Chương 208: Mục hồn bất diệt
Chương 208: Mục hồn bất diệtChương 208: Mục hồn bất diệt
Tiền triều Đại Sở bị diệt.
Hiển nhiên lại không thoát khỏi liên quan với việc các đời Đế vương bạo ngược vô thường, cực kỳ hiếu chiến.
Nhưng điều thực sự làm cho nó đi đến điểm cuối lịch sử chính là vị Hoàng đế cuối cùng kia mê muội ở phương pháp luyện Yêu, người và Yêu từ xưa đã tồn tại rất nhiều khoảng cách, tương truyền tiền bối nhân loại trải qua mấy đời chiến đấu đẫm máu mới có thể đuổi Yêu tộc đuổi tới bên trong Thập Vạn đại sơn phía tây.
Nhưng vị Hoàng đế Đại Sở đời cuối kia lại một mực tin tưởng có thể dùng bí pháp nào đó kết hợp người và Yêu cùng một chỗ, tạo nên một loại sinh vật hoàn mỹ hơn.
Hắn sẽ có sức mạnh khủng khiếp, thiên phú hoàn mỹ và tuổi thọ kéo dài.
Vị Hoàng đế cuối cùng kia vì hoàn thành ý tưởng vĩ đại này, vì để cho mình cũng có thể trở thành tôn tại như vậy, dùng chuyện này thống trị thiên hạ càng thêm lâu dài, hắn bắt đầu trắng trợn tìm kiếm "Ấu đồng" phù hợp với yêu cầu của mình, không ngừng dùng phương pháp luyện Yêu tạo ra sinh vật như vậy. Nhưng cuối cùng hắn chỉ nhận được một đám quái vật dị dạng và bị người trong thiên hạ chống lại. (ấu đồng: trẻ sơ sinh)
Vì bảo vệ sự thống trị của mình, vì để cho mấy trăm vạn đại quân Đại Sở năm đó một mực khống chế trong tay hắn.
Hắn đã nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.
Đó là thứ hắn lấy được khi luyện Yêu - Hồng Tuyến Miên. Đây là một loại trùng cổ, một khi bị người nuốt vào, trùng cổ này sẽ ẩn núp trong cơ thể người, chỉ cân người nắm giữ mẫu trùng dùng phương thức đặc thù phát lệnh, những người bị gieo trùng cổ vào người sẽ bị sai khiến một cách tùy ý. Đồng thời người bị trùng cổ khống chế sẽ có một đặc điểm rõ rệt, chính là trong mắt hiện ra màu đỏ tươi quỷ dị như máu như lửa giống với đám người Mục Gia quân trước mắt này. (mẫu trùng: trùng mẹ)
Tiết Tân Quan bỗng nhiên hiểu được vì sao những người này lại dũng mãnh không sợ chết, thậm chí còn làm ra hành động gần như chịu chết như vậy.
Thì ra Mục Cực đã gieo trùng cổ như vậy vào bên trong cơ thể bọn họ.
Nhưng vì sao y lại làm như vậy, hại chết Mục Gia quân có chỗ tốt gì đối với Mục Cực?
Tiết Tân Quan nghĩ không ra, nhưng không thể nói là may mắn hay bất hạnh, lão thực sự cũng không cần phiền não vì vấn đề này.
Ngay trong nháy mắt lão thất thân đã bị mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh vây giết, Tiết Tân Quan không kịp đề phòng cánh tay trái bị chặt đứt, mặc dù lão cố hết sức phản kháng, nhưng sau hơn mười hơi thở rốt cuộc cũng đã đứt hơi bỏ mình dưới thế công dũng mãnh không sợ chết của đám người kia. ...
Thời tiết mùa thu cực kỳ vô thường.
Bầu trời mới vừa còn trong vắt vạn dặm, nhưng đột nhiên lại có một mảng mây đen thật lớn do gió thu không biết từ đâu thổi tới, bao phủ toàn bộ Đại Hoàng thành ở bên trong. Ẩm âm!
Sau một tiếng sấm thật lớn, mưa như trút nước rơi xuống.
"Giết! Giết! Giết!"
Tôn Minh đỏ mắt, vung trường đao trong tay ra.
Trên áo giáp của gã sớm đã kết đầy vết máu thật dày, nhưng theo trường đao của gã chém giết, lại không ngừng có máu tươi tưới lên người. Cả người gã thấm đẫm máu, bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
Cộc!
Nước mưa khi đó lại rơi vào trên đầu gã, nhưng gã lại không hề hay biết, vẫn không ngừng vung đao trong tay mình trước kia, tựa như muốn giết sạch tất cả trước mắt.
Cộc! Cộc! Cộc!
Mưa càng ngày càng lớn.
Ngọn lửa hừng hực trên Đại Hoàng thành dần dần dập tắt dưới cơn mưa lớn này, lộ ra thành quách tàn phá cùng thi hài đầy đất.
Nước mưa dập tắt ngọn lửa, cũng dập tắt sát ý tựa như muốn bùng nổ trong ngực Tôn Minh.
Màu máu tươi trong mắt gã dần dân tan đi, trường đao trong tay dần dần trở nên chậm chạp.
Cảnh tượng trước mắt dường như cũng từ một mảnh màu máu mông lung hóa thành rõ ràng.
Gã thấy một đám người đang chém giết lẫn nhau, đao kiếm vung vẩy, máu chảy khắp nơi. Bọn họ gào thét chém đầu đối phương, lại bị những người còn lại kết liễu mạng sống của mình, bọn họ giống như dã thú không ngừng chém giết, đến chết không ngừng.
Bọn họ mặc áo giáp trắng...
Áo giáp trắng!
