Tặng Người Một Nhành Xuân

Chương 24

Thời tiết chuyển lạnh, thân thể Hoàng đế Đại Khải càng ngày càng suy yếu. Buổi thiết triều cáo bệnh, chỉ đến giờ ngọ mới truyền mấy vị văn võ trọng thần vào Ngự thư phòng diện Thánh. Nhân cơ hội này, Tào Đình Bách lại một lần nữa được gặp Thái tử Lý Nhưng.

Vượt ngoài dự liệu của Tào Đình Bách, lần này Lý Nhưng đến là để thay mặt Trưởng công chúa Lý Phức cầu xin thánh ân. Sau nhiều lần lựa chọn, rốt cuộc Lý Phức cũng chọn được cho mình vùng Bách Già ở Tây Nam làm đất phong.

Ánh mắt vẩn đục của Đại Khải đế cố gắng mở lớn: "Thái tử, ý ngươi là sao?"

Lý Nhưng lập tức quỳ xuống, chỉ nói vùng đất Bách Già khí hậu ẩm thấp, muỗi kiến hoành hành, hắn vốn cũng không muốn trưởng tỷ phải chịu khổ ở nơi đó. Nhưng trưởng tỷ lại một lòng thương xót dân chúng ở Bách Già, nguyện vì Đại Khải mà làm gương cho hoàng tộc. Hắn cảm động sâu sắc, nên mới đến xin ân điển thay nàng.

Đại Khải đế trầm mặc hồi lâu, gọi Hoàng Dần truyền Trưởng công chúa Lý Phức đến.

Trưởng công chúa nhập điện, Tào Đình Bách cùng chư vị đại thần đều lui ra ngoài chờ, không biết ba vị hoàng gia phụ tử ấy đã nói những gì, chỉ mơ hồ nghe thấy có tiếng nức nở truyền ra từ trong điện. Thật lâu sau, cửa điện mới lại mở, Lý Phức cùng Lý Nhưng sóng vai bước ra, chỉ nói Hoàng đế Đại Khải đã mệt, lệnh cho bọn họ lui về nghỉ ngơi.

Chỉ có Tào Đình Bách trước khi ra về lại được một tiểu thái giám dẫn đường tới ngự hoa viên, Lý Nhưng đang ở trong đình đợi y.

Tào Đình Bách là Trấn quốc đại tướng quân nắm trọng binh nơi biên thùy, Lý Nhưng là Đông cung thái tử, trong thời khắc ngai vàng sắp đổi chủ đặc biệt như vậy mà lại gặp mặt riêng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dễ dàng dẫn đến tai bay vạ gió. Ban đầu Tào Đình Bách chỉ định nhờ Cốc Phỉ chuyển lời cho Lý Nhưng là đủ, không có ý định trực tiếp gặp mặt. Nào ngờ Lý Nhưng lại đích thân hẹn gặp y trong cung, điều này cho thấy cuộc gặp mặt này đã được Hoàng đế Đại Khải âm thầm cho phép.

Tào Đình Bách cân nhắc trong lòng, ngoài mặt vẫn như thường lệ mà hành lễ với Lý Nhưng, liền được hắn đưa tay đỡ dậy.

"Xin Tướng quân miễn lễ. Lần này cô đặc biệt hẹn gặp là muốn một lần nữa gửi lời cảm tạ ngươi." Lý Nhưng đưa mắt nhìn quanh, "Khi còn nhỏ học lực của cô không tốt, thường bị Thái phó trách mắng, đều nhờ vào hoàng tỷ dìu dắt, dẫn cô tới ngự hoa viên này giải sầu."

Hắn chỉ về phía ngự trì: "Năm bảy tuổi, có lần ta đã lén đem Ngọc đới tinh xảo mà phụ hoàng ban cho mẫu hậu ra bờ hồ thưởng ngoạn, không cẩn thận đánh rơi xuống hồ, ta không dám để hạ nhân biết mình đã làm mất vật được ngự ban, hoàng tỷ không nói hai lời liền nhảy xuống hồ vớt nó lên cho ta, vì vậy mà sinh trọng bệnh."

Mẫu phi của Lý Phức địa vị không cao, sau khi sinh nàng đã vì sinh khó mà qua đời, nàng được hoàng hậu nuôi nấng, cùng Lý Nhưng lớn lên, giao tình sâu đậm. Tào Đình Bách vốn tưởng rằng đôi tỷ đệ hoàng gia này vẫn luôn bất hòa, hôm nay nghe vậy mới biết không hoàn toàn đúng như vậy. Chẳng trách dù phải đối mặt với trưởng tỷ có khả năng tranh đoạt quyền vị với mình, Lý Nhưng vẫn chưa từng dồn nàng vào chỗ chết.

