Tàng Phong

Chương 2

Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong

Vì vậy, trong lăng mộ ở ngoại ô thành Thượng Vân lại có thêm một ngôi mộ mới.

Mười hai năm qua.

Lão ăn mày không thể nói tốt với Từ Hàn bao nhiêu, nhưng nếu không phải bên trong đêm tuyết năm đó trong lòng của lão hiện lên một tia thiện niệm, chỉ sợ trên đời này đã không còn có Từ Hàn rồi.

Từ Hàn quỳ rất lâu trước phần mộ, cho đến khi tráng hán theo hắn đến cũng đã không kiên nhẫn báo hiệu mới rốt cuộc đứng dậy.

Hắn nhìn thật lâu cái bia trên phần mộ, nỗi lòng có chút cuồn cuộn.

"Người tạm thời an nghỉ ở chỗ này đi, người nuôi ta mười hai năm, ta lấy thân hoàn lại."

"Ta và người cũng không nợ gì nhau."

"Từ nay về sau, sinh mạng của ta, sẽ do ta tự mình quyết định đi."

Nói xong, Từ Hàn xoay người qua, khẽ gật đầu với tráng hán cùng đi với hắn.

Lúc đó, gió tuyết đang tạm ngưng lại lần nữa gào thét về phía hắn.

Từ Hàn cũng không quay đầu lại cùng tráng hán chạy vào trong gió tuyết.

Lúc đó hắn đứng thẳng lưng mình, trong con ngươi ánh sáng như tuyết, thật giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ.

...

Tòa sòng bài này ở thành Thượng Vân không đơn giản.

Tráng hán tên là Lục Đại Ngưu mang theo Từ Hàn xuyên qua tầng tầng cửa ngầm, rút cuộc đi vào trong phòng tối dưới sòng bài.

Trong phòng tối ước chừng có bốn mươi năm mươi tên hài đồng lớn nhỏ giống như Từ Hàn, nữ hài chiếm hơn phân nửa, có lẽ quả nhiên như lão ăn mày nói, sinh ra gặp phải loạn thế, sinh mệnh nữ hài còn muốn mỏng hơn một chút.

Mà chỗ ở của Từ Hàn là một gian phòng nhỏ lớn chừng hai trượng vuông, phòng này trọn vẹn chen lấn mười hai tên nam hài.

Mười hai khuôn mặt xanh xao vàng vọt nhỏ nhắn bày biện ra mười hai loại kiểu dáng hoảng sợ khác nhau, mà Từ Hàn rất rõ ràng, bọn họ sợ không phải là mình, mà là cái vị tráng hán phía sau mình kia.

"Đi vào!" Lục Đại Ngưu cũng không có biểu hiện giống như lúc trước khác hẳn với thường nhân còn đối với Từ Hàn có gì đặc biệt ưu đãi.

Mười người có thể sống được một tên đã tính không tệ, về phần gọi là tôn trọng?

Đó là người sống, mới có thể lấy được trọng đãi.

Từ Hàn không kịp đề phòng bị Lục Đại Ngưu dùng sức đẩy, ngã vào trong phòng.

Ngay sau đó, cửa sắt sau lưng liền phát ra một tiếng đập mạnh, bị Lục Đại Ngưu đóng lại.

...

Dù cho lúc trước đã hoàn toàn nghĩ tới tình cảnh như hiện tại, nhưng khi hắn thực sự tới đây, đối mặt với vẻ sợ hãi trên mặt những hài đồng kia, đáy lòng của hắn vẫn phát lạnh.

Nói cho cùng, hắn năm nay cũng mới mười hai tuổi.

Trước đó nhìn thấy cảnh vật khó lường nhất, cùng lắm cũng chính là người đẹp trên Hồng Trang Các trang điểm để được xinh đẹp, hở ngực lộ nhũ rồi.

Chỉ là hấp tấp thoáng nhìn, liền khiến hắn xấu hổ tim đập mạnh.

Hoàn cảnh như vậy tuy làm hắn sợ hãi, mà theo bản năng, hắn cũng khát vọng từ trong miệng những hài đồng kia biết được một chút tin tức về cái phòng tối này, mặc dù không hẳn có thể bảo vệ tính mạng, nhưng ít ra trong lòng an ổn một chút.

Nhưng những hài đồng kia cũng sớm bị dọa bể mật, từng tên một co đầu rút cổ tại góc tường, thần tình hoảng sợ chết lặng, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Từ Hàn.

