Chương 205: Từ bất chưởng binh
Chương 205: Từ bất chưởng binhChương 205: Từ bất chưởng binh
(Người hiền lành, nhân từ không thể cầm quân được)
Sắc trời đã sáng lên.
Thi thể chất đống một tầng lại một tâng trong Đại Hoàng thành.
Bất kể là Mục Gia quân hay là Thương Long quân đều tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, đại khái đã không dưới ba vạn người.
Tiết Tân Quan nhíu mày.
Mục Gia quân không có chút ý định lui binh nào, mà nếu cứ đánh như vậy thì cho dù Thương Long quân thắng cũng là thắng thảm.
Không có hơn hai mươi vạn đại quân dưới tay, tác dụng của hắn trong suy nghĩ của Chúc Hiền sẽ giảm xuống cực điểm, hắn quá hiểu tính cách của y, vật phải dùng đúng tác dụng, dùng hết thì vứt bỏ. Hắn có thể leo lên vị trí Ngự sử trong bốn bộ của Trường Dạ ty chính là do biết cách giữ gìn giá trị của mình.
Nhưng nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, giá trị của hắn trong mắt Chúc Hiền sẽ giảm xuống.
Tiết Tân Quan nghĩ tới đây, trong lòng có chút chân chờ, hắn bắt đầu âm thầm tính toán, có nên buông tha Mục Gia quân trước mắt mà đuổi giết đám người Từ Hàn trước tiên.
Mà lo lắng như vậy cũng tồn tại trong lòng Mục Lương.
"Tướng quân, cứ đánh tiếp như vậy..."
Mục Lương trâm mắt nhìn vê phía nam nhân bên người, nói như vậy.
Trận chiến này thật sự kỳ quái.
Tuy nói bởi vì địa thế hạn chế, có rất nhiều kế sách đều không dùng được, nhưng với hiểu biết của gã vê Mục Cực, dường như bọn họ chưa từng đánh một trận chiến cứng rắn như vậy.
Có câu dùng binh đánh giặc là hành động dối trá.
Hành quân đánh giặc chưa bao giờ là chuyện đơn giản như so đấu lực lượng hay nhân mã với người khác.
Vận dụng mỗi một loại thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ để lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh.
Mục Lương tin rằng cho dù trên chiến trường như vậy, Mục Cực nhất định có thể nghĩ ra một ít biện pháp giúp Mục Gia quân giải quyết dứt khoát.
Nhưng hai bên đã ác chiến khoảng chừng gần hai canh giờ, Mục Cực ngoại trừ ra lệnh cho gã công kích phía tây Thương Long quân lúc trước đạt được một ít thành quả ra, thời gian còn lại đêu trâm mặc đến đáng sợ.
Trận chiến này rất gian nan, mà Mục Cực cũng rất cổ quái.
Điều này làm cho trong lòng Mục Lương có chút bất an khó thở.
"A Lương, ngươi cảm thấy mình có thể khống chế vài phần tỏng hai mươi vạn Mục Gia quân." Nhưng vị Băc Cương vương kia lại tựa như không nghe ra vẻ lo lăng trong giọng nói của Mục Lương, khi đó y đưa mắt nhìn về phía gã, hỏi ra một vấn đề không liên quan gì đến chiến sự đang giẳng co này.
A Lương.
Mục Lương đã rất ít khi nghe Mục Cực nhắc tới cái xưng hô này từ sau khi y lên bảo tọa Bắc Cương vương. Nhưng từ sau khi cuộc chiến Đại Hoàng thành bắt đầu, đối phương thường xuyên xưng hô mình như vậy.
Điều này ít nhiều làm cho gã cảm thấy có chút kỳ quái.
Vị phó thống soái của Mục Gia quân này ngẩn người, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
"Tại hạ ngu dốt, có thể khống chế nhiều lắm chỉ ba hai vạn. Có hai vị tướng quân Hồ Liễu và Tôn Minh ở đây, ta khó có thể phục chúng."
"Ừm"
Vị Bắc Cương vương sắc mặt tái nhợt ngôi trên ghế gỗ kia quay đầu nhìn về phía chỗ chiến sự giằng co kia, lại hỏi:
"Nếu không có bọn họ thì sao?"
