Dịch giả: Phuongkta1:
Mạng (người) có giá mới dễ lấy, đầu (người) vô giá thì khó cầuMột cái khách sạn bên trong thành Phượng Lâm, Từ Hàn từ tiếng hí khàn khàn của quạ đen tỉnh lại.
Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút đau nhức của mình, từ trên giường dính đầy vết rượu ngồi dậy.
Ánh nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ gian phòng chiếu vào, Từ Hàn híp mắt nhìn quạ đen đứng ở trên bệ cửa sổ.
Hắn cau mày.
Hắn biết rõ, những ngày an nhàn của mình lại chấm dứt.
Hắn vô tình đi tới trước cửa sổ, từ chỗ mắt cá chân quạ đen lấy ra lá thư, mở ra.
"Ngày năm tháng năm, Sung Châu, thành Cảnh Thăng."
Cuối cùng, phía dưới lá thư kia, còn có một miếng dấu đỏ, trên thư hai chữ Tu La.
Rải rác 9 chữ, cũng không thừa lời. Nhưng lại để cho sắc mặt Từ Hàn trở nên đặc biệt khó coi.
Miếng ấn ký màu đỏ kia, là Tu La lệnh, một lệnh vừa ra, Tu La tập hợp, chính là tín vật gần với bút Phán Quan của Sâm La Điện.
Chuyện ở rừng cổ đã trôi qua ròng rã bốn năm, Từ Hàn đã trải qua phòng tối âm u, giết chóc ở rừng cổ, lại càng ở bên trong Tu La tràng nếm đủ tối tăm cùng khủng bố.
Hắn còn sống đi ra.
Với tư cách một vị Tu La, chỉ nghe lệnh bởi Sâm La Điện.
Nhưng càng lưu lại lâu, biết được càng nhiều, kính sợ đối với Sâm La Điện lại càng tăng lên từng ngày.
Nó quá khổng lồ rồi.
Gần như toàn bộ vương triều Đại Chu, địa phương ngươi có thể gọi tên, liền có thế lực của nó tồn tại, nó giống như một vương quốc dưới mặt đất, giấu ở bóng mờ, ngươi không thể tìm được tung tích của nó, nhưng nó vẫn thực sự tồn tại.
Thành Cảnh Thăng là thành quận Sung Châu, đưa mắt toàn bộ Đại Chu cũng được xếp lên danh hiệu thành lớn.
Mà Từ Hàn biết thế lực Sâm La Điện ở thành Cảnh Thăng liền có hai sứ là Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường thủ hạ dưới tay Tống đế vương trong Thập Điện Diêm La, Tu La dưới tay lại càng vô số kể, thành Cảnh Thăng thường ngày đã có vô số đại năng Sâm La Điện như vậy, lại có thể phát ra chiếu chỉ triệu tập tất cả Tu La dưới trướng ở Sung Châu, như vậy rất hiển nhiên, trong thành Cảnh Thăng hiển nhiên có việc lớn phát sinh.
Từ Hàn để lá thư kia ở trước mặt, trầm mặc thật lâu, rồi sau đó thu nó vào trong ngực mình, lập tức hắn khẽ thở dài một hơi.
"Còn lại một năm, không thể để cho ta nhẹ nhõm sao?" Hắn có chút bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn sửa sang quần áo của mình thật tốt sau đó cất bước đi ra khách sạn.
...
Dưới thành Cảnh Thăng nổi lên mưa nhỏ.
Đại Chu vào thu luôn như vậy, mưa thu kéo dài, tưới ướt tâm phiền biết bao người.
Tần Khả Khanh xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn mưa phùn ngoài phòng, cùng với những người đi đường đang đi dưới trời mưa, ánh mắt có chút di động, dường như lâm vào hồi ức nào đó khó có thể nhớ lại.
Bốn năm trước, nàng bị mẹ của mình bán cho một lão đầu, khi đó nàng hoảng sợ, không hiểu mẹ của mình, càng vì tương lai của mình mà cảm thấy sợ hãi.
Nhưng may mắn chính là, lão nhân kia nói cho nàng biết, lão là một vị hành nghề y của Linh Lung Các. Khi đó Tần Khả Khanh đã sớm bị cái tình cảnh này làm cho kinh sợ tới mức đầu phát ngu rồi, lại càng không có cách nào hiểu thứ gọi là Linh Lung Các rốt cuộc là địa phương nào? Hành nghề y lại là một cái chức quan gì?
