Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 200: Trộm Mệnh (2)

Chương 200: Trộm mệnh (2) Chương 200: Trộm mệnh (2)Chương 200: Trộm mệnh (2)

Mọi người nghe vậy mới phục hồi tinh thân lại, mũi tên nhọn kia còn cắm ở ngực Lâm Thủ, nếu không rút ra chỉ sợ sẽ có hậu hoạn.

"Không cần... Lão phu không có gì đáng ngại, Phủ chủ không cần lo lắng." Nhưng Lâm Thủ lại lắc đầu, cự tuyệt lời này của Từ Hàn.

"Gia gia, thế này sao có thể không có gì đáng ngại, mũi tên kia còn..." Lâm Ngự Quốc nghe vậy lập tức vội vàng nói.

Nhưng lời còn chưa dứt, Lâm Thủ chợt nổi giận, ánh mắt trừng thật lớn, hung hăng nhìn chằm chằm gã: 'Lão phu nói không cần là không cần, sao vậy? Ngươi thậm chí còn không nghe lời ta sao?”

Lâm Thủ lớn tiếng quát, hiển nhiên đã thật sự tức giận.

Mọi người ở đây cũng lập tức sửng sốt, thực sự nghĩ không ra, đây rõ ràng là lo lắng cho lão nhưng vì sao lại khiến vị lão tướng quân này nổi giận.

Nhưng ngay khi mọi người nghi ngờ.

Có lẽ do tiếng gâm giận dữ như vậy ảnh hưởng đến thương thế trên ngực, sắc mặt Lâm Thủ trắng bệch, lão ôm ngực, lớn tiếng thở hổn hển.

"Gia gia?!" Lâm Ngự Quốc thấy thế lập tức trong lòng nóng nảy, vội vàng tiến lên muốn làm cái gì đó.

Nhưng Từ Hàn lại nhanh chóng bước ra, ngăn cản tay gã đang vươn về phía Lâm Thủ.

"Lâm Thái thú, tại hạ cho rằng tình hình của Lâm tướng quân cực kỳ không ổn, phải nhanh chóng trị liệu cho ngài ấy mới được." Từ Hàn nhìn sắc mặt đang nghi hoặc của Lâm Ngự Quốc, nói.

"..." Lâm Thủ nghe vậy, muốn nói cái gì đó, nhưng dường như bởi vị thương thế chỗ ngực khiến miệng lão tuy mở ra nhưng không thể phát ra chút thanh âm, hiển nhiên cũng đã suy yếu đến cực hạn.

"Nhưng..." Lâm Ngự Quốc có chút chần chờ, gã thoáng nhìn Từ Hàn, lại nhìn ông nội của mình, nhất thời không thể tự quyết được.

"Lâm thái thú, chuyện cấp bách phải tòng quyền, chắc hẳn ngài cũng phân rõ bên nào nặng nhẹ, xin ngài tin tưởng phán đoán của ta, ta là đệ tử của Phu tử!" Từ Hàn ra vẻ nghiêm túc nhìn Lâm Ngự Quốc.

Từ lần tiếp xúc đầu tiên với Lâm Thủ thì hắn đã cảm nhận được thân thể của vị lão tướng quân này khác thường, hơn nữa đến giờ phút này đã rơi xuống tình trạng như vậy nhưng Lâm Thủ vẫn không muốn tiếp nhận mình trị liệu, điều này làm cho vẻ nghi hoặc trong lòng Từ Hàn càng sâu. Hắn đương nhiên không có hứng thú với bí mật trên người Lâm Thủ, nhưng vẫn thực cảm thấy nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ không có một chút chỗ tốt nào đối với lão.

Lâm Ngự Quốc khi đó ngẩn người, sắc mặt gã sau một hồi âm tình bất định, rốt cục hiện lên một tia quyết đoán.

Lần đầu tiên trong đời, gã đã chọn làm việc trái với ý của ông nội của mình. Gã khẽ gật đâu với Từ Hàn, nói: "Vậy làm phiên Phủ chủ đại nhân."

