Chương 204: Thoát khỏi
Chương 204: Thoát khỏiChương 204: Thoát khỏi
Một ngọn núi không thể có hai con hổ.
Đạo lý này không phải là do ngọn núi quá nhỏ, không đủ không gian cho hai con mãnh hổ hoạt động.
Mà là nằm ở bên cạnh giường, sao có thể để cho người khác ngáy.
Không phải ngươi tham lam muốn độc chiếm đỉnh núi, mà sợ đối phương có ý niệm như vậy, bởi vậy cuối cùng không thể tránh khỏi sống mái với nhau một trận.
Mà Mục Gia quân và Thương Long quân hiển nhiên chính là hai con mãnh hổ như vậy.
Lúc bọn họ vào thành lại không hề gặp phải một chút chống cự, đồng thời còn chạm mặt ở chỗ trung tâm Đại Hoàng thành.
Lấy tâm tư Tiết Tần Quan và Mục Cực đương nhiên có thể nghĩ ra, bọn họ trúng gian kế của dư nghiệt Đại Hoàng thành.
Nhưng dù biết rõ rơi vào gian kế, bọn họ vẫn quyết định không nhảy ra khỏi đó.
Thử hỏi mãnh hổ ở phía trước, ai có thể cố ky chồn hoang núp trong bóng tối?
Vì thế trận đại chiến giữa Thương Long quân và Mục Gia quân vào lúc đó nổ ra. ...
"Phủ chủ, chúng ta đã bố trí hoàn tất mọi chuyện, bước tiếp theo nên như thế nào?”
Trong một nhà dân ở Đại Hoàng thành, Hầu Lĩnh mặc một bộ giáp trụ loang lổ dẫn theo mấy vị giáp sĩ đi tới trước mặt Từ Hàn, cung kính nói.
"Ừm"
Từ Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, hắn xuyên thấu qua khe hở cửa phòng nhìn Thương Long quân và Mục Gia quân đang đại chiến, lông mày hơi nhíu lại.
Kế sách khu hổ thôn lang này rốt cuộc tiến hành quá thuận lợi một chút, thuận lợi đến mức khiến cho hắn có chút bất an.
Nhưng đã đến bước này, bọn họ cũng không có đường nào khác để đi, chỉ có thể kiên trì đi đến cuối cùng.
"Dân chúng đều rời khỏi thành ư?" Từ Hàn trâm mắt hỏi.
"Đã rời khỏi, trước khi Đại Hoàng thành bị phá, Lâm tướng quân cũng đã hạ lệnh sơ tán dân chúng, sau khi ngài ấy chết thì chỗ này gân như cũng đã là một tòa thành trống rồi."
Hầu Lĩnh đáp lại, nhưng thanh âm khi nói đến cuối không hiểu sao lại nhỏ đi vài phần, gã có chút bất an liếc nhìn vị Lâm Ngự Quốc ở bên kia một cái, thấy được đối phương cũng không có gì khác thường lúc này mới an tâm.
"Ừm. Vậy thì chuẩn bị rút quân đi, từ cửa nam lui về Lương châu." Từ Hàn trầm mặt nói.
"Thế nhưng chúng ta có gân sáu vạn nhân mã, chỉ sợ sẽ không thực hiện được việc gạt bỏ tai mắt Tiết Tần Quan và Mục Cực, nếu bọn họ truy kích... Từ Hàn hạ xuống mệnh lệnh này, Diệp Hồng Tiên ở một bên lập tức nhíu mày, có chút lo lắng nói.
"Không sao, bọn họ lúc này hận không thể một mẻ hốt gọn đối phương, nào có tâm tư cố ky chúng ta? Cho dù có, chắc hãn cũng chỉ phái ra một đám nhân mã nhỏ, nếu không chiến trường chính diện chắc chắn sẽ làm cho bọn họ được nhiều hơn mất." Từ Hàn lại trấn an.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người lúc này mới thoáng an tâm không ít.
Cuối cùng Hầu Lĩnh dẫn theo rất nhiều tướng sĩ bắt đầu điều khiển binh mã, chuẩn bị công việc rút lui.
"Ngươi có nắm chắc thành công không?”
Đợi đến khi Hầu Lĩnh rời đi, Diệp Hồng Tiên đi tới trước người Từ Hàn, trâm giọng hỏi.
Từ Hàn nghe vậy suy nghĩ một chút, lập tức lắc đầu cười khổ.
"Chuyện Lâm tướng quân đều không thể nắm chắc, ta sao có thể dám khẳng định chắc chắn? Chỉ có thể tận lực mà làm, không phụ ủy thác của tướng quân."
