Dịch giả: Phuongkta1Biên: Đình PhongThái Nguyên năm mười bảy.
Đêm hè.
Sung Châu. Thành Phượng Lâm.
Thành Phượng Lâm mấy ngày nay cũng không yên ổn, ba tháng trước Thái Thú thành Phượng Lâm dâng lên sổ con cáo trạng tội tham ô của Trường Dạ Tư và một vài nhân vật tai to mặt lớn khác.
Từ lúc tân đế đăng cơ đến nay, Trường Dạ Ty cầm giữ triều chính, vua và dân trên dưới đều vừa ghét vừa sợ vị kia, dân chúng cũng là giận mà không dám nói gì. Một phần sổ con này được đưa lên, có thể nói vua và dân chấn động, người nào cũng không nghĩ ra một cái Thái Thú biên cảnh, lại lớn mật đến như vậy.
Thánh thượng đã có chỗ bất mãn đối với Trường Dạ Ty từ sớm, bản tấu chương này, không thể nghi ngờ tạo cho Hoàng Đế một cái cơ hội rất tốt, giảm bớt vây cánh của Trường Dạ Ty, nghe đâu mấy ngày nay, vị ngự sử đến đây mang vị Thái Thú kia vào kinh thành gặp vua ngự đã ra roi thúc ngựa chạy tới thành Phượng Lâm.
Đương nhiên, còn có tay sai giang hồ cùng một giuộc với Trường Dạ Ty cùng một chỗ tiến đến.
Thành Phượng Lâm nho nhỏ lập tức có dáng điệu gió giật trước lúc bão về.
Thái Thú Yến Quan Sơn hiển nhiên ngửi được chuyện này không tầm thường, bên ngoài phủ Thái Thú đề phòng nghiêm ngặt, trong thành cấm đi lại ban đêm từ sớm, một bộ dáng như gặp phải đại địch.
Trong phủ đệ binh sĩ tuần tra qua lại, mười hai canh giờ chưa từng ngừng, nhưng bọn chúng làm sao có thể nghĩ ra, trong phòng Thái Thú sẽ có một cảnh tượng như thế này.
"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Một thiếu niên toàn thân mặc y phục màu đen, ngồi ở chiếc ghế thủ lĩnh bên trong phủ Thái Thú, thần sắc lạnh lùng nhìn nam tử trung niên dưới đài.
Nam tử trung niên quần áo tả tơi, hiển nhiên lúc trước đã trải qua một phen đánh nhau, mà bên cạnh gã, hai vị áo đen giống như thiếu niên, đang dùng dao găm trong tay uy hiếp một người đàn bà cùng một em bé xem bộ dáng mới tám chín tuổi.
"Muốn chém giết muốn róc thịt muốn làm gì cũng được, Yến Quan Sơn ta từ lúc đưa ra cái sổ con kia đã sớm ngờ tới có ngày hôm nay!" Nam nhân trung niên đứng thẳng người, nhìn thẳng thiếu niên kia, cao giọng nói.
Nhưng dưới đáy lòng, gã nhiều ít có chút khiếp sợ.
Thiếu niên cầm đầu này, nhìn hình dáng chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng thân thủ lại vô cùng tốt, gã mặc dù chưa đại thành Đan Dương cảnh, nhưng có thể được coi là thế hệ cao thủ, nhưng không qua được mười chiêu dưới tay thiếu niên này, tuổi tác như vậy, tu vi như vậy, suy nghĩ một chút đã khiến Yến Quan Sơn khiếp sợ một hồi.
"Trái lại là một khối xương cứng." Thiếu niên áo đen kia vuốt vuốt dao găm trong tay, cười lạnh nói, lập tức nhìn thoáng qua hai vị áo đen bên cạnh.
Hai người được gợi ý, trong con ngươi lóe lên hàn quang, dao găm trong tay đã hơi hơi dùng sức, chỗ cỗ phụ nhân và đứa bé kia liền bị cứng rắn kéo ra một đường vết máu nhẹ nhàng.
