Dịch giả: Phuongkta1Biên: Đình PhongĐêm hôm đó.
Những lời Lưu Sanh nói, thần sắc trên mặt giống như gặp phải ác mộng, ở trong đầu Từ Hàn không thể xua đi.
Trong lời nói của y mang ý gì Từ Hàn cũng không thể hiểu được, nhưng trong những ngày tiếp theo, cố ý hoặc là vô tình, Từ Hàn dù sao vẫn nhịn không được âm thầm quan sát Lưu Sanh.
Hắn mơ hồ cảm nhận được, về mọi thứ trong phòng tối này, Lưu Sanh nhất định biết một chút gì đó.
Mà hắn thực sự cũng phát hiện một chút khác thường.
Bởi vì trong lúc huấn luyện, luôn luôn không đạt được như những người khác, Lưu Sanh vẫn bị phạt giống như trước kia, hay bởi vì bị phạt mà bỏ qua cơm tối.
Ngay cả như vậy, cả cơm sáng cùng cơm trưa, y cũng ăn rất ít.
Cần biết rằng bọn hắn tuy rằng cả ngày bị nhốt ở trong phòng tối, nhưng mỗi ngày huấn luyện chưa từng ngừng, đối với mấy cái hài đồng mới hơn mười tuổi mà nói, mỗi ngày tiêu hao thật lớn, bởi vậy vừa đến giờ ăn cơm, mỗi người đều hầu như là muốn đoạt lấy cơm ăn.
Vì thế sau lưng càng là tránh không được lục đục với nhau.
Tình cảnh bên phía nữ hài Từ Hàn không rõ ràng lắm, nhưng vẻn vẹn mười hai cái nam hài nơi này, ngoài trừ hắn cùng với Lưu Sanh, còn lại mười người, vì muốn cướp lấy càng nhiều đồ ăn mà nghiễm nhiên chia làm ba phái.
Trong cuộc sống bình thường đối với nhau không vừa lòng, đến lúc ăn cơm càng là thường thường đánh đập tàn nhẫn.
Mà những nam nhân chịu trách nhiệm trông coi bọn hắn lại chưa bao giờ ngăn cản, ngược lại là có chút vui mừng khi thấy những chuyện kia.
Một ngày này.
Theo thường lệ Từ Hàn một mình trong phòng tu luyện một bộ quyền cước, Lưu Sanh sau khi chịu đựng một trận nỗi khổ da thịt như thường ngày, y kéo lấy thân thể mệt mỏi đi vào cửa phòng.
Từ Hàn đợi y ngồi vào chỗ của mình sau đó tiến lên đưa tới một mảnh bánh tráng sớm đã vì y giữ lại.
Từ đêm hôm đó đến hơn mười ngày về sau, Từ Hàn vẫn làm như thế.
Lưu Sanh liếc nhìn Từ Hàn, những ngày này bởi vì Từ Hàn thiện ý, khiến cho thái độ của Lưu Sanh đối với hắn khá hơn một chút.
Y giống như thường ngày nhận lấy bánh tráng, xé xuống một ít mảnh nuốt vào.
Sau đó y cũng không như trước kia đem bánh tráng còn thừa thả lại trong tay Từ Hàn, mà là tùy ý vứt xuống bên cạnh.
Từ Hàn sững sờ, cái bánh tráng này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chính là vì một khối bánh tráng nho nhỏ này, mười vị nam hài mỗi ngày có thể nói dùng hết tâm tư. Lưu Sanh không ăn cũng được, vì sao còn muốn vứt bỏ.
Từ Hàn có chút khó hiểu, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi.
Những nam hài kia vốn đã yên tĩnh nằm trên giường thấy bánh tráng bay ra, từng cái một giống như chó dữ chụp mồi nhảy tới chỗ cái bánh tráng rơi xuống đất, trong lúc đó tiếng chửi bới cùng tiếng gầm giận dữ vang lên không dứt bên tai, tràn ngập cả cái gian phòng.
"Ăn nhanh một chút, thành đám heo mập đợi làm thịt." Lưu Sanh chưa từng quay đầu nhìn lại đám nam đồng kia, chỉ là dùng thanh tuyến chỉ y cùng với Từ Hàn mới có thể nghe thấy, lạnh lùng nói.
Nói xong những điều này, y cũng không nhìn tới vẻ mặt khiếp sợ của Từ Hàn, lại tiếp tục giống như thường ngày, giữ nguyên quần áo nằm ngủ.
...
Lại năm ngày trôi qua.
Ngày hôm nay Từ Hàn rút cuộc đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Lưu Sanh.
Một vị nam hài lúc đang ăn cơm tối bỗng nhiên phát ra một trận kêu rên, sắc mặt ngay lập tức trở thành màu tím, trên trán lại càng nổi gân xanh, sau đó thân thể ngã xuống đất, tay của gã vẫn nghĩ hết biện pháp tranh đoạt đồ ăn rơi lả tả trên đất. Thân thể của gã một hồi run rẩy, mấy hơi thở sau đó, trong lúc mọi người kinh ngạc nhìn chăm chú, đã không còn mạng.
Chuyện này xảy ra quá mức đột nhiên, Từ Hàn hoàn toàn không thể đoán được.
Đợi hắn phục hồi tinh thần lại, thi thể đứa bé trai kia đã bị Lục Đại Ngưu phái người mang đi, sau đó lão giống như không thấy chuyện gì xảy ra, tiếp tục chỉ huy mọi người trở lại gian phòng của mình nghỉ ngơi.
