Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 228 - Chương 199: Trộm Mệnh

Chương 199: Trộm mệnh Chương 199: Trộm mệnhChương 199: Trộm mệnh

Sau một hồi đại chiến, cả người Từ Hàn đẫm máu.

Cho dù tu vi thân thể của hắn là Tử Tiêu cảnh thì vẫn không tránh khỏi chồng chất vết thương dưới đại chiến như vậy, mà đám người Diệp Hồng Quân, Phương Tử Ngư, Chu Chương ở một bên cũng hiện ra vẻ mệt mỏi. Ngay khi bọn hắn cảm thấy sắp chống đỡ không nổi, quân Hạ và Mục Gia quân lại đột nhiên như thủy triều lui đi. Biến cố như vậy làm cho mọi người có chút trở tay không kịp.

Đương nhiên cũng không thể không nói, biến cố như vậy cũng để cho mọi người nhặt được một cái mạng.

Từ Hàn nhíu lông mày nhìn đại quân lui ra, lại quét qua thi thể xung quanh một lần. Thi hà hai bên địch ta trải khắp cửa thành Đại Hoàng, nằm ngổn ngang gần như chồng chất thành núi nhỏ.

Cho dù là Từ Hàn trong lòng vẫn không kìm được phát lạnh một hồi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng thật đáng tiếc chính là, dường như hắn cũng không có quá nhiều thời gian cảm thán sinh tử trước mắt, bởi vì trên đầu thành chợt truyền đến một tiếng hô to vội vàng.

"Tướng quân!"

Từ Hàn trước tiên sửng sốt, còn chưa đợi hắn phục hồi tinh thân lại, vị Thái thú Đại Hoàng thành Lâm Ngự Quốc ở một bên kia đã đột nhiên xoay người, điên cuồng chạy về phía đầu thành. Từ Hàn lúc này mới kịp phản ứng, vị lão tướng quân kia đã xảy ra chuyện!

Hắn cùng mọi người xung quanh liếc nhau, lúc đó vội vàng chạy theo Lâm Ngự Quốc. ...

Lâm Thủ bị thương rất nặng.

Mũi tên dài bắn vào ngực lão, mũi tên sắc nhọn xuyên ra sau lưng.

Toàn bộ lồng ngực của lão đều bị một mũi tên kia xuyên thủng.

Nhưng lại không có quá nhiều máu tươi tràn ra từ miệng vết thương của hắn, dường như lão đã già đến mức ngay cả máu tươi trong cơ thể cũng không còn lại bao nhiêu. Cái gọi là dầu hết đèn khô đại khái là như thế.

Từ Hàn trầm mày nhìn lão nhân sắc mặt tái nhợt trước mắt, trong lòng âm thầm nghĩ đến.

"Gia gia! Gia gia! Ngài sao rồi?" Lâm Ngự Quốc quỳ gối trước mặt Lâm Thủ, gã luống cuống tay chân, muốn đưa tay ra, lại sợ đụng phải vết thương trên người lão nhân, bởi vậy tay gã dừng lại giữa không trung, không biết có nên buông xuống hay không.

Lâm Thủ sắc mặt tái nhợt nghiêng đầu nhìn Lâm Ngự Quốc một cái, sau đó trên mặt lão nặn ra một nụ cười khó coi.

Lão có chút gian nan nói: "Yên tâm...'

"Gia gia...

"Không chết được..."

Bảy chữ đơn giản, lão lại dùng thời gian khoảng chừng hơn mười hơi thở mới nói xong một cách đứt quấng, nhưng những lời này có bao nhiêu độ tin cậy thì đáy lòng mọi người đều có cân nhắc của riêng mình.

"Vâng." Nhưng Lâm Ngự Quốc hiển nhiên là người duy nhất ở chỗ này không hoài nghi tính chân thật của những lời này, gã gật đầu thật mạnh, nước mắt lại đảo quanh trong mắt vị Thái thú đại nhân hơn ba mươi tuổi này.

Gã đã phải sử dụng hết khí lực toàn thân để đảm bảo rằng nước mắt không rơi ra từ hốc mắt của mình.

Lâm Thủ không thích gã khóc.

Xưa kia, khi phụ thân gã chết trận, lúc đó gã mới bốn năm tuổi đã từng khóc rất nhiều, lại bị lão tướng quân răn dạy hồi lâu.

Lão tướng quân nói: "Nam nhân Lâm gia có thể đổ máu, nhưng không thể rơi lệ."