"Cha!!!" Phụ nhân kia trái lại có chút khí phách, nhưng sắc mặt trở nên yếu ớt, trong miệng lại hoàn toàn không phát ra một chút thanh âm, nhưng đứa bé kia dù sao tuổi nhỏ, lúc này nghiễm nhiên đã bị sợ tới mức mất đi hồn phách, khóc sướt mướt cầu cứu cha mình.
"Nhưng không biết, phu nhân cùng công tử cũng có khí phách giống như đại nhân hay không." Đứa bé kêu khóc không thể nghi ngờ là điều thiếu niên muốn, ý cười trên khóe miệng của hắn càng lớn, nhìn Yến Quan Sơn, nói như vậy.
"Ngươi!" Yến Quan Sơn biến sắc, gã quay đầu nhìn con mình, cái vết máu trên cổ kia, cùng với ánh mắt nhìn gã xin giúp đỡ lúc này, đều đánh thẳng vào trong lòng gã.
"Tai họa không liên quan đến người nhà, các hạ thực sự phải tàn nhẫn đến như vậy sao?" Nam nhân trợn mắt nói.
"Tai họa không liên quan đến người nhà? Đó là khẩu hiểu của nhân sĩ chính phái, Sâm La Điện chúng ta từ xưa đến nay coi trọng diệt cỏ tận gốc." Thiếu niên lơ đễnh cười cười."Các hạ nếu như hiểu rõ, hiển nhiên phải nói ra sự thật, nếu như nghĩ mãi mà không rõ, điều này khiến phu nhân cùng công tử chỉ sợ cũng phải chịu chút đau khổ." Thiếu niên nói như vậy, trong giọng nói tựa như có chút tiếc nuối.
Lời kia vừa thốt ra, phu nhân kia vừa mới nghiến răng chưa từng lên tiếng lúc này phát ra một tiếng thét, Yến Quan Sơn nghe tiếng nhìn lại, lại thấy áo ngoài phu nhân đã bị vị áo đen kia dùng một tay xé đi, lộ ra da thịt trắng như tuyết phía dưới.
"Huynh đệ chúng ta, công việc bận rộn, khó tránh khỏi có chút nóng tính, cũng không biết phu nhân rốt cuộc có thể chịu được hay không." Thiếu niên cười tủm tỉm nói, khuôn mặt non nớt kia cùng với ngữ khí âm trầm lúc này, khiến một đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Yến Quan Sơn rốt cuộc tan vỡ.
"Ta nói... Ta nói..." Gã lựa chọn thỏa hiệp, thân thể giống như đã mất đi linh hồn ngây ngô ngồi trên mặt đất.
"Hả?" Thiếu niên dường như đã sớm dự liệu được chuyện này, hắn liếc nhìn hai vị áo đen kia, hai người mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn phải thu hồi động tác trên tay, cung kính đứng ở một bên.
"Điều này là đúng, đại nhân nếu như sớm chọn như vậy, sẽ làm cho phu nhân cùng lệnh công tử lại không cần chịu sự chất vấn này?" Ngữ khí của thiếu niên bỗng nhiên trở nên ôn hòa, hắn đi đến trước người nam nhân, nâng thân thể ngã ngồi trên mặt đất dậy, đặt vào ghế bành bên cạnh, lập tức nói: "nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Yến Quan Sơn liếc nhìn thiếu niên này thật sâu, bằng chừng ấy tuổi, tâm tính lại ngoan độc như vậy, thực sự từ lúc gã sinh ra đã ít thấy, nhưng lúc này vợ con đang ở trong tay người khác, mọi chuyện sao có thể thuận theo gã?
