Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 232 - Chương 203: Khu Hổ Nuốt Lang* (2)

Chương 203: Khu hổ nuốt lang* (2) Chương 203: Khu hổ nuốt lang* (2)Chương 203: Khu hổ nuốt lang* (2)

Mọi người nghe vậy đương nhiên không dám tranh cãi, đồng loạt lĩnh mệnh lui ra. Chỉ có vị Mục Lương kia vẫn còn đứng ở phía sau Mục Cực.

“Tướng quân...'

Đợi đến khi mọi người rời đi, Mục Lương khi đó lại lên tiếng muốn nói cái gì đó.

Nhưng Mục Cực lúc này lại khoát tay áo, ý bảo gã không cần nhiều lời.

Mục Lương sửng sốt, chợt thu hồi lời nói đã đến bên miệng. Nghĩ đến những chuyện mà gã có thể nhìn ra, sao Mục Cực có thể không nhìn rõ, nhưng dù vậy thì đáy lòng gã vẫn không tránh khỏi hiển hiện một chút lo lắng.

'A Lương...'

Mà lúc này, giọng nói của Mục Cực lại vang lên lần nữa.

"Nếu có một ngày ta chết đi, ngươi có thể quản được hai mươi vạn Mục Gia quân này sao?"

Mục Lương không ngờ được Mục Cực lại hỏi câu này, gã có chút chân chờ, hồi tưởng bản thân tranh luận cùng Hồ Liễu, Tôn Minh ở trong trướng lúc trước đã chọc cho Mục Cực không vui, gã trầm lông mày xuống, lập tức giải thích:

"Tướng quân, ta chỉ là cảm thấy việc làm của hai người Hồ Liễu Tôn Minh quá mức..."

Nhưng gã còn chưa nói hết lời, vị nam tử áo trắng trước người kia đã lắc đầu thêm lần nữa.

Trên mặt nam nhân khi đó lóe lên vẻ cô đơn, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như thường.

"Yên tâm, chỉ cân một ngày Mục Cực ta còn sống thì bất kể bọn họ suy nghĩ điều gì, đều sẽ chỉ có thể là tâm tư trong lòng, chỉ thế thôi.'...

Lâm Thủ chết rồi.

Cực kỳ an tâm đi về cõi Tiên.

Lão tướng quân này nhắm hai mắt lại trong lúc mấy vạn người khom người hướng tiễn đưa.

Tin tức này bị thám tử truyền đến phía nam Đại Hoàng thành, rơi vào trong tay vị tướng quân mặc giáp đen chờ đợi đã lâu kia.

Hắn bóp nát chén nhỏ trong tay, đứng lên, nói với đám sĩ tốt xung quanh mình:

"Lâm Thủ đã chết, mọi người theo ta chạy đến Đại Hoàng thành, tru diệt Mục Cực!"

Vì thế hai mươi lăm vạn Thương Long quân ào ạt tiến vào Đại Hoàng thành.

Chỗ quân đội của Tiết Tân Quan đóng quân chỉ cách Đại Hoàng thành không quá mười dặm, nếu như muốn cứu viện Đại Hoàng thành thì bọn họ chỉ cân không tới một canh giờ là có thể đi tới.

Nhưng Chúc Hiền đã sớm hạ lệnh, Lâm Thủ không chết, không được vào thành.

Thiên hạ đều đang chờ lão chết đi.

Đây là bi thương cực độ, cũng là vinh hạnh lớn lao. Dù sao một lão nhân tu vi không tới Đại Diễn cảnh, tuổi cũng đã hơn tám mươi tuổi có thể làm cho giao long mãnh hổ trong thiên hạ sợ hãi như thế, dường như từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ có người thứ hai.

Lâm Thủ chết rồi, chỉ cần Tiết Tần Quan có thể thủ được Đại Hoàng thành, như vậy trong tương lai khi Chúc Hiền hoàn thành đại nghiệp muôn đời của y, phần công đầu này không ai có thể so với Tiết Tân Quan hắn. Huống hồ Đại Hoàng thành dựa vào nơi hiểm yếu, cho dù Mục Cực dùng binh như thần, chỉ cần có hai mươi lăm vạn Thương Long quân ở đây, thì muốn chiếm được thành này chắc chắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tiết Tân Quan đã hơn năm mươi tuổi ngồi trên con ngựa cao lớn nghĩ những điều này, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Nhưng chờ đến khi đại quân đi tới bên ngoài Đại Hoàng thành, sự thoải mái như vậy đã tan thành mây khói trong nháy mắt.