Tình hình như vậy, không thể nghi ngờ làm Từ Hàn càng bất an.

...

Mấy ngày kế tiếp, Từ Hàn trải qua rất thoải mái dễ chịu.

Thoải mái dễ chịu một cách không ngờ.

Mỗi ngày cũng sẽ có người đưa tới đồ ăn, không chỉ có bao ăn no, hơn nữa mỗi bữa đều có thịt ăn, trong thời gian thiên tai này, chỉ sợ cũng chỉ gia đình giàu có mới có đãi ngộ như vậy.

Trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại là mỗi ngày cùng theo Lục Đại Ngưu học tập quyền pháp cùng sử dụng binh khí.

Từ Hàn cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, tuy rằng thái độ của đám người Lục Đại Ngưu đối với bọn hắn vô cùng ác liệt, động thì quyền đấm cước đá, nhưng những điều này không đến mức khiến bọn nhỏ sợ hãi như thế.

Hắn đối với lúc trước, có thể ăn được một bụng cơm no, đã là hy vọng xa vời, còn lo lắng nhiều tương lai ngày mai như vậy.

Hắn rất nỗ lực.

Hắn dốc sức liều mạng luyện tập quyền cước.

Hắn so với người ta càng thêm quý trọng thời gian hiện tại.

Thân thể của hắn yếu, thể lực kém, lúc luyện công khó tránh khỏi có lúc làm không đến nơi đến chốn, vì thế hắn bị trách phạt không ít, nhưng hắn cũng không lười biếng, thậm chí lúc nhàn rỗi liền tranh thủ luyện tập.

Hơn mười ngày sau, mặc dù chưa nắm được mấu chốt, nhưng cũng đã có một chút bộ dáng.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, hắn rõ ràng cảm giác được bản thân mình qua từng ngày bắt đầu không ngừng khôi phục, nhưng rốt cuộc là tác dụng của bộ quyền cước kia, hay là cái khác, Từ Hàn lại không đoán được.

...

Một ngày này, sau khi luyện tập xong một ngày công phu quyền cước, bọn nhỏ lần lượt trở lại chỗ của riêng mình ở trong phòng.

"Cho ngươi lười biếng! Cho ngươi lười biếng!" Lúc này, tiếng rống giận dữ của một người đàn ông tại nơi hẻo lánh không ngừng truyền đến.

Từ Hàn đang đi về phía cửa phòng mình nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lại thấy một vị tráng hán cầm lấy roi da đang đánh một nam hài.

Đứa bé kia Từ Hàn nhận biết, y tên là Lưu Sanh.

Y có lẽ đã lưu lại phòng tối thật lâu, theo Từ Hàn biết, trong những nam hài cùng phòng với hắn không ai tới sớm hơn y, nhưng kỳ quái là, y thi triển quyền cước cũng là kém nhất trong mọi người, cho dù Từ Hàn vừa tới hơn mười ngày, cũng so với y tốt hơn vài phần.

Do đó, hầu như mỗi ngày y đều nhận được đòn hiểm từ người coi giữ.

Nhưng Từ Hàn lại chưa từng thấy Lưu Sanh khóc lóc.

Từ đầu đến cuối đều chỉ thấy y cắn răng, chịu khó không lên tiếng thừa nhận hết thảy.

Y yên lặng ăn cơm, yên lặng thi triển quyền cước, lại yên lặng bị đánh, vòng đi vòng lại, ngay cả những hài đồng kia đối với chuyện này cũng giống như không trông thấy.

Hắn cảm thấy Lưu Sanh dường như không giống vậy.

Từ Hàn sau khi nếm qua cơm tối mà theo hắn đã hết sức phong phú, mười vị hài đồng trong phòng đã chen chúc trên giường từ sớm, chìm vào giấc ngủ.

Mỗi một ngày đối với bọn hắn mà nói đều là dày vò, có lẽ chỉ trong mơ bọn hắn mới có thể đạt được một chút an ủi.

Từ Hàn lại không có ý định sớm chìm vào giấc ngủ.

Hắn giống như những đêm trước, ở chỗ trống trong phòng, nhiều lần thi triển quyền cước mà Lục Đại Ngưu đã dạy cho hắn.

Tuy rằng không biết làm như vậy rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng vẫn hơn cái gì đều không làm.

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua.

Từ Hàn đã đầu đầy mồ hôi, hắn đang muốn đi chỗ hẻo lánh của gian phòng tìm trong thùng chút nước uống.