Nàng liền đần độn u mê như vậy bị lão nhân mang đến Huyền Hà Phong của Linh Lung Các, làm đệ tử tông môn đệ nhất Đại Chu này.
Tần Khả Khanh rất hiểu chuyện, sau khi hiểu rõ lão nhân không có ác ý với mình, liền yên tâm lại. Ở Linh Lung Các nàng không lo ăn uống, mặc dù không coi là sủng ái bao nhiêu, nhưng vẫn không có bất kỳ người nào vô cớ trêu chọc nàng. Tần Khả Khanh bắt đầu cố gắng tu hành, chẳng qua đệ tử Huyền Hà Phong khác biệt với đệ tử hai ngọn núi Đại Hoàn, Trọng Củ, mặc dù cũng tu luyện quyền cước, nhưng đều là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là y đạo.
Tần Khả Khanh lớn lên cũng không xấu xí, nhưng cùng cái gọi là hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn lại có khoảng cách không nhỏ. Tư chất của nàng trên y đạo cũng rất là bình thường, ít nhất trên nơi thiên tài tụ tập như Linh Lung Các, không coi là đặc biệt. Cho dù nàng đã cố gắng rất lớn, nhưng trình độ y đạo lại như cũ chỉ là người hạng trung, trên tu vi võ đạo lại càng không chịu nổi, ròng rã thời gian bốn năm mới có thể tu thành cảnh giới đầu tiên -- Bảo Bình cảnh, dưới Đan Dương một cảnh đối với nàng mà nói vẫn khó có thể chạm đến.
Hai tháng trước, nàng nhận lấy mệnh lệnh của tông môn, cùng mấy vị đồng môn bị phái đi tới thành Cảnh Thăng quận Sung Châu.
Đây là nàng từ khi đi vào Linh Lung Các bốn năm trước, lần đầu tiên ra khỏi sơn môn.
:
sơn môn: cửa môn pháiHưng phấn lúc đầu qua đi, Tần Khả Khanh lại dần dần cảm thấy có một tia không đúng như vậy.
Tông môn phái bọn họ đi tới chỗ này, bên ngoài nói là vì chữa trị một ít ôn dịch phát sinh ở Sung Châu gần đây, Linh Lung Các thân là đệ nhất tông môn chính phái của Đại Chu, xưa nay lấy giúp đỡ chúng sinh là nhiệm vụ của mình, chuyện như vậy Tần Khả Khanh mặc dù không tham dự, nhưng cũng đã được nghe nói rất nhiều.
Nếu như đối phó ôn dịch, chịu trách nhiệm hộ tống các nàng các nàng lại là đệ tử áo xanh Chấp Kiếm Đường Trọng Củ Phong, cần biết có thể vào đệ tử Chấp Kiếm Đường Trọng Củ Phong, từng người đều ít nhất là hảo thủ đại thành Đan Dương cảnh, mà chịu trách nhiệm dẫn đầu lại là cao thủ Ly Trần cảnh một trong tám đại trưởng lão của Linh Lung Các, Huyền Minh Kiếm Tiên -- Long Tùng Vân.
Trận chiến như vậy, cho dù Tần Khả Khanh không rành chuyện đời cũng ý thức được không đúng, nhưng đối với mục đích làm việc thực sự của Linh Lung Các, nàng lại không thể biết được, chỉ sau khi đến thành Cảnh Thăng, các nàng được yêu cầu nghỉ lại ở một cái khách sạn trong thành, không được ra ngoài.
Điều này không khỏi khiến cho nghi ngơ vô căn cứ trong lòng Tần Khả Khanh càng thêm nghiêm trọng, nhưng nàng dù sao địa vị thấp, lời nói không đủ sức nặng, nàng rốt cuộc cũng không thể quan tâm những chuyện này, nhưng thật vất vả xuống núi, lại bị nhốt ở trong khách sạn này, để cho trong lòng nàng thực sự bất mãn.
"Khả Khanh, ngươi tới đây một chút." Lúc này, trong phòng chợt vang lên một giọng nói, đó là sư tỷ Huyền Hà Phong cùng nàng đi tới nơi đây.
Tần Khả Khanh hiển nhiên không dám lãnh đạm, nàng lên tiếng, lập tức thu hồi ánh mắt của mình, đi vào trong phòng.
...
Đài Thiên Kim, là chỗ sòng bài lớn số một, số hai trong thành Cảnh Thăng.