Nam hài chết đi là một vị thủ lĩnh của ba phe, cái chết của gã, không thể nghi ngờ đối với nhóm của bọn chúng đả kích thật lớn, lúc này hai nhóm còn lại giương cung bạt kiếm ở bên trong phòng nhỏ, hai vị thủ lĩnh còn lại muốn mượn cơ hội này cướp đoạt người của nhóm kia, mà người trong nhóm đã mất đi thủ lĩnh cũng một phen chân tay luống cuống.
Từ Hàn hiển nhiên không rảnh bận tâm những người kia, hắn càng khẳng định suy đoán của mình, Lưu Sanh nhất định biết một chút gì đó!
Đợi lúc Lưu Sanh đi vào trong phòng, Từ Hàn liền nghênh đón.
Hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt khẩn thiết cũng đã đưa ý nghĩ trong lòng hiện tại biểu lộ đến nhìn một phát là thấy hết.
Lưu Sanh tựa như đã đoán được từ trước, y hướng tới Từ Hàn nhẹ gật đầu, tỏ ý y không muốn lộ ra.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Hành động như vậy không thể nghi ngờ làm Từ Hàn tạo ra hoàn cảnh có lợi với Lưu Sanh, lúc đó Từ Hàn vội vàng tiến đến bên người Lưu Sanh nói.
Lưu Sanh cũng liếc nhìn Từ Hàn thật lâu, dường như đang cân nhắc, nam hài trước mặt này có thể tin tưởng được hay không, nhưng sau đó mấy hơi thở, y liền có quyết định.
Lập tức, y liền ghé sát tai Từ Hàn, nhẹ nhàng nói: "ta tới nơi này đã được tám tháng, đến hôm nay người trong phòng này đều đã thay đổi ba đợt."
"Đều chết hết?" Từ Hàn sững sờ, có chút kinh ngạc quay đầu hỏi.
Lưu Sanh lắc đầu, tiếp tục nói: "cũng không phải hoàn toàn như vậy, nhưng hơn một nửa đều chết hết, cũng giống như ngày hôm nay người nọ chết đi. Còn có một phần nhỏ bị bọn chúng mang đi, sau đó không thấy trở về."
"Nhưng bọn họ vì sao mà chết? Chẳng lẽ thực sự có liên quan với những đồ ăn kia?" Từ Hàn nghe vậy, trong lòng lập tức sinh ra một cỗ khí lạnh, dù sao những thứ đồ ăn kia mấy ngày này hắn cũng ăn không ít.
Lưu Sanh lại một lần nữa lắc đầu.
"Ta không biết, thế nhưng người ăn càng nhiều dù sao vẫn chết đầu tiên, hoặc là được mang đi đầu tiên."
Từ Hàn trong lúc này rốt cuộc hiểu rõ vì sao Lưu Sanh lại thà rằng chịu đựng cây roi cũng không muốn ăn thật nhiều đồ ăn, luyện thật tốt quyền cước.
Sắc mặt của hắn cùng lúc đó trở nên ngưng trọng, nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy có chút không đúng, hắn lại lần nữa nói: "nhưng vì cái gì phải làm như vậy?"
Đây là một cái đạo lý không thể giải thích được, nếu đám người Lục Đại Ngưu mua bọn hắn về chỉ là vì muốn hại chết bọn hắn, vậy bọn chúng có rất nhiều phương pháp xử lý nhanh và hiệu quả hơn so với cách này, đồng thời, cách làm như vậy không những hao tổn tiền tài của bọn chúng, đối với đám người Lục Đại Ngưu cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào.
"Nhưng những hài tử chết đi kia, lại phải giải thích thế nào?" Lưu Sanh sững sờ, y không phải không thừa nhận những lời nói của Từ Hàn có vài phần đạo lý, nhưng về những thứ đồ ăn kia y từ đầu đến cuối không thể nào an lòng.
Lưu Sanh nhướng mày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Những hài tử bị mang đi cũng có người ăn rất nhiều, nhưng bọn họ luyện quyền cước tốt hơn nhiều so với những người chết đi..." Y nói như vậy, giọng nói lại dần dần nhỏ xuống.
Y cảm thấy bản thân mình dường như đã bỏ lỡ một cái manh mối rất mấu chốt.
"Chỉ cần có người luyện không được tốt sẽ bị trách phạt, hiển nhiên bộ quyền pháp kia cực kỳ quan trọng!"
"Thậm chí đây có thể là mục đích chủ yếu nhất để chúng bỏ tiền ra mua chúng ta!" Từ Hàn thấp giọng phân tích.
Hắn tiếp tục nói: "ta không biết rốt cuộc những người kia chết đi là do nguyên nhân gì, nhưng muốn rời khỏi nơi đây, nhất định phải luyện tốt bộ quyền cước mà bọn chúng đã dạy."
Nói đến đây, hắn lại nhìn về phía Lưu Sanh lần nữa, thanh tuyến đột nhiên thấp xuống: "mà muốn luyện tốt quyền cước...."
"Ít nhất, chúng ta phải ăn thật no."
"Thế nhưng... Đã đi ra khỏi đây... Ai biết bọn chúng lại sẽ làm chuyện gì với chúng ta..." Lưu Sanh chần chờ nói.
"Bất kể làm chuyện gì, vẫn hơn cả đời chờ ở chỗ này." Từ Hàn đã cắt đứt lời nói của Lưu Sanh. Lúc đó ánh nến ngoài phòng chiếu vào trong mắt của hắn, lóe một thứ hàn mang khiến lòng người run sợ, đó là quyết tâm của hắn.
"Ta nghĩ còn sống thì tốt hơn." Từ Hàn nỉ non nói.
"Còn sống tốt hơn..." Giống như bị Từ Hàn cảm hóa, Lưu Sanh lặp lại lời nói của Từ Hàn trong con ngươi cũng dần dần sáng lên một trận hào quang.
---o0o---