Két...

Lúc này, cửa sắt bị đẩy ra, Lưu Sanh vẻ mặt mệt mỏi kéo lấy thân thể tràn đầy vết thương, đi vào trong phòng.

Từ Hàn sững sờ.

Hắn nhìn thật sâu máu thịt mơ hồ trên lưng Lưu Sanh, lại trước sau nghiến răng không phát ra nửa điểm âm thanh, theo bản năng nghĩ muốn hỏi một chút gì đó.

Nhưng đối phương lại làm như không nhìn thấy Từ Hàn.

Y trực tiếp đi đến giường của mình, dựa lưng vào cây cột, cầm lấy các vị thuốc bắt đầu bôi lên miệng vết thương của mình.

Từ Hàn nhíu mày, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Hắn suy nghĩ một chút, từ trong lòng ngực móc ra một vật đưa tới trước mặt Lưu Sanh.

"Ăn đi, ta cũng không có nhiều." Từ Hàn nói như vậy.

Đó là một miếng bánh tráng, hắn cố ý vì Lưu Sanh mà giữ lại đấy.

Từ Hàn ngược lại cũng không phải có lòng dạ Bồ Tát.

Chẳng qua là cảm thấy trong mười hai năm chính mình sống rất gian khổ, sinh ra, sống sót, quá khó khăn.

Nếu như sinh tồn vốn là một chuyện cực kỳ khó khăn, vậy ông trời cho hắn mạng sống, nhất định có ý nghĩa trong đó.

Mà lúc chưa tìm được đáp án, hắn nghĩ cần phải nỗ lực sống sót.

Lưu Sanh rõ ràng không ngờ rằng Từ Hàn lại hành động như vậy.

Y hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Từ Hàn.

Y đối với Từ Hàn cũng không có nhiều ấn tượng, chỉ là biết rõ hắn là nam đồng gần nhất vào đây, so với những người khác có nỗ lực một chút, trừ cái đó ra, liền không cái gì đặc biệt.

Y lặng im nhìn Từ Hàn, trong ánh mắt có ý không hiểu.

Từ Hàn bị y nhìn đến có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn đưa bánh tráng trong tay đặt ở trước mặt Lưu Sanh.

Thật lâu.

"Vì cái gì?" Lưu Sanh rốt cuộc mở miệng nói.

"Hả?" Vấn đề này hiển nhiên có chút vượt quá dự liệu của Từ Hàn, hắn hơi sững sờ, mới vừa nói: "chỉ là đúng lúc nhiều ra một phần thế thôi."

Khi nói xong lời này, thần sắc trên mặt hắn cực kỳ tự nhiên, dường như giống như hắn nói, hắn làm chuyện đó cũng coi như là một chuyện bình thường.

Nào biết lời này chẳng những không để Lưu Sanh hiểu được thiện ý của hắn, lúc đó trên mặt y ngược lại lộ ra một ý cười đùa cợt.

"Nhà của ngươi có từng nuôi gia súc không?" Y hỏi.

Vấn đề này, quả nhiên có chút quá đột ngột, Từ Hàn lại sững sờ.

"Không có, ta là một tên ăn mày..." Nhưng theo bản năng hắn vẫn đáp lại.

"Ngươi biết loại gia súc nào bị chết nhanh nhất sao?" Lưu Sanh đối với chuyện này cũng không quan tâm, y tiếp tục truy vấn.

Từ Hàn nhíu mày, hắn cũng không thích Lưu Sanh biểu hiện ra vẻ ác ý như hiện tại. Hắn lắc đầu, coi như là trả lời vấn đề của Lưu Sanh.

Lưu Sanh sắc mặt lại bỗng nhiên u ám, trong phòng tối sâu thẳm ánh nến dày đặc chiếu đến, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

"Ăn được càng nhiều, gia súc lớn lên càng nhanh, luôn luôn chết trước."

Y hạ thấp thanh tuyến của mình nói ra, sau đó nhận lấy bánh tráng trong tay Từ Hàn, dùng tay xé xuống một ít, đặt vào trong miệng, khô khan nuốt xuống.

Rồi sau đó y đem mảnh lớn bánh tráng còn lại, bỏ vào trong tay Từ Hàn, y quay đầu mặc nguyên áo quần nằm xuống, từ đó không tiếp tục nhìn Từ Hàn nữa.

---o0o---
Bình Luận (0)
Comment