Hắn lại được gặp Tào Đình Bách một lần nữa.
Hiện giờ bản án cũ của Tào Đình Bách đã được lệnh tái thẩm, ngục tốt cũng lo y thật sự bị hàm oan, tương lai một khi được phục chức thì bản thân sẽ gặp phiền toái, vừa nhận được tin từ triều đình liền vội vã đem phòng giam của Tào Đình Bách đổi sang một chỗ tốt hơn. Ánh sáng cũng sáng sủa hơn, bốn phía sạch sẽ, trên mặt đất còn đặt phần cơm trưa chưa động đũa, không biết là có được người nào căn dặn nên dù quá giờ vẫn chưa bị thu đi. Ngay cả chỗ nằm nghỉ cũng được thay bằng ván gỗ và có lót thêm một lớp đệm bông mỏng.
Lúc này Tào Đình Bách đang lặng lẽ nằm sấp trên ván gỗ ấy, mái tóc đen có phần rối loạn phủ qua vai lưng hoặc rũ xuống đất, so với lần trước hắn vào thăm ngục thì y trông có vẻ tiều tuỵ hơn nhiều lắm.
Nhạc Mạc sai tiểu ngục quan mở cửa để tự mình vào trong, lại phân phó hắn ta đi lấy một chậu nước ấm.
Trong lúc tiểu ngục quan ra ngoài lấy nước, Nhạc Mạc vội vàng gom mái tóc dài của người kia lại rồi buộc tạm một chỗ, sau đó vươn tay định vén áo y lên xem thương tích, mới phát hiện sau khi Tào Đình Bách thụ hình bằng trượng thì vết thương đã đổ không ít máu, tiếp theo phải gắng gượng dâng sớ kêu oan rồi lại bị khiêng trở về lao ngục giữa trời đông tuyết lạnh thấu xương. Vì vậy đến giờ vết thương máu thịt be bét của y đã hòa làm một với chiếc áo tù thô ráp, không thể gỡ ra được.
Tay Nhạc Mạc run lên một chút.
Ở Đại Lý Tự nhiều năm, hắn đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng máu me, cũng từng chính tay hạ hình tra khảo người khác nhiều lần. Hắn còn tưởng bản thân từ lâu đã quen nhìn những vết thương dữ tợn thế này, trong lòng chẳng mảy may gợn sóng nữa. Thế nhưng khi những vết thương đó nằm trên người của Tào Đình Bách, hắn lại không thể không nhớ đến từng tiếng gậy nặng nề nện xuống da thịt và cả những tiếng rên nghẹn ngào nhịn đau của người kia mà mình nghe được trong buổi thiết triều sáng nay. Không hiểu sao hắn còn bất chợt nhớ tới vết sẹo khủng khiếp dài lồi lõm màu nâu sậm sau cổ của Tào Đình Bách, không biết y có từng nghĩ thà rằng mình chết trận sa trường còn hơn chịu nhục như bây giờ hay không.
Tiểu ngục quan mang nước về.
Nhạc Mạc hít sâu một hơi, lại sai hắn ta đi tìm kéo và một ít rượu mạnh. Tiểu ngục quan kia chỉ tầm 14-15 tuổi, dễ bảo hơn ngục tốt nhiều, Nhạc Mạc nói gì cũng không dám hỏi lại, chỉ biết im lặng làm theo. Có điều rượu mạnh khó tìm hơn nước ấm, đợi hắn ta trở lại thì nước cũng đã nguội rồi.
Hiểu được hoàn cảnh hiện tại không thể quá kén chọn, Nhạc Mạc dùng rượu mạnh rửa sạch kéo, sai tiểu ngục quan giữ lấy áo, tay cầm kéo cắt phăng lớp áo dính liền với da thịt ra ngoài.