Khi nói lời này, ngữ khí của vị Bắc Cương vương này vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng lại làm cho trong lòng Mục Lương nhảy dựng lên.
"Sao tướng quân lại nói ra lời này?”
"Ta nghĩ với bản lĩnh của ngươi, chắc hẳn áp chế năm vạn Mục Gia quân sẽ không thành vấn đề."
Giọng nói của Mục Cực lại vang lên.
"Tướng quân ngài rốt cuộc muốn làm gì...
Mục Lương nghe y nói lời này, vẻ nghi hoặc cùng bất an trong lòng càng sâu, y không kìm được hỏi thêm lần nữa.
"Chúng ta đánh không tới Trường An, giết không được Chúc Hiền."
Mục Cực dường như không nghe được lời của Mục Lương, lúc đó lại nói.
"Tại sao?”
"Ngươi không áp chế được hai mươi vạn Mục Gia quân này..."
"Không phải còn có tướng quân ngài ở đây sao?"
"Ta không sống được bao lâu, ngươi biết, ta biết, Chúc Hiền cũng biết."
"Là do loại thuốc mà tiện nhân kia cho ngài uống sao?"
Mục Lương trâm lông mi xuống, trong con ngươi lập tức có sát khí hiện lên.
"Ta từ nhỏ đã mang bệnh bên trong người, dù có thuốc kia hay là không thì ta cũng nên có một kiếp này."
Mục Cực lắc đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ. Xưa nay hắn đã nhìn quen sinh tử, vê điểm này đều chưa từng có biển hóa với người khác hay là bản thân mình.
"Vậy ý của tướng quân là gì?"
Mục Lương nói tới đây, trong lòng càng thêm âm trầm, gã quá hiểu Mục Cực, đối phương chọn thời điểm này ngả bài đối với gã, rõ ràng tâm ý đã quyết, sớm đã hoàn toàn cắt đứt đườn lui của bản thân mình.
"A Lương, mặc dù ngươi không phải do cha ta sinh ra, nhưng thuở nhỏ đã sống cùng ta, cha ta coi ngươi như con, ta cũng coi ngươi là huynh. Mà trong những năm qua, ta tự hỏi cũng không đối xử bạc với ngươi, hôm nay ta có một chuyện muốn nhờ, kính xin ngươi nhất định phải đáp ứng."
Mục Cực lúc đó lại nhìn Mục Lương, thân sắc trên mặt nghiêm trang một cách hiếm thấy.
- Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta thắng trận chiến này trước rồi nói saul"
Mục Lương có chút sợ hãi, nhưng ngay cả chính gã cũng không thể nói rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì, nhưng gã vẫn theo bản năng muốn tránh đề tài này.
"Chúng ta không thắng được trận chiến này."
Câu trả lời của Mục Cực cực kỳ đơn giản dứt khoát, cũng làm cho tâm trạng của Mục Lương trong giây khắc đó chìm xuống đáy cốc.
"Vì sao không thắng được, nếu thật sự không được thì chúng ta có thể lui lại trước tiên, bảo tôn thực lực, lại tìm cơ hội đánh tiếp. Đây chính là Mục Gia quân mà Mục Vương lưu lại a! Ngài sẽ trơ mắt chứng kiến họ chết ở đây sao?"
Thanh tuyến của Mục Lương vào lúc đó đột nhiên lớn hơn vài phần.
Tính tình của gã vốn ổn trọng ít nói trời sinh, cho nên đây là lần đầu phá lệ nói chuyện với Mục Cực như vậy.
Đúng vậy, đây là Mục Gia quân do cha ta lưu lại a.'
Mục Cực trầm mắt nhìn cảnh giáp trụ màu trắng tràn ngập toàn trường, ưu sầu thở dài.
"Ngài ấy xưa nay yêu dân, năm đó vì cứu hơn mười vạn dân chúng bị Lý Văn Cảnh bắt cóc mà trúng gian kế chết trận ở ngoài Thiên Sơn quan, bây giờ ta sao có thể dùng Mục Gia quân mà ngài lưu lại khiến cho sinh linh Đại Chu lầm than đây?"
