Chương 207: Di kế (2)
Chương 207: Di kế (2)Chương 207: Di kế (2)
Ý nghĩ như vậy sớm đã khắc sâu trong lòng mỗi sĩ tốt Mục Gia quân, bởi vậy cho dù đáy lòng có chút chần chờ, nhưng sau vài hơi thở, Hồ Liễu vẫn gật gật đầu, xoay người tiếp tục dẫn sĩ tốt dưới tay phát động trùng kích với Thương Long quân đang trong trạng thái hoảng loạn.
Đợi đến khi Hồ Liễu đi xa, Mục Lương ở phía sau Mục Cực lại nhíu mày.
"Là ngài che đậy ngũ thức của chúng ta, để cho mọi người không thể phát hiện dầu rồng tôn tại?
Mục Lương trầm giọng hỏi.
"Ừm"
Người đàn ông trên ghế gỗ gật đầu, lại không nói lời nào khác.
"Hôm nay là ngày chết của Mục Gia quân sao?"
Mục Lương lại hỏi, giọng nói có chút run rẩy, ánh mặt trời chiếu lên gò má gã, phản chiếu ra một loại đau thương gần như tái nhợt.
"Vì muôn dân Đại Chu mà sinh, cũng chết vì muôn dân Đại Chu, chết có ý nghĩa."
Nam nhân đáp lại, giọng điệu bình thản kia làm cho người ta khó có thể phỏng đoán ra trong lòng y giờ phút này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Mục Lương trầm mặc, gã không biết nên nói gì, lại có thể nói ra lời như thế nào.
Nam nhân khi đó nhìn lại gã một cái, rồi mới tiếp tục nói.
"Yên tâm, ta sẽ lưu lại năm vạn Mục Gia quân cho ngươi, thế nhưng... Hồ Liễu và Tôn Minh phải chết."
"Đây là những gì ngài muốn ta làm?”
Mục Lương trầm giọng nói.
"A."
Nam nhân gật đầu.
"Ta nghe nói Thiên Sách phủ mới có một vị Phủ chủ mới, dường như là một người rất thú vị.'
"Lâm Ngự Quốc mặc dù là hạng người vô mưu vô đoạn, nhưng lại trâm ổn nặng nề, có phong cách của Lâm Thủ."
"Đến lúc đó năm mươi vạn đại quân của Thôi Đình bị diệt, hai mươi lăm vạn Thương Long quân trong tay Chúc Hiền cũng trở thành nắm đất vàng. Ngươi trấn thủ Thiên Sơn quan với năm vạn Mục Gia quân, Lâm Ngự Quốc dùng tàn quân xây dựng lại Đại Hoàng thành, Trường An lại có vị Phủ chủ Thiên Sách phủ kia chăm lo, ba người cùng nhau gánh vác sẽ khiến Chúc Hiền không dám vọng động, Đại Hạ cũng khó có thể xuôi nam trong thời gian ngắn, hưng suy của Đại Chu sẽ gắn liền trên người các ngươi."
Nam nhân chậm rãi nói, ngữ khí bình thản, rất có mùi vị dặn dò hậu sự.
Thế lửa trong Đại Hoàng Thành lúc này càng cháy càng mạnh. Trong nháy mắt toàn bộ tòa thành này đều bị bao bọc trong trận hỏa hoạn hừng hực này.
Sĩ tốt hai bên tử vong bắt đầu tăng lên gấp bội, Tiết Tân Quan hoàn toàn luống cuống tay chân, thế lửa ở phía nam càng cháy càng vượng, lão muốn dẫn binh phá vòng vây xông ra từ cửa bắc, nhưng Mục Gia quân lại giống như giết đến đỏ mắt, không thèm để ý sống chết cứng rắn ngăn bọn họ lại.
Mấy lần phá vòng vây không có tác dụng, Tiết Tần Quan nhìn Thương Long quân không ngừng ngã xuống ở xung quanh, trong lòng lão giống như bị người dùng lưỡi dao cắt xuống một khối máu thịt, cực kỳ khó chịu.
Những thứ này đều là tài sản mà lão mất nhiều năm tích góp từng chút từng chút một, giờ phút này mắt thấy tất cả đổ sập ở trong Đại Hoàng thành này, lão làm sao có thể bỏ được?
Nhưng lão chắc chắn cũng không phải hạng người thiếu quyết đoán, lão nhìn ra Mục Gia quân này dường như phát điên liều mạng đánh giết, cho dù chôn mình trong biển lửa cũng phải khiến bọn họ chôn cùng.
Tiết Tân Quan cắn răng, rốt cục hạ quyết tâm bỏ tốt cứu xe.
"Cường giả Thiên Thú cảnh trở lên cùng ta bay ra khỏi Đại Hoàng thành!"
