Có được manh mối này, hòn đá lớn trong lòng Nhạc Mạc rốt cuộc cũng rơi xuống được một nửa. Hắn đem chuyện Lý Tiến còn có một người nhi tử nói cho Tả Viễn Đạo biết, lại lấy cớ điều tra vụ án mà vội vàng đưa vị Thái y mượn được từ chỗ Trưởng công chúa đến phủ Tướng quân để xem bệnh cho Tào Niệm Dung.
Tuy năm hết Tết đến đã gần kề nhưng trong phủ Tướng quân lại chẳng có được nửa phần không khí đón xuân.
Binh lính của phủ Tướng quân đã được thay bằng người của Cấm vệ quân, trong phủ cũng tuân theo yêu cầu của Đại Lý Tự mà phái người canh giữ nghiêm ngặt, ngoài một tiểu tuỳ tùng được phép ra vào tiểu viện để chạy việc, chủ tớ còn lại đều không được rời khỏi viện, càng không được gặp mặt nhau.
Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Tào Niệm Dung cũng đã có một tiểu viện riêng. Người hầu chỉ có vài tên tiểu đồng cùng với vú nuôi Thiến Nương và đại nha đầu Phong Hoà.
Có lẽ vì Đại chủ tử bị giam cầm, tiểu chủ tử lại đang lâm trọng bệnh, Phong Hoà mới 14 tuổi trông càng thêm đề phòng cảnh giác. Nàng thủ chặt cửa phòng ngủ, kiên quyết không cho bọn họ tiến vào. Nhạc Mạc cảm thấy thái độ này có chút kỳ lạ nhưng việc xem bệnh cho Tào Niệm Dung vẫn là quan trọng nhất, huống hồ vị Thái y bên cạnh hắn sắp sửa phải hồi cung điểm danh. Vì vậy hắn chỉ có thể nhẫn nại giải thích với tiểu nha đầu một lần nữa.
Phong Hoà đang bị thuyết phục sắp dao động thì bên kia Thiến Nương đã chạy vội đến: "Tiểu chủ tử tỉnh rồi... nói mời Nhạc đại nhân vào gặp."
Vẫn còn tỉnh táo, Nhạc Mạc trong lòng thả lỏng một ít, mỉm cười với tiểu nha đầu vừa mở cửa rồi bước đến bên giường Tào Niệm Dung.
Tinh thần đứa nhỏ này có vẻ khá hơn hắn tưởng, tiểu hài tử chống một tay ngồi dậy chào hỏi hai người. Nhạc Mạc đỡ lấy Tào Niệm Dung, phát hiện ngoài sắc mặt ửng hồng, đôi mắt cũng hơi đỏ lên, toàn thân lại đang vã mồ hôi lạnh.
Vị thái y trẻ tuổi của Thái y viện bắt mạch cho Tào Niệm Dung, lại vén mí mắt của tiểu hài tử lên xem sơ qua, rất nhanh đã viết xong phương thuốc trên giấy mà Phong Hoà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Nhạc Mạc nhìn vẻ mặt của vị Thái y kia không hề vội vã, hoàn toàn chẳng giống như đang khám bệnh cho một tiểu hài tử sắp không qua khỏi mùa đông này, bất giác đưa mắt nhìn Tào Niệm Dung.
"Không có gì nghiêm trọng lắm," Thái y đưa phương thuốc cho Phong Hoà, lại quay sang nói với Nhạc Mạc, "Chỉ là mùa đông uống nước lạnh, ăn đồ lạnh, lại bị gió lạnh thổi dẫn đến sốt cao kéo dài mà thôi."
"Bảo là không qua nổi mùa đông này cũng không phải nói ngoa, nếu Tào tiểu công tử còn tiếp tục thế này thì không bị sốt chết cũng sẽ bị sốt đến hỏng đầu thôi."
Lời này gần như nói thẳng rằng Tào Niệm Dung là cố tình dày vò bản thân đến đổ bệnh.