Có lẽ tiểu ngục quan chưa từng chứng kiến cảnh giết người, thấy nơi máu thịt lẫn lộn còn trào thêm máu tươi thì suýt nữa thét lên. Nhạc Mạc trừng mắt nhìn tiểu ngục quan, đứa nhỏ đáng thương mới nuốt tiếng kêu trở vào bụng, chỉ là hai chân vẫn còn run rẩy không ngừng.
Đau đớn khi da thịt bị xé rách khiến Tào Đình Bách chợt bừng tỉnh một chút, Nhạc Mạc cúi người xuống đối mặt với y, thấy trong đôi mắt đen vô thần của Tào Đình Bách dâng lên một chút ánh sáng ngắn ngủi rồi lại tan đi nhanh chóng vì sức tàn lực kiệt. Tim Nhạc Mạc chợt nhói lên một chút, nâng bầu rượu mạnh còn sót lại lên đút cho y uống cạn. "Đại tướng quân, giao hết cho ta đi."
Cánh môi không còn huyết sắc của Tào Đình Bách hơi mở, yếu ớt nói ra một tiếng "Cảm ơn" rồi lại nhắm mắt chìm vào mê man.
Vào lúc thế này, hôn mê có khi còn dễ chịu hơn tỉnh táo.
Nhạc Mạc lập tức đứng dậy, tiếp tục chỉ huy tiểu ngục quan cùng mình xử lý vết thương cho Tào Đình Bách.
Trước khi lấy thuốc bột ra, hắn định bảo tiểu ngục quan tránh mặt đi một lát nhưng chưa kịp lên tiếng thì tiểu ngục quan đã len lén nhét vào tay hắn một gói giấy được gấp phẳng phiu.
Nhạc Mạc lập tức cảnh giác nhìn hắn ta.
Tiểu ngục quan nhỏ giọng nói: "Đại nhân yên tâm, nô tài là người làm việc cho Phượng Dương cung."
Nhạc Mạc trong lòng cả kinh, cẩn thận quan sát tỉ mỉ gương mặt đối phương, quả nhiên nhận ra đứa nhỏ này đúng là tiểu thái giám phụ trách truyền tin ở ngoài cung Trưởng công chúa. Hắn cúi đầu nhìn gói giấy, bên trên có viết một chữ "Quân" mạnh mẽ hào sảng, đúng là bút tích của Trưởng công chúa.
Chỉ trách trong thiên lao ánh sáng mờ mịt, bản thân lại đang lo xử lý thương tích cho Tào Đình Bách nên hắn chưa từng lưu ý tới người này.
Nghĩ lại cũng đúng, sao có thể để một đứa trẻ 14-15 tuổi làm ngục tốt tại nơi thiên lao trọng yếu như thế này được.
Lúc này Nhạc Mạc mới thực sự buông lỏng cảnh giác. Hắn còn lo lắng thuốc mình mang theo không đủ, hiện tại có thêm gói thuốc của Trưởng công chúa như vậy là quá đủ rồi.
Thế nhưng hắn vẫn giữ lại một phần thận trọng, đem thuốc bột của mình đắp lên phần lưng dưới bị thương nặng nề nhất của Tào Đình Bách, còn những chỗ xung quanh thì dùng thuốc mà tiểu ngục quan đưa cho.
Từ nhỏ đến lớn Nhạc Mạc chưa từng hầu hạ người khác. Lúc gia cảnh còn khó khăn, mọi việc trong nhà đều do tỷ tỷ Nhạc Dao gánh vác. Về sau hai tỷ đệ quen biết với Trưởng công chúa, Nhạc Mạc tham gia khoa cử, bước chân vào quan trường, hắn lại càng không động tay đến chuyện hầu hạ ai bao giờ. Lần này vì sợ bị chú ý nên hắn không dám dẫn người khác đến săn sóc Tào Đình Bách, tất cả đều phải tự mình ra tay, đến mức còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên một mình phá án.
Giữa tháng Chạp rét buốt, nước lạnh như đóng băng, vậy mà sau khi rắc xong lớp thuốc bột cuối cùng lên vết thương máu thịt be bét kia, cả người Nhạc Mạc đã đổ mồ hôi như tắm.
