Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 202: Khu Hổ Nuốt Lang* (1)

Chương 202: Khu hổ nuốt lang* (1) Chương 202: Khu hổ nuốt lang* (1)Chương 202: Khu hổ nuốt lang* (1)

*Đuổi hổ nuốt sói

Nam nhân mặc một bộ y phục màu trắng ngôi trước lửa trại doanh trướng, nhìn màu trắng bạc nổi lên phía chân trời phương xa.

Bên tai là từng đợt tiếng hô to bi thương truyền đến từ đầu tường Đại Hoàng thành.

Nam nhân nghe tiếng cúi đầu, trong con ngươi không gợn sóng không sợ hãi nổi lên từng hồi sâu muộn, ngay lúc đó y thở dài một hơi thật sâu.

"Tướng quân.”

Lúc này, bên tai chợt có một tiếng hô khẽ truyền đến.

Người nam tử ngồi trên ghế gỗ này nghe vậy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Lương mặc một bộ giáp trụ đang nghiêm nghị nhìn y.

Nam nhân ngẩn người, y tựa như mất hồn phách, thần sắc trong con ngươi tràn ngập vẻ nặng nề lại trống rỗng vô cùng.

Y kinh ngạc nói:

"Lâm Thủ đã chết."

Ngữ khí bình tĩnh trước sau như một, người ngoài khó có thể cảm nhận được bất kỳ gợn sóng nào trong lòng nam nhân từ trong bốn chữ đơn giản này.

Nhưng Mục Lương hiển nhiên không phải là người ngoài.

Gã thấy được nam nhân khác thường, nhưng lại không hề nói toạc ra, bởi vì gã biết đó là cái giá phải trả, cũng là cái giá phải thừa nhận.

Gã đã sớm chuẩn bị kỹ càng từ trước, gã tin tưởng nam nhân trước mắt cũng đã chuẩn bị tốt như vậy.

"Tướng quân, chư vị tướng quân trong doanh trại đang chờ ở đại trướng...' Gã khi đó lại bình tính nói.

"Ừm"

Nam nhân nghe vậy, sau khi trầm mặc vài hơi thở, cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"Được, đi thôi."...

Trong đại trướng.

Hơn mười vị nam tử mặc giám trụ, trên người ít nhiều mang theo chút thương thế đang đứng ở trong đó, nhưng dù là như thế, trên mặt đại đa số bọn họ đều mang theo vẻ hưng phấn nồng đậm, giờ phút này đang tụ tập cùng một chỗ ngươi một câu, ta một lời đàm luận thứ gì đó.

"Lâm Thủ thật sự đã chết ư?"

"Như vậy còn có thể sống được sao? Ta tận mắt nhìn thấy Mục Vương gia bắn một mũi tên xuyên qua lồng ngực lão gia hỏa kia."

"Nói như thế, Đại Hoàng thành chính là vật trong túi chúng tal" "Có thể nói là như vậy...'

Một đám người đang cười cười nói nói, nhưng khi đó tấm màn che của doanh trướng bị người xốc lên từ bên ngoài, đã thấy Mục Lương đẩy Mục Cực vẻ mặt đầy lạnh lùng bước vào trong doanh trướng.

Mọi người mới vừa rồi còn nói chuyện rất vui vẻ lập tức thu thanh âm, cực kỳ tự giác lui ra xếp hàng ở hai bên, nhường ra một con đường.

Mục Lương đẩy Mục Cực đi tới phía trước doanh trướng, chợt xoay chiếc ghế gỗ để Mục Cực đối mặt với mọi người, mà mình thì trầm mặc đứng ở phía sau Mục Cực.

Mục Cực quét qua mọi người ở đây một lần trước tiên, sau đó dùng thanh âm xưa nay bình tĩnh của y nói:

"Trận chiến Đại Hoàng thành, chư vị vất vả rồi."

"Mới vừa rồi ta được xác nhận, Lâm Thủ đã chết."

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức nhìn nhau một cái, sắc mặt vui mừng có thể nói là tràn ngập trong lời nói.

Lúc trước mặc dù sớm đã có người nói qua lời này, nhưng danh hào của Lâm Thủ quả thực quá vang dội, thế cho nên dù đã tận mắt nhìn thấy lão bị mũi tên nhọn xuyên qua ngực, mọi người vẫn ôm chút nghi ngờ đối với cái chết của lão, nhưng giờ phút này nghe được câu trả lời khẳng định từ trong miệng Mục Cực, những nghi ngờ kia cũng lập tức tan thành mây khói.