Nghĩ tới đây, gã thở dài một hơi thật sâu, rốt cuộc trầm giọng nói: "Tham Lang bộ Trường Dạ Ty cai quản, Công Tôn Lệnh là cháu của Công Tôn Minh, chính là đốc quân trước đây ít năm bị phái đến thành Phượng Lâm. Thành Phượng Lâm tuy chỉ là thành nhỏ biên giới, nhưng cũng là thành lớn nhất quan Tứ Thủy ở Nam Cương, bởi vậy, hơn phân nửa vật tư của quân đội đóng giữ quan Tứ Thủy đều tập kết ở nơi này. Công Tôn Lệnh tuy là một kẻ đốc quân, lại nắm giữ toàn bộ quân nhu tiếp tế cho tám vạn tướng sĩ quan Tứ Thủy, y cắt xén quân lương như thường ngày, đứng giữa kiếm lời túi tiền riêng, ta có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng trước đó vài ngày, tướng sĩ quan Tứ Thủyđã có xung đột với Man di cướp bóc biên giới phía nam chúng ta, hơn mười vị tướng sĩ chết trận, tiền trợ cấp này, y cũng muốn cắt xén."
Yến Quan Sơn nói đến đây, dĩ nhiên có chút nghẹn ngào, hiển nhiên hận thấu xương vị Công Tôn Lệnh kia."Những thứ này cũng có thể đồng tình, nhưng cô nhi quả mẫu nhà người ta tới cửa mong lấy được thuyết pháp, y lại dứt khoát phái người loạn bổng đánh chết mẹ con người ta! Ta sao có thể mặc kệ ngồi nhìn?"
"Yến Quan Sơn ta mặc dù chỉ là Thái Thú biên cảnh, nhưng ăn bổng lộc của vua, sao có thể không lo chuyện đất nước, chuyện này không dứt, mặc kệ Công Tôn Lệnh ở Nam Cương này hô phong hoán vũ, tám vạn tướng sĩ chúng ta sẽ còn người nào dám quên mình ngăn địch? Dân chúng Nam Cương ngày sau sao có thể có được một chút nghỉ ngơi?"
"Ngày hôm nay chuyện của ta bị phơi bày, đáng đời một kiếp như vậy. Hận chỉ hận tên Công Tôn Lệnh kia vẫn cẩu thả như cũ, gây đau khổ cho con dân Nam Cương chúng ta. Là Yến Quan Sơn ta không có tài cán, thẹn với sự tín nhiệm của Thánh thượng." Yến Quan Sơn nói đến đây, ngữ khí bỗng nhiên bắt đầu cao vút, gã đã chuẩn bị tốt cho cái chết.
Trong giây phút này trong lòng của gã lại không có một chút sợ hãi, gã đứng lên, đi tới trước mặt vợ con mình, cúi người xuống, ôm đứa bé vào trong ngực, vừa nhìn về phía vợ mình. Thần sắc trên mặt bỗng nhiên nhu hòa êm dịu.
"Oan ức cho phu nhân." Gã nói như vậy, trên mặt tràn đầy day dứt.
Phu nhân kia cũng rưng rưng lắc đầu, "ta là một người đàn bà, không dám ngông cuồng nói về việc nước, nhưng cũng biết việc phu quân làm chính là đạo lý đúng đắn, có thể lấy được phu quân, thiếp thân mặc dù chết vẫn vinh quang."
Nghe được lời ấy, trên mặt Yến Quan Sơn nhiều ít nổi lên một chút vẻ vui mừng, gã tự tay ôm vợ mình vào trong ngực, lại sờ lên đầu con cái nhà mình.
"Cha, Ngọc Nhi sợ."
Đứa bé trong ngực gã dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, vào lúc này nhẹ giọng nức nở nói.
"Ngọc Nhi đừng sợ, có cha ở đây." Trong mắt của nam nhân hiện lên một vẻ áy náy cùng đau lòng, nhưng cuối cùng, gã vẫn đè xuống bi phẫn trong lòng, khiến hình dạng của mình coi như đầy đủ dịu dàng, sau đó nhìn về phía nam hài nói như vậy.
Đứa bé trai kia cũng hiểu chuyện, nghe xong lời ấy, nó trùng trùng điệp điệp gật đầu, lau khô nước mắt trên mặt mình, dùng thanh tuyến non nớt của nó đáp lại: "Ừ, có cha ở đây, Ngọc Nhi không sợ."