"Từ mỗ chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực." Từ Hàn vào lúc đó cũng nói như vậy, sau đó hắn nhìn về phía lão tướng quân đã gần ngất xỉu, chắp tay."Lâm tướng quân, đắc tội rồi."

Vừa dứt lời này, hắn rốt cuộc không còn băn khoăn nữa, vươn tay ấn về phía giáp trụ của Lâm Thủ.

Có câu nói là bệnh lâu ngày thành lương y.

Từ Hàn trước kia đã đi theo Phu tử hơn nửa năm, lão cố ý dạy hắn rất nhiều y đạo. Cho nên Từ Hàn không dám nói tinh thông đối với dược lý, y thuật, nhưng tự thấy chỉ mạnh chứ không kém so với y sư bình thường, huống hồ tình huống của Lâm Thủ giờ phút này nguy cấp, hắn đương nhiên không để đùn đẩy việc này cho người khác.

Muốn trị liệu vết thương do tên gây ra trên người Lâm Thủ, bước đầu tiên cần phải loại bỏ giáp và quần áo trên người lão.

Dù sao mũi tên kia xuyên thấu qua lông ngực Lâm Thủ, rất có thể đã chạm đến trái tim lão, nếu lúc rút tên hơi không cẩn thận sẽ có thể làm cho thương thế của Lâm Thủ nặng thêm, thậm chí mất mạng tại chỗ.

Cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, Từ Hàn phải dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt giáp trụ và quần áo của lão, cẩn thận cởi nó ra, lo sợ sẽ chạm tới trường tiễn.

Chuyện nhìn như đơn giản này, Từ Hàn lại mấy gần một khắc mới có thể hoàn thành.

Mọi người xung quanh khi đó cũng đồng loạt nín thở ngưng thần, tựa như lo sợ tiếng hít thở của mình hơi lớn một chút sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng khi Từ Hàn hao tổn hết tâm trí làm xong những chuyện này, đợi đến khi nhìn rõ nửa người trên của Lâm Thủ, mọi người lại khó có thể ức chế sợ hãi trong lòng mình, vào lúc đó đều dồn dập hít một hơi khí lạnh.

Đó là một cơ thể như thế nào.

Trên thân thể nửa trần truồng của Lâm Thủ.

Khô quắt, gây gò, giống như dây leo đã khô héo.

Màu da tím tái, còn có một số chỗ tựa như đã hoàn toàn hoại tử, hiện ra một màu xám vàng gần như thối rữa.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng hình dạng xương sườn lồng ngực dưới lớp da lão, tựa như trên cơ thể lão ngoại trừ da và xương rốt cuộc tìm không được một chút máu thịt.

Thân thể kia nếu nói là cơ thể của một người, chi bằng nói là một cỗ thi hài khô ráo càng thêm chuẩn xác.

Từ Hàn lúc này rốt cục hiểu được vì sao Lâm Thủ bị trường tiễn cắm xuyên ngực lại gần như không chảy ra một chút vết máu.

Thử hỏi một bộ thân thể như vậy, lấy đâu ra máu để chảy ra?

Chỉ là...

Từ Hàn nghĩ không ra vì sao Lâm Thủ vẫn có thể còn sống.

Đáng lẽ lão phải chết... Không có lý do gì có thể sống được...

“Gia gia... Đây là...'

Lâm Ngự Quốc hiển nhiên cũng bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngốc trệ, gã sững sờ nhìn thân thể như thây khô kia, trong mắt tràn đầy khó tin và hoảng sợ thật sâu.

Mà ngay lúc mọi người kinh hãi không thôi, vị Lộc tiên sinh bởi vì sử dụng Hạo Nhiên chính khí quá độ mà sắc mặt trắng bệch lại đột nhiên cất bước mà ra.

Y nhìn Lâm Thủ trước mặt, con ngươi âm trầm lại ngưng trọng.

"Không thể tưởng tượng được..."

"Lâm tướng quân thế mà lại dùng phương pháp trộm mệnh này..."
Bình Luận (0)
Comment