Nhạc Mạc ôn tồn tiễn Thái y ra khỏi phủ, hơn nữa còn rất hiểu ý mà đưa cho ông một gói đại hồng bao. Thái y nhận lấy: "Yên tâm, có người hỏi tới, ta chỉ nói bệnh tình, không nói nguyên nhân."
Nhạc Mạc vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã mà quay về phòng, mới bước qua cửa liền đổi sắc mặt, nghiêm giọng mắng: "Tào Niệm Dung, ngươi có biết mình đang làm gì không?"
"Còn các ngươi nữa," Hắn lại quay sang nhìn Thiến Nương và Phong Hoà đứng bên cạnh, "Tiểu thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu sao?"
Thường ngày Nhạc Mạc hay cười nhưng khi nghiêm túc lên lại lạnh lẽo khiếp người.
Phong Hoà lập tức quỳ rạp xuống đất, còn Thiến Nương thì đắp chăn cho tiểu chủ tử, ngăn cản Tào Niệm Dung đang định mở miệng giải thích thay các nàng rồi cũng quỳ xuống bên cạnh: "Đại nhân, nô tỳ biết sai rồi."
Nhạc Mạc cau mày.
"Thiến Nương, tỷ với Phong Hoà tỷ ra ngoài trước đi." Tào Niệm Dung khàn giọng nói.
"Công tử..."
"Nhạc đại nhân là người có thể tin được."
Lời nói này mang theo vẻ chín chắn trước tuổi. Nhạc Mạc liếc nhìn đứa nhỏ đang bệnh nặng trên giường, giọng điệu này khiến hắn nhớ đến Tào Đình Bách đang ở trong đại lao.
Đợi hai hạ nhân lui ra ngoài, Tào Niệm Dung liền ngồi dậy, nét mặt nghiêm túc không hề phù hợp với tuổi tác: "Nhạc Đại nhân, ngoại tổ của ta... cũng xảy ra chuyện rồi phải không?"
"Sao lại nghĩ vậy?"
"Ban đầu lúc ta mới đổ bệnh, ngoại tổ có sai Phương thẩm mời đại phu đến xem vài lần, uống thuốc rồi nhưng vẫn không khỏi. Có mấy hôm ta cảm thấy buồn nôn, sống chết không chịu uống thuốc, lại sợ ngoại tổ và mọi người lo lắng nên đã lén đổ thuốc đi, ngược lại còn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng vị đại phu kia cứ cách hai ba hôm lại tới kê rất nhiều thuốc, hễ uống vào là khó chịu..."
"Dạo gần đây binh lính ngoài phủ cũng không cho người trong viện của ngoại tổ đến gặp ta... nhưng lại không cấm Phong Hoà hay Thiến Nương đi lại trong phủ..." Tào Niệm Dung đưa tay che miệng ho mấy tiếng, "Ta nghĩ chắc là ngoại tổ đã gặp chuyện rồi."
Nhạc Mạc nghe Lý Tiến vậy mà dám xuống tay với một đứa nhỏ 9 tuổi, hắn tức giận đến mức muốn lột da rút gân ông ta ngay lập tức. Trong lòng hắn dâng lên một tia tán thưởng cho Tào Niệm Dung nhưng không biểu lộ ra ngoài, chỉ hỏi lại: "Vậy thì có liên quan gì với việc ngươi tự dày vò bản thân đến ngã bệnh?"
"Tào gia chúng ta hiện giờ chỉ còn lại phụ thân và ta là nam tử. Nếu có kẻ muốn hãm hại Tào gia, phụ thân đã bị giam cầm, người tiếp theo chắc chắn sẽ là ta. Tuổi ta còn nhỏ, không dễ dàng bị kết tội, vậy thì cách nhanh nhất chính là làm cho ta chết yểu."
Nhạc Mạc vẫn im lặng không nói gì.