Thiếu niên áo đen kia thấy ba người một nhà này bộ dáng như vậy, biết bọn họ hiển nhiên đã làm xong chuẩn bị cho cái chết, hắn cười cười, từ trên cái ghế kia đứng lên, nhìn về phía hai vị áo đen kia.
Hai người đương nhiên là hiểu ý.
Bọn chúng nhẹ gật đầu, dao găm trong tay trong thời khắc nà bị bọn chúng giơ lên cao cao, muốn đâm về phía ba người.
Yến Quan Sơn vào lúc đó cũng cảm nhận được, gã chậm rãi nhắm lcặp mắt mình lại, ôm con nhỏ vào trong ngực thật chặt, cho dù đến giây phút cuối cùng này, gã cũng không muốn con của mình đối mặt một màn tàn nhẫn như vậy.
Phốc!
Phốc!
Đúng lúc này, thiếu niên áo đen kia bỗng nhiên đưa tay ra ngoài, hai đường hàn mang hiện lên, thân thể hai vị áo đen kia chấn động mạnh một cái, nhao nhao quay đầu nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen, trong con ngươi tràn ngập khó hiểu, nhưng khó hiểu như vậy giằng co trong một chốc, sắc thái trong ánh mắt bọn chúng vào lúc đó liền buông lỏng, dao găm trong tay mãnh liệt rơi ra, thân thể mới ngã xuống đất.
Yến Quan Sơn vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết bỗng nghe thấy động tĩnh như vậy, bỗng nhiên mở hai mắt ra, lại thấy chỗ ngực vị áo đen kia đã cắm một thanh dao sắc bén từ lúc nào, máu tươi đang không ngừng từ chỗ ngực bọn chúng tràn ra.
Yến Quan Sơn sững sờ, gã hiển nhiên nghĩ tới tất cả chuyện này đều do thiếu niên áo đen làm, gã không khỏi quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, nghi hoặc và khiếp sợ trong ánh mắt xen lẫn cùng một chỗ, thực sự cực kỳ đặc sắc.
"Các hạ...?" Gã chậm rãi đứng lên, nhìn về phía thiếu niên áo đen kia, nói.
"Trường Dạ Ty nắm giữ quyền thế Đại Chu, chớ nói ngươi chỉ là một vị Thái Thú, dù cho Thừa tướng Thái phó, Thân vương Hầu gia cũng không thể làm gì được, ngươi nhanh chóng đóng gói hành lý, mang theo người nhà của ngươi rời đi, chuyện về Trường Dạ Ty, ngươi không thể đảm nhiệm, cũng không thể xen vào nữa rồi." Thiếu niên mặc áo đen vẫn vuốt vuốt dao găm trong tay như cũ, thản nhiên nói đến, về phần hai người đồng bạn của hắn chết, hắn một chữ cũng không nói tới, thậm chí cũng không có liếc nhìn qua thi thể của bọn họ.
Yến Quan Sơn cũng không phải người ngu, lúc này nếu gã vẫn không hiểu được ý tứ của thiếu niên này thì gã liền uổng phí làm quan nhiều năm như vậy, mặc dù trong lòng nhiều ít vẫn có chút nghi hoặc đối với hành vi của thiếu niên, nhưng vào lúc đó, gã cũng bất chấp suy nghĩ nhiều, vội vàng kéo theo vợ con mình cúi lạy thiếu niên kia: "Yến Quan Sơn cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, ta không cho rằng có thể báo đáp, chỉ nguyện kiếp sau làm trâu..."
"Tốt rồi tốt rồi." Yến Quan Sơn cảm động đến rơi nước mắt cũng không khiến thái độ của thiếu niên trở nên hòa hoãn vài phần, hắn có chút không kiên nhẫn khoát tay áo, sau khi cắt đứt lời nói của Yến Quan Sơn, nói: "đi nhanh một chút, tiếp tục trì hoãn, ta cũng không thể cứu được các ngươi."
"Đúng, đúng." Yến Quan Sơn liên tục gật đầu, gã không dám lại có bất kỳ do dự nào khác, lôi kéo vợ con mình muốn chạy trốn, ngay lúc đi tới cửa, gã dường như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía thiếu niên nói: "ta nghe nói Sâm La Điện xưa nay làm việc tàn nhẫn, thiếu hiệp để chúng ta đi chỉ sợ khó có thể báo cáo kết quả, không bằng bây giờ đi theo ta..."