Lúc này, ngay cả cách xưng hô "cô" hắn cũng không dùng, Tào Đình Bách trong lòng khẽ động, nhưng vẫn không nói gì.

"Mỗi khi tham gia vấn đáp với phụ hoàng, hoàng tỷ thường ở bên cạnh nhắc nhở ta, phụ hoàng cũng thường xuyên trách phạt ta và khen ngợi nàng, nói rằng nếu như ta có thể giống nàng, hoặc nếu nàng là nam tử thì tốt biết mấy." Lý Nhưng cười khổ, "Về sau mỗi lần chúng ta cùng diện thánh vấn đáp, rõ ràng trong lòng ta đã nghĩ được đáp án, lại không thể nói ra lời. Chỉ khi một mình đối mặt với phụ hoàng mới có thể trả lời trọn vẹn. Về sau phụ hoàng cũng phát hiện ra nhược điểm này, liền không cho nàng theo ta vào vấn đáp nữa. Kể từ khi ấy, hoàng tỷ bắt đầu thay đổi."

Lý Nhưng dừng một chút, thu lại vẻ hoài niệm, nghiêm túc nói: "Cô từng rất lo lắng có một ngày sẽ phải cùng hoàng tỷ binh đao tương kiến. May thay có Tướng quân ở bên khuyên giải nàng."

Tào Đình Bách lắc đầu: "Là Trưởng công chúa điện hạ không muốn làm rối cục diện Đại Khải, cũng là điện hạ lòng dạ từ bi."

Lời này y nói ra từ tận đáy lòng. Ý tứ mà Tào Đình Bách muốn Cốc Phỉ truyền cho Lý Nhưng kỳ thực chỉ có một: Trong vòng năm năm sau khi tân đế đăng cơ, cần phải lấy ổn định làm đầu. Mà muốn ổn định thì cần nhờ vào trên dưới đồng lòng góp sức. Nếu Cốc Phỉ cùng Nhạc Dao thành thân, để Nhạc Dao ở lại kinh thành, thì Trấn quốc đại tướng quân Tây Bắc như y sẽ vì Nhạc Mạc mà không dấy binh làm loạn, hơn nữa Trưởng công chúa ở đất phong cũng sẽ không tùy tiện gây chuyện. Trong ngoài an ổn, Địch Nhung cũng sẽ không dám xé bỏ hiệp ước cầu hoà vừa mới ký kết gần đây. Nhưng tất cả những điều này đều phải dựa trên thành ý của Lý Nhưng.

Nếu hắn một lòng cố chấp muốn Trưởng công chúa phải chết, như vậy mọi chuyện sẽ không còn đường lui nữa.

May mà Tào Đình Bách không nhìn lầm người. Lý Nhưng sau khi biết tin đã đích thân thương lượng với Lý Phức, đạt được đồng thuận.

..

Cuối mùa hạ, Trưởng công chúa Lý Phức chính thức khởi hành. Đoàn sứ giả Địch Nhung cũng lên đường hồi hương.

Do đảm đương công vụ ở Lễ bộ, Nhạc Mạc phải đưa tiễn sứ đoàn Địch Nhung rời kinh, không thể đích thân đi đưa tiễn Lý Phức.

Đợi đến khi hắn từ ngoại ô trở về, thấy Tào Đình Bách đã đứng đợi trước cổng thành.

Đây là lần đầu tiên hai người công khai xuất hiện bên nhau trước mặt đồng liêu. Dưới ánh mắt sôi nổi của mọi người, một tia bi thương vì không được đưa tiễn Trưởng công chúa trong lòng Nhạc Mạc cũng theo đó mà tiêu tán đi không ít.

Từ biệt mọi người, Nhạc Mạc nhịn không được mượn ống tay áo rộng dài che khuất, nắm lấy tay Tào Đình Bách, hỏi: "Hôm nay sao ngươi lại nghĩ đến đón ta?"

Tào Đình Bách ngoài ý muốn: "Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?"