Nhưng hắn vẫn sáng suốt sai tiểu ngục quan đi tìm hộp lửa, thiêu hai mảnh giấy gói thuốc ngay tại chỗ cho sạch dấu vết. Tiểu ngục quan vừa rời đi, Nhạc Mạc gần như ngồi bệt xuống cạnh giường, sau đó nghe được một tiếng "Cảm ơn" cực nhẹ vang lên.
Nhạc Mạc cũng chẳng còn sức để kinh ngạc, chỉ cúi xuống nhìn người nọ: "Tướng quân đã tỉnh bao lâu?"
"Chỉ một hồi." Giọng Tào Đình Bách vẫn rất khẽ, "Đã làm phiền đại nhân bẩn tay vì ta rồi."
"Tướng quân không cần khách sáo với ta." Nhạc Mạc nghe thấy y không có ý tứ phản cảm thì không khỏi thở phào một hơi, nhìn thấy đôi môi y đã khô nứt liền bưng chén nước còn lại dưới đất lên, đỡ y uống một ngụm, "Tướng quân còn sức lực nói chuyện một chút hay không?"
Tào Đình Bách gian nan nuốt một ngụm nước, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, lúc mở ra thì ánh mắt đã tỉnh táo hơn: "Đại nhân cứ hỏi."
...
Hôn ước của Tào Đình Bách là do mẫu thân y định sẵn từ khi còn đang mang thai. Lúc đó phụ thân y làm phu tử dạy tư thục ở một huyện nhỏ, mẫu thân thường xuyên mang cơm đến cho ông, vô tình làm quen với một nữ nhân bán vải ở nhà bên cạnh, bà ta là người đang mang thai con của trượng phu đã khuất. Hai người thường xuyên lui tới trò chuyện, chẳng mấy chốc đã thân thiết như tỷ muội ruột rà. Vài tháng sau Tào mẫu nhận được tin mừng sau bao năm không hoài thai, hai người liền hẹn ước nếu sau này sinh ra một nam một nữ thì kết thành thông gia, họ còn trao đổi cả tín vật đính ước.
Không may đến lúc sinh nở, người nhà của thân mẫu Lý Dung Nhi bất ngờ xuất hiện rồi ép buộc đưa bà trở về quê.
Từ đó hai nữ nhân ly tán.
Về sau phụ thân Tào Đình Bách qua đời vì bệnh tật, mẫu thân dẫn y đến kinh thành nương nhờ vào thân thích bên nhà ngoại, dựa vào sự cần cù và tần tảo sớm hôm, hai mẫu tử y cũng sống tạm qua ngày ở nơi đất khách quê người. Có một năm quận Ký gặp hạn lớn, vô số dân tị nạn đổ về kinh thành cầu thực. Trên phố, mẫu thân y tình cờ bắt gặp một đôi phụ tử ăn xin, tiểu cô nương đeo trên cổ một viên đá màu đen, bà mới nhận ra đó chính là nữ nhi của người tỷ muội đã thất lạc bấy lâu của mình.
Nam nhân dẫn theo nữ hài tử đi ăn xin kia chính là Lý Tiến.
Nam nhân ấy là trượng phu mà Lý mẫu đã tái giá cùng sau khi bị người nhà mang về. Sau này hai người không sinh thêm con nên nữ nhi của Lý mẫu đã trở thành đứa con nối dõi duy nhất trong nhà. Nàng cũng theo họ của nam nhân ấy, được đặt tên là Lý Dung Nhi.
Năm xưa Lý Tiến cũng từng thi đỗ tú tài, song tú tài gặp phải thiên tai cũng chẳng có đất dụng võ, cuối cùng lâm vào cảnh dắt theo nữ nhi ăn xin nơi đầu đường xó chợ.
Mẫu thân của Tào đại nhân là người nhân hậu, không những tìm cách giới thiệu Lý Tiến tiếp tục ở lại kinh thành làm tiên sinh dạy học mà còn tuân thủ theo hứa hẹn hôn ước năm xưa mà bà và người tỷ muội quá cố đã từng định sẵn cho hài tử.