Mỗi ngày có vô số thân hào nhà giàu ở chỗ này tiêu tiền như nước, có người một đêm phất nhanh, đương nhiên lại có nhiều hơn nữa vợ con ly tán, cửa nát nhà tan.
Mà đám đánh bạc kia vào lúc tùy ý tiêu xài, hiển nhiên không thể tưởng tượng được, dưới chân sòng bài này, che giấu một cái thế giới khác.
Trong phòng tối mờ mịt, ánh nến chập chờn cũng thể khiến cảnh tượng trong đó trở nên ôn hòa, trái lại ánh nến lúc sáng lúc tối, để cho nơi này thêm một phần âm u.
Từ Hàn ngồi ở nơi hẻo lánh trong phòng tối, vuốt vuốt dao găm trong tay, mà bên cạnh, là chi chít người áo đen giống như hắn.
Hắn biết rõ, những người này đều là Tu La.
Đều là ác quỷ đi ra từ bên trong Tu La Tràng kia.
Phóng mắt nhìn lại, khoảng chừng mấy ngàn người, đây gần như là toàn bộ lực lượng của cả Sâm La Điện quận Sung Châu.
Rất khó tưởng tượng, rốt cuộc là đối thủ như thế nào, cần Sâm La Điện gióng trống khua chiêng như thế.
Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ, nhưng mơ hồ ngửi được một tia mùi vị không tầm thường.
Vào lúc hắn nghĩ đến những thứ này, trong lòng bất an, đám người ầm ĩ chợt yên tĩnh trở lại.
Một vị nam tử mặc áo hồng dẫn theo hai người một trắng đen sau lưng lại cùng với mấy vị áo tím thậm chí cả áo xanh xuất hiện ở trong đại điện phòng tối.
Phán quan áo đỏ, Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, cùng với đà chủ tất cả các thành. Con mắt Từ Hàn vào lúc đó bắt đầu híp lại, đảo qua trên thân từng người này, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người một vị nam tử áo tím.
:
Hắc Bạch Vô Thường hay Vô Thường Nhị gia theo truyền thuyết Trung Quốc là 2 quỷ lại giúp việc cho Diêm Vương bằng việc chuyên hộ tống các linh hồn người chết về âm phủ.Mà nam tử áo tím kia vào lúc đó cũng nhìn về phía Từ Hàn trong đám người, gã khẽ gật đầu với Từ Hàn, ra hiệu hắn yên tâm chớ vội, lập tức liền quay người theo Phán quan áo hồng đi tới trước đài cao.
"Chư vị, mọi chuyện ta đã nói rõ ràng với các ngươi, hai vị điện hạ Sở Giang Vương cùng Biện Thành Vương cực kỳ coi trọng chuyện này, mong rằng các vị không được để cho hai vị kia thất vọng." Phán quan áo hồng thanh âm vững vàng nhìn về phía đám người sau lưng.
Mọi người liên tục xác nhận, thực sự không có một người dám đưa ra nửa phần nghi vấn.
Chúa tể thực sự của Sâm La Điện, là Diêm La Thập Điện kia, mệnh lệnh của bọn chúng là thần dụ, ai cũng không dám phản kháng.
"Tốt! Vậy cứ theo sắp xếp trước kia, tự mình lựa chọn người dưới tay đi." Phán quan áo hồng gật đầu, dung mạo của lão giấu ở dưới áo bào hồng, người thường căn bản khó có thể thấy rõ.
Những người mặc áo tím cùng người áo xanh kia liên tục gật đầu, lập tức đi về phía đám biển người Tu La như thủy triều bắt đầu khởi động, bắt đầu chọn lựa nhân thủ hợp ý bọn chúng.
Mà Từ Hàn, cũng không có chút ngoài ý muốn nào bị vị nam tử áo tím trước đó đã từng trao đổi ánh mắt mang đi.
Sâm La Điện làm việc vốn là như thế, đám Tu La cho tới bây giờ không cần biết rõ quá nhiều, việc bọn họ cần làm chỉ là giết chết những người mà Sâm La Điện giao cho bọn họ là được.
Bọn họ là đao, là kiếm của Sâm La Điện.
Cũng là yêu ma làm cho người chính đạo căm hận, lại càng là ác quỷ khiến bọn chúng sợ hãi.
Nhưng Từ Hàn hiển nhiên là một người ngoại lệ.
Nam nhân áo tím dẫn hơn mười vị Tu La kể cả Từ Hàn ở bên trong ra khỏi phòng tối, dưới mưu kế hắn bày ra, ở phía xa chờ lệnh của gã. Mà Từ Hàn đối với chuyện này cũng không biểu hiện ra nửa phần kinh ngạc, hắn quen việc dễ làm theo nam tử áo tím đi vào một cái hẻm nhỏ không người.