Lão tướng quân còn nói: "Chết trận sa trường là kết cục tốt nhất cho nam nhi Lâm gia."

Cho nên lão tướng quân không khóc.

Điều lão làm là bảy ngày sau đó.

Trong đầu thất* của con trai mình.

(đầu thất là một phong tục tang lễ của Trung Quốc. theo thói quen/'đầu thất" đề cập đến ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. người ta thường cho rằng, hôn phách của người chết sẽ trở về nhà vào "đầu thất", người nhà nên chuẩn bị một bữa cơm cho hồn phách của người chết trước khi hồn phách trở về, sau đó phải lảng tránh, cách tốt nhất chính là ngủ, không ngủ được cũng phải trốn vào chăn; nếu để hồn phách người chết nhìn thấy người nhà, sẽ làm cho hắn nhớ kỹ, liên ảnh hưởng đến hắn đầu thai tái thế làm người. cũng có người cho rằng đến ngày "đầu thất" khi vê nhà, người nhà nên ở trong nhà đốt một cái gì đó hình thang, để cho hồn phách theo "bậc thang" này lên trời. )

Đứng ở đầu thành Đại Hoàng, dẫn dắt mười vạn cung thủ.

Một mũi tên bắn xuyên qua giáp của Hoàng đế cảnh giới Địa Tiên.

Một ngày kia, đại mộng bá nghiệp của Lý Văn Cảnh trở thành một giấc mộng Hoàng Lương.

Mà lão nhân tu vi Đại Diễn cảnh đỉnh phong, có thể xông vào cảnh giới Tiên nhân bất cứ khi lại một đêm bạc trắng đầu, tu vi rớt xuống Ly Trân cảnh, cả đời vô duyên đi đến đỉnh Đại đạo.

"Đố ta đứng lên." Giọng nói của lão tướng quân lại vang lên, khí tức trong giọng nói dường như tốt hơn một chút so với vừa rồi.

Lâm Ngự Quốc ở một bên nghe vậy, hơi có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn vươn tay cực kỳ cẩn thận nâng thân thể Lâm Thủ dậy, mọi người xung quanh khi đó đều đưa ánh mắt rơi vào trên người lão.

Ánh mắt Lâm Thủ đảo qua mọi người, lại nhìn đội quân đang dần dần đi xa bên ngoài thành, nhíu mày.

"Cửa thành bị phá, Đại Hoàng thành đã lâm nguy trong một sớm một chiều, muốn chống lại lân tiến công tiếp theo của Mục Cục thì phải tu sửa cửa thành trước tiên..."

Lâm Thủ nói như thế. Nhưng mọi người xung quanh nghe vậy lại đông loạt trâm mặc.

Mục Cực là loại nhân vật gì, y có thể lui binh không thể nghi ngờ đã có mười phần nắm chắc chiếm được Đại Hoàng thành.

Cửa thành Đại Hoàng rộng lớn vô cùng, muốn sửa chữa lại toàn bộ thì phải tốn không ít công phu, mà Mục Cực cũng sẽ sớm phát hiện được chuyện này, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ phong bế cửa thành.

Từ Hàn lại tính toán đại khái một phen, đại quân của Đại Hoàng thành vốn có mười lăm vạn, hiện giờ chỉ còn lại năm vạn cung thủ, một vạn sĩ tốt, đồng thời gần như tất cả đều mang theo thương thế lớn hay nhỏ, không tới ba vạn người có thể chiến đấu tiếp, với nhân số như vậy, dù cho thực sự phong bế cửa thành cũng không thể thủ được tòa thành này?

Mọi người trầm mặc khiến cho Lâm Thủ ý thức được điểm này, sắc mặt lão tướng quân khi đó lại tái nhợt thêm vài phần.

Thân thể lão lảo đảo, Lâm Ngự Quốc vốn đang vịn lão có chút mất tập trung, lão tướng quân lại ngã ngồi xuống đất.

"Tướng quân!" Mọi người phát ra một tiếng kinh hô như vậy, đang muốn tiến lên đỡ lão dậy.

Nhưng lúc này đây Lâm Thủ lại khoát tay áo, muốn nói cái gì đó.

"Tướng quân, tại hạ cho rằng bất kể bước tiếp theo làm như thế nào, trước tiên vẫn phải trị liệu vết thương của tướng quân một phen, lúc đó mới có thể mưu tính bước tiếp theo."

Lúc này, Từ Hàn ở một bên nhìn thật lâu cuối cùng lên tiếng nói.
Bình Luận (0)
Comment