Chương 206: Di kế (1)
Chương 206: Di kế (1)Chương 206: Di kế (1)
"Thoát rồi?"
Phương Tử Ngư đứng ở ngoài Đại Hoàng thành, mặt trời mùa thu ngoài thành ấm áp lại như ngăn cách thành hai thế giới với cảnh tượng giết chóc tối tăm mặt mũi bên trong thành.
Ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt cô, cô mở to hai mắt nhìn, hào quang lấp lóe trong con ngươi.
"Vâng. Đã thoát."
Từ Hàn vào lúc đó cũng đi đến bên cạnh cô.
Nhìn bên trong Đại Hoàng thành không ngừng truyền ra từng hồi tiếng hô giết, con ngươi Từ Hàn khi đó trâm xuống.
Mọi chuyện quá thuận lợi so với trong tưởng tượng của hắn, khi bọn hắn chạy ra khỏi Đại Hoàng thành thì đã tận mắt nhìn thấy truy binh của Thương Long bộ, nhưng không biết vì sao bọn chúng lại đột nhiên quay trở vê.
"Này, họ Từ, bước tiếp theo chúng ta đi tới nơi nào?"
Trong lúc Từ Hàn đang nghi hoặc, giọng nói của Phương Tử Ngư lại tiếp tục vang lên.
“Trường An.”
Từ Hàn cũng không quay đầu lại nói.
"Đi Trường An làm gì? Làm Phủ chủ Thiên Sách phủ sao?"
Phương Tử Ngư nhíu nhíu mày, theo cô thấy Trường An cũng không phải là một nơi tốt.
"Đừng nóng vội, chúng ta còn có một việc phải làm trước khi đi."
Từ Hàn cũng không trả lời cô, mà khi đó chỉ xoay người nhìn về phía mấy vạn đại quân dưới tay.
"Lâm Thái thú, làm phiền ngươi rồi."
Sau đó hắn quay người về phía Lâm Ngự Quốc ở bên, nói.
Lâm Ngự Quốc trầm mắt gật đầu, lập tức quát:
"Cung tiễn thủ ra khỏi hàng!"
Nhóm cung thủ đã mang theo ít nhiều vết thương trên người lập tức cất bước đi ra, xếp thành hàng ở bên ngoài Đại Hoàng thành. Thân sắc nghiêm trang, quanh thân tràn ngập sát khí.
"Xách cungl"
"Lên tiễn!"
"Hết dây!"
Theo một loạt mệnh lệnh được Lâm Ngự Quốc đưa ra, các cung thủ hoàn thành một loạt động tác này một cách mây trôi nước chảy, trong nháy mắt mũi tên đã được kéo hết dây, sát khí bắt đầu khởi động. Sau đó Lâm Ngự Quốc lại khẽ gật đâu với đám sĩ tốt bên phải gã, những sĩ tốt kia nhanh chóng hiểu ý, đồng loạt cầm đuốc đi qua đi lại giữa các cung thủ, châm lửa lên vải dầu bọc trên trường tiễn của những cung thủ kia. (trường tiễn: mũi tên dài)
"Phóng tên!"
Lúc này, Lâm Ngự Quốc lại hét lớn một tiếng.
Mấy vạn trường tiễn vào lúc đó như đột ngột mọc lên từ mặt đất, gào thét bay vào trong Đại Hoàng thành.
Ngọn lửa sôi trào vẽ ra một vòng cung nóng rực trên không trung, sau đó rơi vào đầu tường thành.
Sau đó tâm mấy hơi thở.
Hỏa hoạn hừng hực bốc lên từ đầu tường Đại Hoàng thành.
Tiếng kinh hô và kêu thảm thiết đồng thời vang vọng.
Trước khi rời đi, Từ Hàn đã sai người rắc đầy dầu rồng ở khắp nơi trong Đại Hoàng thành, đây là một loại dầu mỡ do mỡ động vật cùng diêm tiêu* đông kết mà thành, gặp lửa sẽ cháy, đồng thời nhiệt độ cực cao. (diêm tiêu: quặng nitrat)
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đây là một kế hoạch cực kỳ đơn sơ.