Vì thế sau khi Tào Đình Bách thi đậu võ cử, nhập ngũ rồi lập được chiến công trở về, Tào mẫu liền gắng gượng bệnh tình thể để thành toàn cho đôi trẻ thành thân.
Tào Đình Bách kể lại bằng giọng không lớn, bởi vì thương thế trầm trọng nên giọng nói đứt quãng, thỉnh thoảng Nhạc Mạc lại đỡ y uống mấy ngụm nước, đợi y nói xong mới ngồi trở lại mép giường trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:
"Nếu Lý Tiến đã từng là tú tài ở địa phương thì tại sao lại cưới một phụ nhân đã từng sinh con?"
"Nghe nói trước đó ông ta đã từng thú thê ba lần nhưng đều không sinh được con. Về sau một vị thê tử cùng ông ta hòa ly rồi tái giá thì lại mang thai, người xung quanh mới biết hóa ra vấn đề nằm ở ông ta." Tào Đình Bách kể chuyện hôn sự của nhạc phụ mình cũng không biểu lộ chút xấu hổ nào, điều này khiến Nhạc Mạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo.
"Vậy nên ở địa phương không còn nữ nhân nào chịu lấy ông ta nữa." Nhạc Mạc suy đoán: "Chỉ đành cưới một nữ nhân từ nơi khác không biết rõ gì về ông ta. Thành thân mấy lần, gia sản cũng gần cạn kiệt, ông ta mới cưới mẫu thân của Lý Dung Nhi."
"Đúng vậy."
"Tuy Lý Tiến thân thể không khỏe nhưng dù sao cũng là người lớn, đủ sức đứng ra làm chủ hơn Tào tiểu công tử vậy mà lúc ấy Tào Niệm Dung lại tự mình đến cầu xin một người xưa nay không có giao tình gì với Tào tướng quân như ta." Nhạc Mạc sờ sờ mũi, "Hóa ra giữa ông ta và tiểu công tử không có huyết thống gì..."
"Không chỉ thế." Nhắc đến Tào Niệm Dung, ánh mắt Tào Đình Bách hơi trầm xuống, "Ông ta không những không muốn Niệm Dung đi cứu ta mà còn muốn ngươi lên tấu trước Thánh thượng cáo trạng ta, mong cho ta chết sớm."
Mấy năm nay Nhạc Mạc làm quan vẫn luôn duy trì tác phong không bạc đãi chính mình, dẫu cho có lần xảy ra đại biến cũng chưa từng thu liễm. Vì vậy mà thanh danh không mấy tốt đẹp của hắn đã vang xa từ triều đình cho đến dân gian, lại thêm một vài kẻ thích quạt gió thêm củi, thậm chí còn có lời đồn rằng "Đại Lý Tự chuyên nhận tiền làm việc".
Bất luận nghĩ thế nào, Nhạc Mạc đều không giống như một kẻ lương thiện.
Nghĩ trên phương diện ấy. Nếu Lý Tiến một mực khẳng định với Tào Niệm Dung rằng Nhạc Mạc có thể cứu người, để Tào Niệm Dung hạ quyết tâm đi cầu hắn, khả năng tốt nhất chính là Nhạc Mạc hoàn toàn ngó lơ. Khả năng tệ hơn là nếu Nhạc Mạc trực tiếp đem Tào Niệm Dung đã lén trốn khỏi phủ tướng quân giao cho cấm vệ quân đang canh giữ, vậy thì dưới cơn thịnh nộ của Thánh thượng sợ rằng Tào Đình Bách thật sự sẽ đầu lìa khỏi cổ ngay lúc đó.
Nhưng không ngờ Nhạc Mạc lại không phải là một ác nhân, mà Tào Niệm Dung lại càng thần thông quảng đại đến mức dám trộm cả khế đất của phủ Tướng quân giao cho hắn, khiến Nhạc Mạc cũng bị cuốn vào ván tử cục này.
