đổi vị trí, đè Nhạc Mạc ở dưới thân, trầm giọng nói:

"Cởi khố ra."

Nhạc Mạc sững sờ ngay lập tức, hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của y, miệng thành thật không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn làm theo, cả người như bị thiêu đốt, nhất là phần da thịt bị Tào Đình Bách chạm vào, giống như sắp bốc cháy trong lòng bàn tay của nam nhân.

"Khép chân lại."

Bình Luận (0)
Comment