Tôn Minh lúc đó chợt giật mình, giống như người đang ngủ say đột nhiên bị người tạt cho một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh lại.
Thần thái trong mắt gã từ kinh ngạc đến hoảng hốt, từ hoảng hốt đến sợ hãi.
Có thể thấy được thi thể bị thiêu cháy ở khắp nơi bên trong Đại Hoàng thành, máu chảy ngang dọc xem lẫn với nước mưa.
Nhưng...
Thương Long quân sớm đã chết hết, những người còn sống chính là Mục Gia quân mặc áo giáp màu trắng.
Nhưng vì sao đã từng là đồng bào bây giờ lại chém giết lẫn nhau như kẻ thù.
"Không cần đánh nữa."
Tôn Minh lớn tiếng quát bọn họ.
Nhưng không ai để ý tới gã, bọn họ vẫn tự mình chém giết, mỗi một hơi thở đều có người ngã xuống.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tôn Minh không ngừng hét lớn, cả người ý đồ tiến lên kéo mọi người chém giết lại, nhưng hành động như vậy lại không hề có chút tác dụng, tất cả mọi người đều giống như điên cuồng đánh về phía đối phương.
Tôn Minh không ngừng rống to, nhưng vẫn vô ích như cũ.
Gã chán nản nửa quỳ bên trên mặt đất, mưa rơi xuống trên người thế nhưng gã lại như không hề cảm nhận được.
Kẽo kẹt...
Kẽo kẹt...
Lúc này bên tai truyền đến một hồi tiếng vang nhỏ, đó là âm thanh tiếng bánh xe gỗ đè lên mặt đất phát ra.
Tôn Minh ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Mục Lương đẩy một nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn chậm rãi đi tới trước mặt gã.
Gã sửng sốt, lại giống như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng bò về phía nam nhân kia.
“Tướng quân! Tướng quân! Cứu bọn họ! Cứu Mục Gia quân!"
Gã lớn tiếng nói như vậy, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, trên gương mặt mưa cùng nước mắt trộn lẫn cùng một chỗ.
Nam tử áo trắng không nói gì, y chỉ dùng đôi mắt nặng nề tử khí của mình bình tĩnh nhìn gã.
Tiếng kêu cứu của Tôn Minh từ cao vút dân dần trở nên trầm thấp, từ trâm thấp dần dần hóa thành hư vô.
Dường như gã đã hiểu được điều gì đó, cho nên hiện tại chỉ kinh ngạc nhìn vị Bắc Cương vương này, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Vì sao?"
Nam nhân nhìn gã, đôi môi nhợt nhạt vào thời điểm đó rốt cuộc từ từ mở ra.
Y dùng một loại ngữ khí lạnh như băng nói.
"Ta sắp chết rồi."
Khi đó, vị Tôn đại tướng quân - một trong ba Đại thống soái của Mục Gia quân kia lại ngẩn người.
Bàn tay gã nắm lấy quân áo Bắc Cương vương chợt vô lực mà rũ xuống,
"Cho nên... chúng ta phải chết... đúng không?”
Tôn Minh cũng không ngốc, thậm chí gã còn thông minh hơn rất nhiều so với Mục Lương và Hồ Liễu, gã đã nhanh chóng nghĩ thông suốt những chuyện này.
"Không" Nam nhân lắc đâu,
"Là ngươi phải chết, ngươi chết càng sớm, số người bọn họ sống sót sẽ càng nhiều."
Nam nhân nói xong lại ngước mắt nhìn thoáng qua đám người Mục Gia quân đang giết đến quên cả trời đất kia.
Tôn Minh nghe vậy đầu đang cúi thấp lại ngẩng lên, gã nhìn thân sắc nghiêm nghị của Mục Lương ở phía sau nam nhân, cười thảm:
"Tướng quân rốt cuộc vẫn không tin tưởng ta a...'
"Cũng không phải không tin, chỉ là muốn giảm biến số xuống mức thấp nhất."
Người nam nhân bình tĩnh giải thích định kiến của mình.
"Tại hạ hiểu rồi."
Tôn Minh khẽ gật đầu, nước mưa tưới lên người, nhuộm ướt quần áo gã.
Gã chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thẳng con ngươi vị Bắc Cương vương kia.
"Từ khi đi theo tướng quân tới nay, chúng ta chưa hề bị đánh bại."
Lúc này đây, ta nghĩ cũng sẽ không thua a?'
Tôn Minh hỏi như vậy, ngữ khí lạ thường và cực kỳ bình tĩnh.
Người nam nhân lại hơi chân chờ một cách hiếm thấy, sau vài hơi thở mới gật đầu.
"Ừm, sẽ không thua."
"Vậy tại hạ sẽ chờ đợi tướng quân ở phía dưới."
Tôn Minh nhận được câu trả lời này, trên mặt gợi lên một nụ cười, đao trong tay gã khi đó bị gã nắm ngược ở trước người, mũi đao chỉ vào lồng ngực mình.
'Sẽ lập tức theo sau.”
Nam nhân kia đáp lại như vậy.
Tôn Minh nghe vậy rốt cuộc cũng yên tâm.
"Mục hồn bất diệt!"
Khi đó gã chợt phát ra một tiếng hét lớn, lập tức vung đao trong tay đâm thẳng vào ngực mình.
Máu tươi cực nóng phun ra, bắn lên quần áo trắng nõn của nam nhân, đỏ tươi chói mắt.
Y nhìn cỗ thi thể dần dần rủ xuống bên trong màn mưa, trong miệng lại phát ra một tiếng nỉ non nhỏ không thể nghe.
"Thương sinh vĩnh an." (Muôn dân mãi yên bình)