"Ta biết ngoại tổ cố ý sai đại phu kê thuốc khiến ta sinh bệnh là vì muốn bảo vệ ta. Nhưng trong thuốc có ba phần độc, chi bằng ta tự khiến bản thân đổ bệnh để ngoại tổ khỏi phải bận tâm việc này nữa."
Nhạc Mạc thở dài trong lòng.
Rốt cuộc vẫn là trẻ nhỏ, đoán được một phần nhưng không đoán hết được dã tâm của người lớn, thật khó cho Tào Niệm Dung tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ ngợi chu toàn như vậy, lại còn tưởng Lý Tiến là vì bảo vệ mình.
Nghĩ đến đó, Nhạc Mạc cuối cùng cũng nói: "Việc liên quan đến ngoại tổ của ngươi còn chưa điều tra rõ, nhưng ta sẽ cho người bảo vệ ngươi. Hôm nay đại phu kê thuốc rồi, ngươi phải uống cho đầy đủ."
Tào Niệm Dung ngoan ngoãn gật đầu, lại chần chừ hỏi: "Nhạc đại nhân, phụ thân ta... vẫn ổn chứ?"
Nhạc Mạc chợt nhớ tới những vết thương rách da xé thịt sau lưng y, đành trái lương tâm mà trả lời: "Vẫn ổn."
Tào Niệm Dung mắt đỏ hoe: "Ta rất nhớ người."
"Tướng quân cũng nhớ ngươi."
Tuy trước nay Tào Đình Bách chưa từng nói ra những lời này nhưng vì nhi tử lâm bệnh nặng mà bản thân tình nguyện chịu hình phạt hà khắc, chỉ mong được điều tra lại vụ án sớm hơn, phần tưởng niệm ấy không cần nói ra cũng hiểu.
"Ta sẽ tìm cơ hội tới thăm Tào tướng quân một lần nữa. Ngươi có điều gì muốn nhắn lại với phụ thân không?"
Ánh mắt Tào Niệm Dung sáng lên, suy nghĩ rất lâu rồi nói: "Đại nhân giúp ta nói với phụ thân là ta sống rất tốt, ngoại tổ cũng khỏe mạnh, xin người hãy bảo trọng thân thể... Ta rất nhớ người."
"Được."
"Không, vẫn không nên nói câu sau cùng đó." Tào Niệm Dung lại hấp tấp nói thêm: "Sẽ khiến phụ thân lo lắng."
Nhạc Mạc hiếm khi có được sự nhẫn nại như thế, đợi tiểu hài tử nói xong mới hỏi đến mục đích thứ hai trong chuyến đi lần này: "Trước đây Tào tướng quân đã từng viết cho ngươi vài bức gia thư, ngươi còn giữ không?"
"Đều để ngoại tổ giữ cả rồi." Tào Niệm Dung đáp: "Nếu đại nhân muốn xem, ta sẽ nhờ Thiến Nương đi tìm Phương thẩm lấy về..."
"Không cần." Nhạc Mạc biết câu trả lời này đã đủ khiến hắn yên tâm, không muốn kinh động thêm nữa, "Những bức thư ấy có liên quan đến vụ án của phụ thân ngươi. Việc ta hỏi ngươi hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả ngoại tổ cũng không được."
...
Đêm Giao thừa.
Vào đêm trừ tịch, Nhạc Mạc và các triều thần dùng xong bữa cơm tất niên cùng với Hoàng đế Đại Khải tại tiền điện, sau đó hắn lại được ân sủng tiến đến Trường Hoa điện để thỉnh an và chúc tết Trưởng công chúa cùng đại tỷ.
Bên trong Trường Hoa Điện đèn đuốc sáng trưng, hai vị tiểu thư đang ngồi giữa tuyết, uống rượu đối thơ, tiêu dao khoái ý.
