Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 201: Thế Hệ Ta Coi Giữ Giang Sơn

Chương 201: Thế hệ ta coi giữ giang sơn Chương 201: Thế hệ ta coi giữ giang sơnChương 201: Thế hệ ta coi giữ giang sơn

Phương pháp trộm mệnh?

Mọi người ở đây gần như đều là lần đầu nghe được khái niệm này, trên mặt bọn họ vào lúc đó tràn ngập nghi hoặc.

"Phương pháp trộm mệnh là sao?" Từ Hàn quay đầu hỏi.

"Nghe đâu phương pháp này chính là pháp môn từ thượng cổ truyên lưu xuống, dùng thủ đoạn thông thiên cưỡng ép giam cầm linh hồn của người vừa chết ở bên trong thân thể của bọn họ, từ đó đạt tới thay đổi thiên mệnh, để cho người chết tiếp tục hành tẩu ở thế gian." Lộc tiên sinh nghe vậy, trâm con mắt nói.

"Nhưng mặc dù linh hồn bị giam cầm lại trong cơ thể, nhưng thân thể đã sớm chết đi, bởi vậy cơ thể người chịu phương pháp này sẽ từng ngày hoại tử khô héo, cho đến khi hóa thành đất vàng, nhưng bởi vì linh hồn bị cưỡng ép lưu lại, không thể đi tới thế giới của người chết, mà chỉ có thể quanh quẩn thế gian, cho đến dầu hết đèn tắt, hồn phi phách tán... “

"Hơn nữa bởi vì phương pháp này thay đổi số trời, người chịu pháp môn này sẽ phải nhận nỗi khổ vạn con kiến đốt mỗi thời mỗi khắc, có thể nói sống không bằng chết, nếu không phải không còn cách nào khác. . . Trên đời ít có người sẵn lòng sử dụng pháp môn như thế. . "

Lộc tiên sinh nói đến đây, giọng nói càng trầm thấp xuống, hiển nhiên đối với Lâm Thủ mà nói, tòa Đại Hoàng thành trước mặt này chính là chuyện vạn bất đắc dĩ của lão, sau lưng chỗ này là trăm vạn, ngàn vạn thậm chí không thể tính được muôn dân trăm họ Đại Chu, cũng chính là chuyện vạn bất đắc dĩ của lão.

Thế nhưng mọi người ở đây lại chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Thủ vì chuyện vạn bất đắc dĩ này mà phải trả cái giá vô cùng nghiêm trọng như thế.

Lúc đó, trong ánh mắt mọi người nhìn về phía lão tướng quân thần sắc trắng bệch kia lập tức trở nên phức tạp, vẻ kinh hãi, lo lắng, kính trọng đan xen nhau.

Dù là Từ Hàn thì đáy lòng một khắc này cũng không ngừng cuồn cuộn. Hiện tại hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao mình lại cảm nhận được mùi tử khí trên người Lâm Thủ.

Hắn tuyệt không phải người tàn nhẫn vô tình, dù cho lúc ở Sâm La Điện thì hắn vẫn chưa từng lạm sát bất kỳ người nào, nhưng nếu vì một đám người không chút liên quan mà bản thân làm ra tình trạng như vậy, Từ Hàn chắc chắn sẽ không thể làm được.

Tất nhiên điều này không thể ngăn cản hắn tôn trọng, ngưỡng mộ, thậm chí sùng bái những người như vậy.

Hắn nhìn Lâm Thủ không biết sống chết, tâm tình trong lòng cuồn cuộn, máu trong cơ thể không hiểu sao lại sôi trào.

"Vậy... có cách nào để phá vỡ pháp môn này không?”

Lâm Ngự Quốc mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong câu nói của Lộc tiên sinh, sau đó gã lập tức lên tiếng hỏi, thần sắc trong mắt có chút khẩn trương.

Đối với gã, hoặc với hầu hết mọi người ở đây mà nói thì linh hồn là một khái niệm quá ảo diệu. Hôn phi phách tán rồt cuộc có ý nghĩa gì thì không ai có thể nói chuẩn xác, nhưng có thể xác định đó là một chuyện đáng sợ hơn cả chết đi.