Diệp Hồng Tiên đương nhiên hiểu rõ điểm này, nàng nghe vậy khẽ gật đầu, nói:
“Ta tin ngươi."
Vừa dứt lời này, nàng tựa như lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục hỏi:
"Nếu chúng ta may mắn vượt qua kiếp nạn này, vậy bước tiếp theo ngươi chuẩn bị tới nơi nào?”
Từ Hàn lúc đó cười cười, hắn nhìn vê phía Diệp Hồng Tiên, con ngươi chợt nheo lại.
"Sao vậy? Ngươi đang thử ta ư? Sợ ta lâm trận bỏ chạy sao?
Hắn đại khái có thể đoán được tâm tư của Diệp Hồng Tiên, đã trải qua một hồi đại chiến như vậy, đối với bất cứ người nào chưa từng tiếp xúc qua cảnh tượng như vậy mà nói đều khó tránh khỏi sinh ra một ít dao động, nàng lo lắng cho Từ Hàn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Diệp Hồng Tiên bị Từ Hàn vạch trân chút tâm tư của mình lại không có chút khác thường nào, nàng nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, gò má hiển hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, tư thái linh lung chờ hắn trả lời.
"Ta chỉ muốn biết một điều ... Rốt cuộc vì sao người kia lại là ta"
Từ Hàn thấy Diệp Hồng Tiên không có ý phủ nhận, hắn dứt khoát cũng không truy cứu việc này đến cùng, ngược lại còn hỏi như vậy.
Nàng hiển nhiên không ngờ đến Từ Hàn lại hỏi ra vấn đề như vậy, chỉ có thể chớp chớp đôi mi.
Nhưng vẫn im lặng không hề lên tiếng.
Hoặc có thể vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời câu hỏi đột ngột này ra sao.
Vì vậy, nàng lại chớp chớp đôi mi thêm lần nữa.
Từ Hàn im lặng, hắn biết mình chắc chắn sẽ không thể lấy được đáp án mình muốn từ trong miệng Diệp Hồng Tiên, vì thế hắn lắc đầu,'Chuẩn bị rút lui đi."
Sau khi nói xong, hắn lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
"Từ Hàn!" Nhưng cũng đúng lúc đó, Diệp Hồng Tiên lại đột nhiên gọi hắn lại.
"Ừ?" Từ Hàn xoay người, thần sắc nghi hoặc nhìn về phía nàng. Thiếu nữ khi đó cụp đôi mi xuống, hai con ngươi hiển hiện một loại thân thái cuôn cuộn mà Từ Hàn khó có thể hiểu được,'Mặc kệ như thế nào thì ngươi cũng phải tin tưởng, ta sẽ không hại ngươi."
Từ Hàn nhìn thiếu nữ một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới nói.
"Ta biết rồi."
"Còn nữa, ngươi biết mình phải làm chuyện gì đầu tiên khi trở lại Trường An không?"
"Hả? Diện thánh?" (Gặp vua)
“Gặp cha tal”...
Mục Gia quân giết đỏ mắt.
Thương Long quân cũng đã giết đến không biết trời đất
Hai đội quân từng đã là tinh nhuệ nhất Đại Chu từ lúc chĩa đao kiếm về phía nhau đã xác định đây là một cuộc chiến đấu không chết không thôi.
Không có tường thành yểm hộ, không có đồi núi che chắn, trong Đại Hoàng thành bằng phẳng, chỉ có quyền quyền đến thịt, đao đao thấy máu đánh nhau tàn nhẫn.
Mỗi một khắc đều có người ngã xuống, mỗi một khắc đều có mạng người trôi qua.
Đại Hoàng thành đương nhiên được coi là một tòa thành lớn, ngoại trừ Châu quận của các châu cùng tòa kinh đô hùng vĩ kia, phóng mắt nhìn toàn bộ Đại Chu cũng không tìm được thành trì hùng vĩ hơn nó.
Nhưng dù là như thế, mấy chục vạn người của hai bên chen chúc ở tòa thành trì này vẫn có vẻ có chút chật chội.
Khi đại chiến bắt đầu, đám sĩ tốt triển khai chiến đấu trong hẻm, hàng vạn cung thủ trèo lên đầu thành hai bên, dùng hỏa lực yểm hộ quân ngũ của phe mình. Bất kỳ kế sách nào đều có vẻ không có tác dụng dưới địa thế như vậy, chỉ có đao kích mới là biện pháp tốt nhất để chiến thắng.
Trong đại chiến như lửa đốt, một đám người cúi đầu xuyên qua hẻm nhỏ ở vùng ven lại có vẻ không hợp với tình cảnh hai bên đang liêu mạng.