Từ trước tới nay Nhạc Mạc đều không thể chen chân vào bầu không khí vui đùa của Trưởng công chúa và Nhạc Dao, hắn chỉ nghiêm chỉnh thỉnh an, dâng lời chúc tết rồi nhân tiện gói lại không ít thức ăn trong Trường Hoa điện, hướng thẳng thiên lao mà đi.
Dù là đại lễ mừng năm mới, thiên lao vẫn được tăng cường thêm người canh gác. Nhạc Mạc đem rượu thịt mua từ ngoài phân phát cho các ngục tốt rồi mới ôm hộp đồ ăn đến tìm Tào Đình Bách.
Đi xuyên qua đám tù nhân đang náo loạn ồn ào vì được ban một chén rượu mừng tất niên, Nhạc Mạc bước đến trước cửa ngục giam của Tào Đình Bách.
Trong căn phòng giam ấy an tĩnh đến khác thường, Tào Đình Bách mặc một thân tù phục bằng vải thô màu xám, tóc cũng dùng vải thô tuỳ ý buộc lên, y đang dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo đọc sách dưới ánh nến.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa ngục, Tào Đình Bách đặt sách xuống, quay đầu lại thì bắt gặp vị thiếu niên Đại Lý Tự khanh đang đứng ở đó. Người ấy vận quan phục màu đỏ ít thấy, khiến cả thiên lao tối tăm này cũng rạng rỡ lên đôi phần.
Tào Đình Bách có chút kinh ngạc: "Đêm giao thừa, Nhạc đại nhân lại tới nơi ô uế này làm gì?"
"Chốn ô uế thì thiên hạ này đâu đâu chẳng có, chỗ của tướng quân đây còn chưa tính là dơ bẩn đâu." Nhạc Mạc nhớ tới tình cảnh quạnh quẽ vừa nãy trong phòng giam của y, hắn liền không chút để tâm ngồi xếp bằng xuống đất, bày thức ăn đã mang theo lên chiếc bàn thấp rồi từ trong ngực lấy ra một bình rượu nhỏ: "Vài hôm trước ta có mời đại phu đến phủ xem qua cho tiểu công tử, hình như không có gì trở ngại, còn nhờ ta chuyển lời với tướng quân rằng trong phủ mọi sự đều ổn. Hôm nay cứ xem như ta thay tiểu công tử đến đây ăn bữa cơm tất niên với tướng quân. Tướng quân đừng khách sáo với ta."
Tào Đình Bách cũng không phải người thích làm ra vẻ, nghe tin Tào Niệm Dung bình an thì đã thấy yên tâm được hơn nửa phần, lại bị không khí bày biện bàn ăn của người kia làm cảm nhiễm, liền cười nói: "Vậy Tào mỗ xin đa tạ Nhạc đại nhân."
Nhạc Mạc đang rót rượu cho hai người, thấy nụ cười thoáng vụt qua trên mặt Tào Đình Bách liền ngây người trong chốc lát, may mà kịp thời hồi thần lại, đẩy chén rượu suýt tràn ra đến trước mặt y: "Hôm nay tướng quân tâm trạng không tệ."
Tào Đình Bách khẽ cụng chén với hắn rồi nâng chén uống cạn: "Nhờ phúc của đại nhân."
"Ta không giúp được bao nhiêu." Nhạc Mạc nói, "Người quan tâm đến tướng quân vẫn còn rất nhiều..."
"Tào mỗ tự cảm thấy hổ thẹn." Tào Đình Bách thở dài một hơi, "Đã kéo theo quá nhiều người vào vụ án này rồi."
Thánh thượng đã mở kim khẩu hạ lệnh điều tra lại vụ án của Tào gia, triều đình đã luôn tồn tại sóng ngầm nay lại càng dâng trào lên từng đợt, những bằng hữu của Tào Đình Bách cuối cùng cũng có thể công khai ra mặt hỗ trợ y. Chỉ là án này rốt cuộc có thể xoay chuyển hay không thì không ai biết rõ, cũng có không ít kẻ đang ngấm ngầm theo dõi những người ra tay giúp đỡ y.