Vào lúc đó, nam tử áo tím đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Từ Hàn, áo choàng trên đầu gã vào một khắc này bị gã gỡ xuống, lộ ra dưới nó một khuôn mặt lạnh giá nhưng lại mang theo vài phần tang thương.
Người nam nhân này, Từ Hàn hiển nhiên nhân biết. Đây cũng là nam nhân năm đó dẫn hắn cùng Lưu Sanh đi ra phòng tối -- Nguyên Tu Thành.
Hai năm trước Từ Hàn còn sống từ Tu La tràng đi ra, Nguyên Tu Thành đã lấy được liên lạc với hắn.
Khi đó Nguyên Tu Thành đã biến hóa nhanh chóng, từ một vị đà chủ, biến thành Tu La áo tím, sứ giả có địa vị có thể sánh vai với hai vị sứ giả đầu trâu mặt ngựa.
Dưới tay quản lý hơn mười vị Tu La kể cả Từ Hàn ở bên trong.
Trong hai năm qua Từ Hàn đã cứu rất nhiều người vốn nên bị hắn giết chết, nhưng bất kể hắn cẩn thận từng li từng tí cỡ nào cũng khó khó có thể không lộ ra chân tướng, bị Sâm La Điện phát giác. Mà tới tận bây giờ vẫn không bị bại lộ, trên trình độ rất lớn là Nguyên Tu Thành giúp đỡ hắn che dấu tai mắt người. Giữa hai người hiển nhiên đã đạt thành ăn ý nào đó, chỉ là ngầm hiểu lẫn nhau.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Từ Hàn lập tức liền hỏi, hắn cũng không có ý tứ cùng Nguyên Tu Thành hàn huyên, trên thực tế, giữa hai người quả thực cũng không có chủ đề khác để có thể nói chuyện.
Nguyên Tu Thành cũng không hề để ý chuyện này, gã lông mày bình thản, có chút trầm ngâm rồi nói ra: "Sâm La Điện thu được tin tức, Thương Hải Lưu xuất hiện ở thành Cảnh Thăng."
"Thương Hải Lưu?" Từ Hàn sững sờ, cái tên này hắn cũng không xa lạ gì, hoặc có thể nói khắp nơi thiên hạ Đại Chu mà nói, Thương Hải Lưu cái tên này cũng có thể coi là tục danh như sấm bên tai.
"Thương Hải Lưu - người bị Kiếm Lăng vứt bỏ?" Nhưng Từ Hàn vẫn không nhịn được truy vấn.
"Ừ." Nguyên Tu Thành khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt có phần có vài phần nồng nặc.
"Sâm La Điện muốn giết lão?" Từ Hàn lại hỏi, những gì hắn biết về Thương Hải Lưu chỉ giới hạn ở những lời đồn đãi, chuyện nhảm truyền lưu ở trên phố, ví dụ như thiên tài Kiếm đạo, thí dụ như trộm kiếm Kiếm Lăng, lại ví dụ như phản đồ chính đạo các thứ.
Đương nhiên lời đồn đãi trên phố rốt cuộc có bao nhiêu có độ tin cậy, điểm này vốn đã là tranh luận, nhưng chỉ việc Thương Hải Lưu đã bị giang hồ Đại Chu truy sát gần ba mươi năm, vẫn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật như cũ, trên điểm này đã đủ để từ mức độ rất lớn nói rõ thực lực của lão.
"Sâm La Điện cho tới bây giờ chỉ giết những người công khai ghi giá, mà giá tiền của Thương Hải Lưu... không ai có thể vượt qua." Nguyên Tu Thành lắc đầu.
"Vậy lúc này..." Từ Hàn không khỏi có chút nghi hoặc, đã mục tiêu không phải Thương Hải Lưu, vì sao Sâm La Điện lại tốn công tốn sức triệu tập nhiều Tu La như vậy.
"Nhưng Long Tòng Vân Linh Lung Các muốn giết lão." Nguyên Tu Thành không chờ Từ Hàn hỏi xong vấn đề, liền mở miệng nói ra lần nữa.
Nói tới chỗ này, gã dừng một chút, vẻ mặt chợt lạnh lẽo xuống.
"Mà có người ra một cái giá rất tốt, muốn giết Long Tòng Vân."