"Ta tự có biện pháp của mình, nếu như ngươi không muốn hại ta, sau này không được trở lại con đường làm quan." Thiếu niên trầm tĩnh đáp lại.
"Được, thiếu hiệp yên tâm, Yến Quan Sơn ta sao có thể là hạng người lấy oán trả ơn?" Yến Quan Sơn nghe vậy hăng hái gật đầu, rốt cuộc không chần chừ nữa lôi kéo vợ con mình, đi ra ngoài phòng.
Đợi cho một nhà Yến Quan Sơn rời đi, sau đó một lúc lâu, khóe miệng thiếu niên trong phòng bỗng nhiên phác họa ra một ý cười đắng chát.
Hắn thổi từng hồi tiếng chim, một con quạ bỗng nhiên từ đằng xa hạ xuống, từ bệ cửa sổ bay vào trong phòng.
Thiếu niên tìm kiếm trong phòng một lúc, tìm được giấy bút, thấm máu tươi của hai vị áo đen kia, ở trên giấy ghi tới.
"Thái Nguyên năm mười bảy, ngày chín tháng tư, diệt khẩu một nhà Yến Quan Sơn, Hồng Điểu, Thanh Bằng chết trận. Từ Hàn kính dâng."
Viết xong, hắn tùy ý ném bút lông sang một bên, lại đặt cái kia lá thư ở giữa chân qua đen rồi buộc lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chim, quạ đen kia liền phát ra một tiếng ré dài, lập tức giương cánh bay đi.
Thiếu niên mặc áo đen híp mắt nhìn con quạ đen kia bay đi, biến mất trong bầu trời đêm.
Hắn cười cười, đang muốn quay người, nhưng bỗng nhiên ngừng lại.
"Ngày chín tháng tư."
Hắn nhẹ giọng nỉ non cái ngày này, ánh mắt bắt đầu trở nên xa xăm.
"Đã bốn năm sao?"
Hắn nhìn bầu trời đêm ngoài phòng, bốn năm trước cũng trong một buổi tối như thế này, A Sanh lưu lại tất cả đầu người để Từ Hàn có thể đi ra, sau đó không còn có thể trở về.
Bốn năm này, hắn bị đưa đến một chỗ gọi là Sâm La Điện, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây, sau đó lấy thân phận một vị Tu La Sâm La Điện tiếp tục tồn tại.
Nhưng hắn dù sao vẫn luôn nhớ đến Lưu Sanh.
Nhớ tới lúc bọn hắn ở trong phòng tối cổ vũ lẫn nhau, dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Nhớ tới bọn hắn chiến đấu hăng hái trong rừng cổ đẫm máu, nghĩ tới hứa hẹn của hai người.
Nhớ tới lúc trong hôn mê, mơ hồ nghe thấy một tiếng "Tiểu Hàn, sống sót" kia.
Nghĩ tới đây, trên mặt thiếu niên mặc áo đen bỗng nhiên nổi lên một ý cười, nhưng khóe mắt lại có nước mắt xẹt qua.
Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, lau khô hốc mắt ướt át của chính mình, trong hai tròng mắt hiện lên một đường quyết ý.
"Còn một năm." Hắn thì thào lẩm bẩm: "A Sanh, ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ tìm đệ đệ của ngươi muội muội của ngươi về "
Nói xong như vậy, một thanh dao găm bỗng nhiên từ ống tay áo lướt xuống trong tay, hắn xoay người qua, cũng không quay đầu đi ra khỏi phủ Thái Thú đã là người đi - nhà trống.
Ngày thứ hai.
Thái Thú thành Phượng Lâm mất tích thần bí, mà vào lúc đó một cỗ thi thể chẳng biết từ lúc nào bị người treo ở cửa thành.
Dân chúng trong thành phần lớn nhận ra thi thể kia.
Y tên là Công Tôn Lệnh.