Nhạc Mạc âm thầm cảm thán: "Tướng quân trước sau vẫn là người nghĩ cho thiên hạ."
Tào Đình Bách lắc đầu: "Ta cũng có tư tâm."
"Có liên quan đến tiểu công tử?"
"Phải." Tào Đình Bách thản nhiên thừa nhận, nhưng cũng không nhiều lời, y liền nói sang chuyện khác.
Hai người đã bàn bạc khá nhiều về vụ án rồi, lúc này chỉ bổ sung thêm một vài chi tiết nhỏ rồi sảng khoái nói chuyện phiếm với nhau.
Đến khi hai người đã dùng sạch rượu và món ăn, Nhạc Mạc mới nhận ra vừa rồi mình đã nói quá nhiều. Kể từ khi nhậm chức ở Đại Lý Tự hắn luôn cố gắng kiệm lời, hôm nay ở nơi này tuy rằng đơn sơ nhưng không có đối thủ, bên ngoài dù có tiếng người ồn ào nhưng lại khiến hắn an tâm, trong lòng thả lỏng nên vô tình nhiều lời hơn đôi chút.
May mắn hắn còn phân định rõ bản thân chỉ nói với Tào Đình Bách đôi chút chuyện xưa, không liên quan gì đến việc triều chính.
Trái lại, Tào Đình Bách lại luôn trầm mặc, thỉnh thoảng khi hắn hỏi y mới nói về Tào Niệm Dung và tình hình biên cương một chút, đa phần chỉ mang theo ý cười lắng nghe hắn trò chuyện.
Nhạc Mạc ngẫm nghĩ đến đây, ánh mắt đối diện với ý cười trên gương mặt Tào Đình Bách, không hiểu sao hắn lại thấy mặt mình có chút nóng lên. May mà Tào Đình Bách dường như không để ý đến hắn, y bắt đầu thu dọn chén đũa, đặt lại vào hộp đồ ăn, định đứng dậy tiễn hắn ra về.
Nhạc Mạc cũng đứng dậy theo, chợt thấy mấy chữ trên bìa cuốn sách đặt bên cạnh trông có chút khác thường, bèn nhìn kỹ thêm vài phần. Tào Đình Bách thẳng thắn cầm sách lên đưa cho hắn: "Đại nhân muốn nhìn cái này? Là một vị bằng hữu nhờ người đưa vào cho ta đọc giết thời gian."
Chỉ là một quyển du ký tầm thường, chữ viết bên trên nhìn khác lạ là vì bị vết dầu mỡ làm mờ nên phải dán thêm giấy lên để viết lại, tạo thành các mảng màu giấy khác nhau.
Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu Nhạc Mạc, hắn chưa kịp nắm bắt, chỉ có thể thất thần nhìn quyển sách trong tay.
"Nhạc đại nhân, quyển sách này có chỗ nào không ổn sao?"
Nhạc Mạc nhíu mày nhìn sách rồi nhìn sang Tào Đình Bách, ý nghĩ kia dần dần rõ ràng: "...Chữ."
"Chữ gì?" Tào Đình Bách lấy lại sách từ tay hắn, lật trang kia lên nhìn kỹ, đột nhiên chấn động: "Ghép chữ!"
"Đúng! Đúng vậy!" Nhạc Mạc suýt chút nữa nhảy dựng lên, giật lại quyển sách: "Tướng quân, cho ta mượn tạm quyển sách này! Ngày sau sẽ còn quay lại thăm tướng quân!"
Nói xong cũng không chờ Tào Đình Bách đáp lại đã nhét quyển sách vào lòng, xách hộp thức ăn vội vội vàng vàng rời khỏi thiên lao.
Chỉ để lại Tào Đình Bách lẳng lặng nhìn thân ảnh hắn xa dần.