Bất kể là chuyện dẫn song phương vào thành đánh nhau hay là chuyện dầu rồng khó có thể che giấu mùi gay mũi đều là sơ hở rất lớn tồn tại trong kế hoạch này. Từ Hàn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng đối với việc này, mà phương pháp thực tế nhất của kế hoạch này thực ra là sau khi dẫn song phương vào thành, lại dùng dầu rồng đốt lửa làm yểm hộ, trợ giúp bọn họ chạy thoát khỏi nơi này.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi đến mức ngoài dự liệu của Từ Hàn, bởi vậy hắn nhìn hỏa hoạn càng cháy càng vượng trong Đại Hoàng thành, nghi hoặc trong lòng càng nặng thêm vài phần.
Trước kia Từ Hàn vẫn chưa từng tiếp xúc với thủ lĩnh của Thương Long bộ là Tiết Tân Quan, cho nên hắn đương nhiên không có cách nào hiểu được năng lực của lão. Nhưng mấy lần giao chiến ngắn ngủi với Mục Cực đã khiến Từ Hàn dán lên nhãn hiệu đa trí như yêu quái cho y, sao y có thể nhìn không ra sự khác thường trong Đại Hoàng thành này? Điểm này thực sự khiến cho Từ Hàn nghĩ không ra.
Bởi vậy, Từ Hàn nhìn ngọn lửa hừng hực kia, lông mày lại càng nhíu càng sâu. ...
"Cháy rồi!"
Trong chiến trường giữa Thương Long quân và Mục Gia quân đang chém giết, không biết là ai phát ra một tiếng hô to như vậy, đám người lúc này mới phát hiện phía nam Đại Hoàng thành cũng chính là phương hướng Thương Long quân đột nhiên bốc lên đại hỏa, thế lửa cực kỳ lớn, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng lan tràn ra toàn bộ tòa thành này.
Đám đông vào thời điểm đó không thể tránh khỏi trở nên hoảng loạn.
"Tướng quân, thế lửa quá lớn, dường như trong Đại Hoàng thành đã bị rắc đầy dầu rồng, chúng ta phải nhanh chóng lui lại." Vị lão tướng Hồ Liêu của Mục Gia quân lúc đó đi tới trước mặt Mục Cực, có chút lo lăng nói.
Lão chinh chiến sa trường nhiều năm cho nên cực kỳ quen thuộc đối với loại dầu rồng này, nhưng trước đó lão lại không nhận ra sự khác thường như vậy, điểm này cũng làm cho lão có chút nghi hoặc, nhưng hiển nhiên thế cục hiện giờ không phải là thời điểm để lão suy xét những chuyện này, bởi vậy lão lui đến bên cạnh Mục Cực trước tiên, nói như thế.
"Ngọn lửa bùng lên ở phía nam, Thương Long quân bây giờ hiển nhiên đã đại loạn, hiện tại mới là thời cơ tốt nhất để xử lý bọn chúng, sao có thể lui binh?"
Nhưng Mục Cực lại thản nhiên đáp lại, thần sắc trên mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta khó có thể nói ra được một câu phản bác.
Hồ Liễu ngẩn người, lão rất muốn nói dầu rồng dễ cháy, thế lửa giờ phút này mặc dù đang còn ở phía nam, tuy vậy chỉ cần khoảng trăm hơi thở sẽ lan tràn khắp thành trì, nhưng lời này đến bên miệng lại bị lão cứng rắn nuốt ngược trở về. Bởi vì Mục Cực sao lại không biết chuyện đơn giản như vậy?
Chuyện y làm đương nhiên có đạo lý của riêng mình, những năm gần đây bọn họ chỉ cân nghe lệnh, sẽ không hề thua bất cứ trận chiến nào.