Lão lớn tiếng ra lệnh như thế, đám tướng sĩ chung quanh lập tức biến sắc, mệnh lệnh như vậy không thể nghi ngờ chính là hoàn toàn vứt bỏ những tướng sĩ và sĩ tốt đang còn kẹt lại ở bên trong thành.
Lập tức có sĩ tốt đau khổ cầu xin, mong Tiết Tân Quan ở lại đợi bọn họ phá vòng vây, nhưng nếu lão đã quyết định chuẩn bị tốt như vậy thì cũng đã không thèm để ý những sĩ tốt chung quanh, thân thể lập tức bay lên trời, đang muốn rời đi.
Nhưng ai ngờ đúng lúc này, cường giả Thiên Thú cảnh trong Mục Gia quân vào lúc đó cũng dồn dập bay người lên, đánh giết bọn họ, rất có xu thế muốn giữ tất cả lại.
Tiết Tân Quan mang theo các cường giả Thiên Thú cảnh dưới tay mấy lần muốn thoát thân chẳng những không thể thành công, trái lại còn có mấy người bị bọn chúng chém giết. Điều này khiến cho trong lòng Tiết Tần Quan lập tức có một cỗ tức giận dâng lên.
Bọn họ sợ chết, chẳng lẽ Mục Gia quân không sợ chết sao?
Kéo dài như vậy cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương.
Tiết Tân Quan không tin những tướng sĩ Mục Gia quân này chính là hạng người dũng mãnh không sợ chết, vì thế lão vung tay hô một tiếng, quyết định không muốn trốn tránh nữa, ngược lại dẫn theo mấy trăm cường giả Thiên Thú cảnh chiến thành một đoàn với Thiên Thú doanh của Mục Gia quân.
Mà theo Tiết Tần Quan rời đi, sĩ khí của những sĩ tốt Thương Long quân bình thường lập tức rơi xuống cực hạn, một đám người như rắn mất đầu dưới sự bao vây của Mục Gia quân và thế lửa trở thành binh bại như núi đổ, từng người từng người bị lấy đi sinh mệnh, tiếng kêu khóc không dứt bên tai.
Mà đại chiến giữa các cường giả Thiên Thú cảnh ở trên không trung cũng lâm vào giằng co.
Không ngừng có đại năng của hai bên ngã xuống, thi thể ngã xuống biển lửa, trong nháy mắt đã bị thiêu thành tro tàn. Tiết Tân Quan càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng thêm hoảng sợ.
Những Mục Gia quân này tựa như nổi điên, hoàn toàn không thèm để ý đến tổn thương của bản thân, nếu để lão đến chỉ huy, lão tự nhận bản thân mình có biện pháp tốt hơn để tiêu diệt Thương Long quân, nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại không để ý sống chết, mạnh mẽ chém giết với bọn họ.
Điều này khiến cho trong lòng Tiết Tân Quan phát lạnh.
Lão vung đao chém lật một vị cường giả Thiên Thú cảnh đánh tới, trong nháy mắt đã có mấy người khác giết tới trước mặt, hoàn toàn không hề cho lão một chút thời gian thở dốc. Mục Gia quân trước mắt không hề tinh nhuệ tiến thối có độ như trong lời đồn, ngược lại cực kỳ giống những con thú đói bụng, vì thức ăn mà không từ thủ đoạn.
Lão thậm chí còn tận mắt nhìn thấy vị cường giả Đại Diễn cảnh của Mục Gia quân là Hồ Liễu chết trong tay một vị thống soái của Thương Long quân có tu vi cùng cảnh giới, nhưng lại không có ai để ý thi thể của hắn, mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh của Mục Gia quân càng thêm dũng mãnh đánh giết khi lướt qua thi thể kia.
Ngọn lửa càng cháy càng vượng, toàn bộ Đại Hoàng thành đều bị nuốt chứng trong đó.
Nhờ ngọn lửa chói lóa mắt kia, Tiết Tần Quan chợt phát hiện dường như sâu trong con ngươi của những quân sĩ Mục gia kia ẩn chứa một tia yêu diễm ửng đỏ. Như lửa như máu, quỷ dị lại dữ tợn.
Trong lòng Tiết Tần Quan run lên, lão theo bản năng nhìn về phía nam tử áo trắng đứng ở trên núi thi hài kia.
Nam nhân dường như cũng cảm nhận được, vào lúc đó ngẩng đầu nhìn lão.
Ánh mắt lạnh như băng kia làm cho trong lòng lão run lên.
Lão như đã hiểu được điều gì đó, sắc mặt vào lúc này đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Mục Cực... Ngươi... Điên rồi sao?"