"Ngày gì?" Nhạc Mạc xoay một vòng trong đầu, không phải lễ tiết, cũng chẳng phải sinh thần của ai. Hắn thực sự nghĩ không ra, lại nhìn ánh mắt đầy ý cười của Tào Đình Bách: "Ta thật không nhớ được, tướng quân tha cho ta đi, rốt cuộc là ngày gì vậy?"

"Không nhớ ra là đúng." Tào Đình Bách bật cười, không nỡ trêu ghẹo người ta nữa, "Thật ra không phải ngày đặc biệt gì cả. Lẽ nào phải là ngày trọng đại gì thì ta mới có thể đến đón ngươi sao?"

Nhạc Mạc sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra ý từ trong lời nói kia. Hắn siết chặt tay nam nhân, hận không thể đem cả người mình dán sát vào lòng Tào Đình Bách: "Chúng ta... đã lâu lắm rồi không gặp."

Mấy ngày nay Trưởng công chúa cùng đoàn sứ Địch Nhung đều rời khỏi kinh thành. Triều đình bộn bề trăm việc, phần lớn đều dồn lên vai Lễ bộ. Tỷ tỷ Nhạc Dao một mặt tiễn đưa Lý Phức, một mặt lại thương nghị hôn sự cùng Cốc Phỉ, việc nào cũng cần hắn đứng ra phụ giúp một tay, tự nhiên bận bịu tối mắt tối mũi.

Tào Đình Bách cũng bận, ngoài chuyện khuyên nhủ Trưởng công chúa và Thái tử giảng hòa, y còn phải xử lý hậu quả của việc đã thọc một thương khiến cho thân đệ của thủ lĩnh Địch Nhung bị tàn phế trong chiến trận. Lần này sứ đoàn Địch Nhung đến kinh, không ít kẻ trong tối ngoài sáng đều tìm cách khiêu khích, khơi lại mâu thuẫn giữa y và Địch Nhung. May thay Tào Đình Bách là người trầm ổn, cũng biết sự tình này quan trọng, mỗi lần đều kiên nhẫn và khéo léo hóa giải êm xuôi.

Cứ như vậy, ngày ngày đi sớm về trễ, dù có gặp mặt hai người cũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó lại ai vào việc nấy. Đến hôm nay mọi chuyện mới tạm lắng xuống, Nhạc Mạc trong lòng nóng như lửa đốt, vội vã trở về, nào ngờ Tào Đình Bách cũng nhớ nhung hắn như vậy. Trong lúc nhất thời hắn chỉ có thể than thở một câu vừa oán giận vừa ủy khuất, rồi lại chẳng biết nói gì thêm nữa.

Trời còn chưa tối hẳn, hai người cùng vào phủ Nhạc Mạc, nhìn thấy hồ sen trong vườn vẫn chưa kịp dọn dẹp, trong nước chỉ còn lại những tán lá sen xanh rì, vậy mà trong không khí lại quanh quẩn hương thơm dịu dàng của hoa sen. Tào Đình Bách quay sang nhìn Nhạc Mạc, thấy đối phương đang đầy ắp ý cười: "Hương sen ngự ban? Ngươi cứ như thế mà đốt ngay ngoài sân à?"

"Đáng tiếc đã vào thu rồi, không thể mời ngươi tới thưởng hoa." Nhạc Mạc dẫn y tới ngồi trong đình bên hồ sen, mới đáp, "Hương sen ngự ban tuy trân quý, nhưng trong lòng ta vẫn không thể sánh bằng hoa sen thật."

Tào Đình Bách gật đầu, thấy hắn dường như còn điều chưa nói hết, liền lặng lẽ đợi. Nhạc Mạc cùng y bốn mắt nhìn nhau, thấy vẻ nghi hoặc trên gương mặt Tào Đình Bách, rốt cuộc cũng nói ra một câu: "Lần đầu ta gặp tướng quân, cũng chính là lúc đang đốt hương sen."

Giống như hương sen trân quý, danh tiếng của Trấn quốc đại tướng quân Tào Đình Bách lừng lẫy thiên hạ, nhưng giờ phút này ở trong lòng Nhạc Mạc, điều ấy không thể nào sánh bằng người đang thật sự đứng bên cạnh mình, biết nói biết cười, biết nhớ nhung hắn.

Bốn bề vắng lặng. Nhạc Mạc đưa tay kéo lấy vạt áo Tào Đình Bách, nhẹ giọng gọi y cúi đầu xuống một chút, môi chạm môi tương hôn.

— TOÀN VĂN HOÀN —

Bình Luận (0)
Comment