"Trưởng công chúa nói trong thư phòng phủ ta có một mật thất. Lý Tiến đã có phòng riêng trong phủ tướng quân, những hạ nhân còn lại đều là người hầu lâu năm có lý lịch rõ ràng..."
Nhạc Mạc tiếp lời: "Ngoại trừ mã phu."
Tào Đình Bách nhắm mắt: "Và người ở trong mật thất."
"Nhưng cho dù Lý Tiến không thương yêu Lý Dung Nhi thì bản thân ông ta sống trong phủ tướng quân cũng coi như thong dong nhàn hạ. Ông ta cùng ngươi không thù không oán, nếu hại chết ngươi, ông ta có thể được lợi ích gì?"
"Nhi tử của ông ta."
"Cái gì?" Nhạc Mạc kinh hãi: "Ngươi chẳng phải đã nói ông ta không thể khiến nữ nhân mang thai sao?"
"Có lẽ chỉ là khó mà thôi."
"Có lần Dung Nhi gửi thư cho ta nhưng đã bị cháy mất nửa tờ. Trong thư có kèm theo lời nhắn của Lý Tiến, nói là do ông ấy bất cẩn trong lúc niêm phong nên làm thư bị cháy, sợ Dung Nhi giận nên không dám nói, còn nhờ ta giữ kín chuyện này." Tào Đình Bách giải thích: "Sau đó ta hồi kinh vô tình nhắc đến, Dung Nhi không giận, còn kể lại đoạn bị cháy ấy cho ta, nói rằng mấy ngày dạo trước Lý Tiến thường ra ngoài gặp gỡ học trò cũ, có lần còn mang theo ba năm người trở về phủ tướng quân —"
Nhạc Mạc đang nghe say mê, bỗng nhiên thấy Tào Đình Bách im bặt.
Y nói chuyện thường hay đứt quãng vì đau nên Nhạc Mạc cũng không để tâm lắm. Nhưng mà một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, hắn mới đứng bật dậy vội vã lại gần người kia.
Lúc này mới phát hiện Tào Đình Bách đã ngủ thiếp đi trong tư thế khó coi ấy.
Gương mặt tuấn tú kia nhuốm đầy vẻ mỏi mệt, mày nhíu chặt, tóc dài từ trên trán rũ xuống khẽ đong đưa, ẩn hiện ra một sợi tóc bạc trắng.
Qua năm sau, bất quá Tào Đình Bách cũng chỉ mới 27 tuổi mà thôi.
Trong lòng Nhạc Mạc lại đau xót, không hiểu sao lại vươn tay, nhẹ nhàng muốn chạm vào giữa mày nam nhân.
"Đại nhân, lửa đến rồi."
Ngón tay thon dài dừng lại cách giữa mày một tấc, sau đó chuyển hướng đưa về phía tiểu ngục quan bất ngờ trở lại.
Nhạc Mạc đứng dậy, đem hai tờ giấy gói thuốc vẫn cầm trong tay đốt thành tro bụi, sau đó nhẹ tay đắp tấm chăn mỏng lên người Tào Đình Bách, hắn không gọi y dậy nữa, quay người đưa cho tiểu ngục quan một thỏi bạc vụn, dặn dò:
"Ngày mai ta sẽ quay lại. Ngươi trở về thay ta tạ ơn Trưởng công chúa."
"Trưởng công chúa nói rồi, trước khi đại nhân xong việc, tiểu nhân vẫn sẽ luôn ở đây giúp đỡ." Tiểu ngục quan nhận bạc, cười híp mắt khom lưng, "Điện hạ còn dặn rằng, mọi chuyện đã có người lo, đại nhân chỉ cần tận tâm là được."
Lần này Nhạc Mạc không còn vẻ hời hợt như mọi khi nữa. Hắn yên lặng nhìn tiểu ngục quan một hồi lâu mới gật đầu rời đi.