Mặt trời cuối cùng đã lộ ra toàn cảnh của nó ở nơi chân trời.
Ánh mặt trời mùa thu mang theo từng trận ấm áp cho mọi người ở Đại Hoàng thành, nhưng chém giết còn đang tiếp tục.
Mà trong lòng Mục Lương lại sinh ra một cỗ khí lạnh dưới ánh mặt trời ấm áp này.
Gã kinh ngạc nhìn vị nam tử áo trắng trước mắt này, tựa như đến hôm nay thì gã mới thực sự hiểu rõ đối phương.
Gã đã hoàn toàn tỉnh ngộ sau khi nam tử nói ra những lời này.
Hóa ra tất cả mưu kế không chỉ nhằm vào năm mươi vạn quân Hạ trong tay Thôi Đình, cùng với hai mươi lăm vạn Thương Long bộ trong tay Chúc Hiền.
Còn có mình, còn có Mục Gia quân đi theo y nhiều năm, vào sống ra chết ở biên cảnh! "Tại sao?”
Sau một thời gian dài trầm mặc, Mục Lương rốt cục lại hỏi. Mà thanh tuyến lại cực kỳ khô khốc, tựa như lời kia bị ép ra từ trong cổ họng gã.
"Hồ Liễu cũng tốt, Tôn Minh cũng được, án Mục Vương phản nghịch năm đó làm cho bọn họ sớm sinh khúc mắc, nếu như ta chết đi, bọn họ chắc chắn sẽ lấy lý do Mục Vương năm đó mà đầu hàng triêu Hạ, dẫn binh vào quan. Nếu thực sự như thế, chi bằng ta tự đưa bọn họ vào tử cảnh”
Mục Cực thần sắc bình tĩnh trình bày tính toán tàn nhẫn thậm chí có thể gọi là ác độc của mình.
Mà trong thời gian y nói chuyện, mỗi một khắc đều có mấy tên Mục Gia quân chết trận.
Nhưng ngay cả ánh mắt Mục Cực cũng không chớp một cái, tựa như những người chết trước mặt y cũng không phải là thuộc hạ đã theo y mười năm, mà chỉ là một ít a miêu a cẩu không quan trọng.
Đều nói từ bất chưởng binh, rất hiển nhiên, Mục Cực đã phát huy điểm này đến cực hạn.
"Ngài... Ngài điên à?"
Mục Lương tự nhận cũng là người đã quen với sinh tử, nhưng sau khi nghe Mục Cực nói như vậy, gã vẫn không tránh khỏi đau đầu một hồi.
"Hồ tướng quân cũng tốt, Tôn tướng quân cũng được, hai người đều là lão tướng đi theo Mục gia mấy chục năm, vì Mục gia lập được không biết bao nhiêu công lao hiển hách, nhưng ngài vì một chút suy đoán của mình như vậy, đã muốn chôn vùi bọn họ, chôn vùi toàn bộ Mục Gia quân ở đây?"
"Đại Chu mưa gió chập chờn, tựa như một gốc cây mục nát nhìn như thân to tán rộng, thực ra bên trong đã sớm thối rữa, nó sớm đã không còn bất kỳ biến số nào, cho nên trước khi chết ta phải xóa sách tất cả nhân tố gây bất ổn."
Mục Cực nói như vậy, ánh mặt trời sáng sớm khi đó chiếu lên mặt hắn, tôn lên sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thậm chí mang theo một chút hương vị âm trâm, từ xa nhìn lại, y tựa như một ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, mang vẻ miệt thị từ sâu trong linh hồn đối với sinh mệnh.
"Ngài làm như vậy có ích lợi gì? Lâm Thủ hay Mục Gia quân đều là đại họa trong lòng Chúc Hiền, ngài làm như vậy là đang giúp hắn a!"
Mục Lương đau đớn nói.
"Không, ta đang giúp Đại Chu, hoặc có thể nói là dân chúng Đại Chu."
"Mục Gia quân cũng tốt, Chúc Hiền cũng được, hoặc là Thôi Đình đang chờ ngư ông đắc lợi ở ngoài thành, tất cả đều là địch nhân của Đại Chu."
"Mà hôm nay, bọn họ đều phải chết ở chỗ này."