"Vậy tướng quân, chúng ta có nên phát binh nhanh một chút hay không, thừa dịp Lâm Thủ mới chết, Đại Hoàng thành như rắn mất đầu, chỉ cần một lần hành động có thể chiếm được?" Lập tức có người đề nghị.

"Đúng vậy! Trận chiến này chúng ta tổn thất gần hai mươi vạn quân Hạ, bên Thôi Quốc trụ có lẽ cũng đã nghe được tiếng gió, hơn nữa chỉ sợ sớm đã có bất mãn với chúng ta vê chuyện chém giết đào binh trước đó. Chúng ta nhanh chóng chiếm được Đại Hoàng thành, điều này vừa có thể cho ngài ấy một cái công đạo, đồng thời nếu truyền đến tai Hoàng đế Đại Hạ, hiển nhiên cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với tương lai của tướng quân."

"Quả thật là như thế, Thôi Đình dù sao cũng là Quốc trụ của Đại Hạ, nếu như quá đối cứng với hắn thì rốt cuộc cũng sẽ không tốt."

Tâm tư của nhiều người vào thời điểm đó trở nên khẩn trưởng.

Lại không có người chú ý tới, thân sắc trên mặt vị nam tử áo trắng kia sau khi nghe được những lời này lại lạnh lùng thêm vài phần.

"Hừ! Bên trái một Quốc trụ đại nhân, bên phải là một Hoàng đế Đại Hạ, có phải chư vị đã quên sạch ý định ban đầu của cuộc khởi binh này rồi không?"

Còn chưa đợi Mục Cực lên tiếng, Mục Lương phía sau y đã phát ra một tiếng hừ lạnh, nói như thế.

"Mục thống soái nói cái gì vậy? Chúng ta sao dám quên huyết cừu của Mục Vương, nhưng việc này dù sao cũng có quan hệ trọng đại, cần phải thận trọng từng bước, hơn nữa cũng không thể thiếu sự ủng hộ của Hạ quốc, chúng ta đề nghị như vậy cũng là suy nghĩ vì tướng quân và Mục Gia quân!" Một vị lão giả vào lúc đó trâm giọng nói, lại là Hồ Liễu - một trong ba cường giả Đại Diễn cảnh của Mục Gia quân, cũng là thống soái Thiên Miêu doanh! Tu vi của và bối phận của lão cực cao, người bên ngoài không dám phản biện lại Mục Lương, nhưng Hồ Liễu lại không hề sợ.

"Ta thấy báo thù là giả, mưu phú quý mới là thật phải không? Ta và ngươi hiểu quá rõ Lâm Thủ vừa chết, hai mươi lăm vạn Thương Long quân dưới tay Tiết Tân Quan sẽ quay ngược giao chiến với chúng ta ngay lập tức, chỉ cần đánh tan bọn họ, Đại Chu sẽ không còn binh mã có thể dùng được nữa, đến lúc đó Trường An chính là nơi gần trong gang tấc, mối thù của Mục Vương cũng đã có thể báo, cần gì phải thận trọng từng bước, sao phải lá phải lá trái với giặc cướp Đại Hạ?”

Hồ Liễu không muốn yếu thế, nhưng Mục Lương cũng không phải hạng người dễ dàng, gã lập tức cong môi mỉa mai.

"Lời này của Mục thống soái chỉ sợ có chút không ổn, Thương Long bộ đúng là binh mã duy nhất trong tay Chúc Hiền Trường Dạ ty, nhưng trong tay các Vương hầu Châu mục sao không có binh mã của riêng mình, phá Thương Long quân tựa như tiến quân thần tốc, đánh thẳng cung vua, Mục thống soái không khỏi quá ngây thơ một chút, nói cho cùng việc này vẫn phải dựa vào triêu Đại Hạ...' Lập tức lại có một vị nam tử trung niên diện mạo cực kỳ cao lớn gạt mọi người đi ra, đi tới dưới người Mục Cực cao giọng nói.

Người này tên là Tôn Minh, cũng là một trong ba cường giả Đại Diễn cảnh của Mục Gia quân.

Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói hết lời đã bị vị tướng quân áo trắng trên đài cao kia cắt đứt.

"Được rồi!"

Mục Cực khi đó chỉ nói như thế, thanh âm của y bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức làm cho người ta không thể nghe ra chút tình cảm dao động, nhưng theo giọng nói của y vang lên, mọi người trong trướng lập tức im lặng.

"Việc cấp bách trước mắt là ứng phó Thương Long quân trong tay Tiết Tân Quan, sắp xếp các bộ chuẩn bị thỏa đáng, một canh giờ sau chuẩn bị tiến quân tiếp nhận Đại Hoàng thành."
Bình Luận (0)
Comment