Mà mọi người cũng không thể nào cảm nhận được rõ ràng nỗi đau vạn kiến cắn thân thể tột cùng là một loại đau đớn như thế nào, nhưng vẫn có thể hiểu rõ loại thống khổ này hiển nhiên còn nghiêm trọng gấp trăm lần, gấp ngàn lần so với tổn thương do đao búa.

"Phương pháp này cực kỳ bí ẩn... Lão phu cũng không thể nói chính xác... Nhưng lão hủ cho rằng..."

Lộc tiên sinh nói đến đây lại có chút chần chờ,

"Muốn giảm bớt tác hại của phương pháp này, đương nhiên là người dùng phương pháp này sớm giải trừ nó..."

"Vậy thân thể gia gia sẽ tốt hơn sao?" Lâm Ngự Quốc lại hỏi.

"... Lộc tiên sinh nghe vậy, trâm mặc thật lâu, rồi sau đó mới dùng giọng nói có chút khô khốc trả lời:

"Pháp môn này vốn là phương pháp trộm mệnh, kẻ dùng phương pháp này đều là người đã sớm nên chết, giải trừ pháp môn này... đương nhiên sẽ không còn bất cứ sức sống nào..."

Thân thể Lâm Ngự Quốc khi đó chấn động, gương mặt lập tức không còn màu máu, ngã ngồi trên mặt đất.

Từ nhỏ gã đã không có cha, là một tay Lâm Thủ nuôi gã lớn lên, những thứ gã học được, bất kể làm người hay là làm việc hơn phân nửa đều do Lâm Thủ dạy, gã đã quen với việc lúc nào cũng có lão ở đây, cho nên hiện tại khi nghe được tin dữ như vậy, sao có thể che giấu bi thương trong lòng?

Những giọt nước mắt vào lúc đó rốt cuộc không thể kìm nén được, tuôn ra khỏi hốc mắt của gã.

Nhưng đúng lúc này.

Vị lão tướng quân kia đột nhiên gian nan mở hai mắt mình ra.

"Ngự Quốc..."

Lão phun ra một thanh âm khô khốc, vươn bàn tay già nua ra, dường như muốn vuốt ve cháu trai mình.

“Gia giat"

Lâm Ngự Quốc vào lúc đó phục hồi tinh thần lại,

Gã vội vàng lau đi giọt lệ trên khóe mắt mình, quay đầu nhìn về phía Lâm Thủ, trong ánh mắt vừa thân thiết lại vừa lo lắng.

"Yên tâm... Gia gia không chết được..."

Lão nhân dùng hết khí lực nói.

Những ngày này, Lâm Ngự Quốc không chỉ một lần nghe Lâm Thủ nói ra lời này, nhưng chỉ có lúc này thì gã mới thực sự lĩnh ngộ được ý trong câu nói cũng như sức nặng của bảy chữ đơn giản này.

Trên khóe mi vừa ngưng nước mắt lại không kìm được có giọt lệ trào ra. Gã khóc rất nhiêu.

Tựa như đôi mắt thực sự muốn chống lại gã, gã càng muốn ngăn nước mắt trong hốc mắt của bản thân thì những giọt lệ kia càng trào ra mãnh liệt.

Vì thế vị Thái thú hơn ba mươi tuổi này lại khóc như một đứa bé ở trước mặt mọi người.

Tay Lâm Thủ vào lúc đó rốt cục vươn tới trước mắt Lâm Ngự Quốc, lão lại không hề quát lớn cháu trai nhà mình như thông thường, mà dùng tay nhẹ nhàng lại thong thả lau đi nước mắt trên đôi mi Lâm Ngự Quốc.

"Đứa bé ngốc, khóc cái gì?" Sau đó, lão hòa ái nói.

Lão hiện tại đã không còn là tướng thủ đệ nhất thiên hạ làm cho Đại Hạ nghe tin đã sợ mất mật nữa.

Lão chẳng qua chỉ là một lão nhân.

Một lão nhân đang an ủi con cháu mình.