Bọn họ xuyên qua chiến trường dày đặc đi về cửa thành phía nam Đại Hoàng thành, nơi đó thông tới Lương châu, có thể đi Trường An!
Mà dòng người số lượng lớn như vậy cuồn cuộn chuyển động, đương nhiên không thể gạt được tai mắt Thương Long quân chiếm lĩnh phía nam Đại Hoàng thành.
Lập tức có giáp sĩ đi tới bên tai Tiết Tân Quan đang trâm mắt đốc chiến, nhẹ giọng báo tin tức cho vị thống lĩnh Thương Long quân này.
Tiết Tân Quan nhíu mày.
Quân lực của Thương Long quân và Mục Gia quân có thể nói là sàn sàn nhau, nếu phái binh lực đi đuổi giết dư nghiệp của Đại Hoàng thành cùng Thiên Sách phủ chắc chắn tạo thành thất bại ở chiến trường chính diện, nhưng nếu để mặc bọn họ xuôi nam, thậm chí trở lại Trường An, lão cũng không tiện bàn giao với Chúc Hiền.
Sắc mặt Tiết Tần Quan khi đó âm tình bất định một hồi, một lúc lâu sau mới cắn răng, "Đi! Lệnh Tiết Dư Mệnh lĩnh một vạn giáp sĩ truy kích, không mong giết địch chỉ câu kéo chân đối phương!"
"Lĩnh mệnh!" Người giáp sĩ đến báo tin kia nghe vậy đương nhiên không dám từ chối, lập tức trâm giọng nói, sau đó vội vàng lui về trong quân truyền đạt mệnh lệnh của Tiết Tân Quan.
Tính toán của Tiết Tân Quan đương nhiên là tốt, lão muốn dọn dẹp Mục Gia quân trước mắt, sau đó lại đi truy kích dư nghiệt của Đại Hoàng thành và Thiên Sách phủ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ Chúc Hiền giao phó.
Chỉ là lân điều động binh lực này đã bắt đầu bị Mục Cực nhạy bén nhận ra.
"Thấy không? Chỗ phía tây kia có ba vạn tinh binh cùng năm trăm sĩ tốt Thiên Thú doanh cường công!"
Y nói với Mục Lương ở bên cạnh mình.
Mục Lương nghe vậy lập tức điều binh mã từ trong đại quân của Mục Cực phát động tiến công đến nơi đó.
Điều động một vạn nhân viên nhìn như không quan trọng, nhưng ánh mắt Mục Cực sắc bén đến mức nào, một vạn người này rời đi, nhất thời làm cho chiến tuyến của Tiết Tân Quan xuất hiện một lỗ hổng thật lớn, chỉ cần công phá chỗ kia, chiến tuyến của bọn họ sẽ bị chia tách.
Đối với chiến trường thay đổi nhanh chóng mà nói, một khi nhân mã bị chia cắt, rất có thể sẽ tạo thành kết cục điều động lực lượng không kịp, mệnh lệnh không thể truyền chuẩn xác, thậm chí trước sau đều gặp khó bị người lần lượt đánh vỡ.
Nhất là đối mặt với dạng quân đội tinh nhuệ như Mục Gia quân mà nói, bất kỳ một chút sơ hở nào cũng có thể mang đến tổn thất khôn lường.
Tiết Tân Quan vào lúc đó cũng ý thức được điểm này, lông mày lão trầm xuống, không dám khinh thường, lập tức không thể không phát ra mệnh lệnh cho hơn vạn nhân mã đi ngăn chặn vội vàng quay đầu, chống đỡ thế công của Mục Gia quân. Lúc này mới hiểm lại càng hiểm ổn định thế cục trên chiến trường.
Mục Cực ở xa xa nhìn toàn bộ cảnh tượng này ở trong mắt, lại lướt qua song phương nhìn về phía đám người Từ Hàn đã trào ra khỏi cửa thành.
Khóe miệng y hiện ra một nụ cười như có như không.
Việc giết chóc vẫn tiếp tục.
Máu chảy tràn ngập toàn bộ Đại Hoàng thành, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập một cỗ mùi tanh nồng nặc.
Mà mùi tanh hôi thối như vậy lại vừa vặn che đi một mùi gay mũi không hợp với xung quanh.
"Dầu rồng sao?"
Nam nhân ngôi trên ghế gỗ nhíu nhíu mày, ý cười trên khóe miệng lại nặng thêm vài phần.
"Đúng là tính toán giỏi a."
Y nhìn Mục Gia quân và Thương Long quân đang chiến đấu, phát ra một tiếng cảm thán chân thành.