Không biết từ khi nào, đầu tường Đại Hoàng thành đã treo đầy cờ lớn san sát, trên đó viết một chữ lớn - Mục!

“Dừng lại!"

Tình hình như vậy làm cho Tiết Tân Quan nhướng mày, hắn hét lớn một tiếng, hơn mười vạn đại quân phía sau theo tiếng dừng lại.

Lâm Thủ đã chất.

Nhưng căn cứ theo tin tức thám tử đưa về, trong Đại Hoàng thành còn có mấy vạn đại quân, Tiết Tân Quan đương nhiên sẽ không trông cậy vào bọn họ có thể thủ được tòa thành này, nhưng kéo dài một hai canh giờ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Vậy vì sao tòa thành này lại rơi vào trong tay Mục Gia quân nhanh như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Thủ chết trận, dưới tình huống rắn mất đầu, tàn binh bại tướng trong Đại Hoàng thành đã vứt bỏ thành đầu hàng địch?

Tiết Tân Quan trâm mắt nhìn đầu thành, mặc dù cắm đầy quân kỳ Mục gia, nhưng trên thực tế trên chỗ kia lại không nhìn thấy một cái bóng người.

Trong lòng hắn lúc đó lập tức có tính toán.

Đại Hoàng thành tường dày thành cao, nếu hắn là Mục Cực thì hiển nhiên sẽ dựa vào địa lợi này để đối chiến, tiêu hao thực lực của Thương Long quân, mà không phải bố trí vườn không nhà trống, ra vẻ thần thần bí bí như hiện tại. Huống hồ nếu tàn binh của Đại Hoàng thành thực sự đầu hàng, Mục Cực đã giết Lâm Thủ nên có dám thu nhận bộ hạ cũ của lão hay không vẫn là ẩn số, mà càng nghĩ kỹ càng thấy trận chiến trước mắt giống với nghi binh do Thiên Sách phủ bố trí còn sót lại, dùng chuyện này kéo dài thời gian hắn vào thành.

Trước khi đến Chúc Hiền đã từng dặn dò, lệnh cho hắn nếu tìm được cơ hội sẽ diệt trừ đám người Thiên Sách phủ, hắn vốn còn muốn tìm một lý do gì đó để thực hiện việc này, lại không ngờ người Thiên Sách phủ này lại ngu ngốc đến trình độ này, đúng dịp cho hắn mượn cớ bọn họ thông đồng với địch làm phản để thuận tay xử lý.

Tiết Tân Quan nghĩ tới đây, trong lòng không có một chút chần chờ, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, hắn rút trường đao bên hông ra khỏi vỏ, chỉ vào Đại Hoàng thành gần trong gang tấc, lập tức quát:

"Công thành!"... Mục Gia quân chậm rãi đi tới bên ngoài Đại Hoàng thành.

Mục Lương nhìn lá cờ thay thế cờ chữ Lâm tung bay ở đầu thành Đại Hoàng, lông mày nhíu lại.

"Tiết Tân Quan đã tới nhanh như vậy?"

Gã nói như thế, hiển nhiên tình cảnh này có chút ngoài dự liệu của bản thân mình.

Dù sao Thương Long quân chính là át chủ bài trong tay Chúc Hiên, cũng không thể so với tàn binh bại tốt của Đại Hoàng thành hiện giờ, cho dù cửa thành đã phá, nhưng có Thương Long quân ở đó thì bọn họ muốn chiếm được tòa thành này vẫn sẽ tốn không ít công phu.

Nhưng Mục Cực khi đó lại ngửa đầu nhìn lá cờ tung bay trên đầu thành, khóe miệng lộ ra một nụ cười cực kỳ hiếm thấy.

"Khu hổ nuốt lang, kế sách hay a." Y nỉ non nói.

Chỉ là thanh âm quả thực quá nhỏ, thế cho nên Mục Lương ở bên người y cũng không thể nghe quá rõ ràng.

"Tướng quân, ngài vừa nói gì vậy?" Mục Lương lúc đó hỏi.

"Không có gì.'

Mục Cực lại lắc đầu, thân sắc bình tĩnh nói:

"Ta nói, đây chẳng qua chỉ là mánh khóe phô trương thanh thế, hạ lệnh xuống, chuẩn bị vào thành."
Bình Luận (0)
Comment