Nhưng cách làm như vậy của lão lại không làm cho Lâm Ngự Quốc cảm thấy dễ chịu hơn một chút, đáy lòng gã càng thêm bi thương, thậm chí có chút tự trách.

Gã biết rõ, điều khiến Lâm Thủ làm ra quyết định như vậy ngoại trừ mấy chục vạn đại quân kiêu ngạo như hổ của Đại Hoàng thành, càng bởi vì chính bản thân mình. Gã rốt cuộc không cách nào nâng đòn đông của Đại Hoàng thành lên, nếu không ông nội mình cần gì phải làm ra chuyện như vậy.

"Lão tướng quân, hậu quả của phương pháp trộm mệnh là không thể tưởng tượng nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ ngài..."

Lúc này, Lộc tiên sinh ở một bên cuối cùng cũng lên tiếng,

"Lão tướng quân đã vì Đại Hoàng thành, vì dân chúng Đại Chu quá nhiều... rồi..."

Mọi người vào lúc đó cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Lâm Thủ, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ bi thương.

Lâm Thủ nghe vậy, ánh mắt lão nhìn lướt qua mọi người ở đây một cái, lại nhìn doanh trướng khổng lồ như sói đói ở phương xa.

Lão thở dài.

"Nếu ta chết, ai sẽ canh giữ Đại Hoàng thành này? Người nào canh giữ giang sơn Đại Chu? Người nào bảo vệ muôn dân trăm họ?"

'Không nỡ a....

"Không dám chất a...'

Lời nói của Lâm Thủ giống như là cảm thán, nhưng cũng giống như chất vấn, đập vào trong lòng mỗi người ở đây.

Mọi người lúc này lại rơi vào im lặng lần nữa.

Đúng vậy ...

Ngoại trừ Lâm Thủ, còn có ai đến thủ Đại Hoàng thành này? Còn có ai có thể giữ vững được nó? Cộc!

Cộc!

Cộc!

Nhưng đúng lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng chợt vang lên.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia đột nhiên gạt hàng người đi ra, bước tới trước mặt Lâm Thủ.

BichIl

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vị Phủ chủ đại nhân xưa nay không hiển sơn không lộ thủy kia đột nhiên quỳ một gối trước mặt Lâm Thủ.

Hắn chắp hai tay, nhìn về phía vị lão tướng quân kia, thần sắc trên mặt cực kỳ nghiêm túc.

Hắn lớn tiếng hô.

"Thế hệ ta coi giữ giang sơn, mời tướng quân Tiên du!"

Lời này ra khỏi miệng, mọi người ở đây đều sửng sốt trước tiên, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại.

Trên đầu thành Đại Hoàng khi đó có gần mấy vạn người đồng loạt quỳ xuống, chắp tay với vị lão tướng quân kia, hô lớn.

"Thế hệ ta coi giữ giang sơn, mời tướng quân Tiên dul"

"Thế hệ ta coi giữ giang sơn, mời tướng quân Tiên dul"

"Thế hệ ta coi giữ giang sơn, mời tướng quân Tiên dul"...

Thanh âm cao vút vang vọng đầu tường Đại Hoàng thành, giống như hổ gầm rồng ngâm, kéo dài không thôi.

Vị tướng thủ thành đệ nhất thiên hạ đã cực kỳ già nua này trâm mắt nhìn mọi người toàn trường, hào quang chớp động trong đôi mắt...

"Tốt!"

"Tốt!"

"Tốt!"

Lão liên tục nói ba chữ "tốt", một tiếng cao hơn một tiếng.

Con ngươi lão khi đó chậm rãi nhắm lại, khóe miệng lại hiển hiện một nụ cười chân thành.

Một khắc kia, trên Đại Hoàng thành vang lên tiếng hô to như sấm sét, nhưng lại bi thương đến vạn phần.

Hốc mắt bọn họ ửng đỏ, lặp đi lặp lại đoạn lời nói kia.

"Thế hệ ta coi giữ giang sơn, mời tướng quân Tiên du!" (Tiên du: du ngoạn cảnh Tiên, vê trời)

Giống như đang cùng nhau phát ra lời thê mà cả cuộc đời mỗi người đều không thể quên.
Bình Luận (0)
Comment