Chương 209: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (1)
Chương 209: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (1)Chương 209: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (1)
Mưa mùa thu như trút nước.
Dập tắt đi đám cháy ở Đại Hoàng thành.
Mùi than củi đốt cháy khét, mùi thịt nướng chín, mùi máu tanh gay mũi.
Ba loại hương vị tụ tập cùng một chỗ, tràn vào chóp mũi Từ Hàn.
Điều này làm cho hắn cảm thấy nước chua cuồn cuộn trong dạ dày, thoáng có chút buồn nôn.
Hắn thấy đại hỏa thuận lợi bốc lên, vốn định để cho mọi người mai phục ở cửa thành, giết những người bị thế lửa bức lui trở tay không kịp.
Lại không nghĩ rằng chính là cho tới khi mưa thu rơi xuống lại không có một người từ trong Đại Hoàng thành chạy ra.
Mức độ thảm thiết của trận chém giết này vượt quá dự liệu của Từ Hàn.
Nhưng khi mưa thu rơi xuống, ngọn lửa bị dập tắt, thì tiếng la hét giết chóc trong thành cũng dần dần ngừng lại.
Hắn biết rằng, trận đại chiến này cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc.
Bất kể bên nào thắng lợi thì hiển nhiên đều phải trả một cái giá thảm thiết, nhưng hắn cũng không có ý thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc. Đây cũng không phải là trong lòng hắn có nhân từ, chỉ vì những tàn binh bại tốt trên tay hắn cho dù có thể đánh bại đại quân bên thắng, nhưng hắn lại không quên ở ngoài Đại Hoàng thành còn có một vị quốc trụ Đại Hạ là Thôi Đình như hổ rình mồi. Hai mươi vạn tinh nhuệ trên tay lão đã nghĩ ngơi dưỡng sức rất lâu, Từ Hàn cũng không muốn hao tổn chút binh mã còn lại trên tay mình ở chỗ này.
Nghĩ như vậy, hắn lập tức quay đầu lại mà không hề có chút lưu luyến.
“Rút luil”
Hắn lớn tiếng quát, đại quân lúc đó chợt xoay đầu ngựa, tiến về phía Lương châu. ....
Phía bắc Đại Hoàng thành.
Thôi Đình một thân giáp giác đứng trước hai mươi vạn thiết ky, hắn trầm mắt nhìn tòa thành quách bị tàn phá trong mưa lớn xa xa, vẻ mặt nghiêm trang, giống như là đang chờ đợi cái gì đó.
Sau đó, một vị giáp sĩ từ chỗ đó bước nhanh chạy tới, quỳ một gối trước người Thôi Đình.
"Quốc trụ, Thương Long quân toàn quân bị diệt, Mục Gia quân chỉ còn lại bốn năm vạn binh tàn tốt bại."
Giáp sĩ kia rất hiểu Thôi Đình muốn biết cái gì, gã cũng không hề dông dài quá nhiều, thẳng thắn bẩm báo tin tình báo mà mình nghe được.
Con ngươi Thôi Đình híp lại, đây là kết quả mà lão muốn nhất.
Nhưng xưa nay lão không thích hớn hở ra mặt, cho nên cũng chỉ bình tĩnh hỏi lại:
"Mục Cực đâu?" So với năm vạn Mục Gia quân, lão biết người đáng sợ nhất chính là Mục Cực, là vị Bắc Cương vương đa trí tựa như yêu quái kia.
"Không chất."
Tên trinh sát kia thành thật bẩm báo.
Lông mày Thôi quốc trụ vào thời điểm đó chợt nhíu lại, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.
Mục Cực mặc dù quỷ kế đa đoan, nhưng vẫn cần đủ Mục Gia quân để cho y sử dụng, hiện giờ hai mươi vạn Mục Gia quân kia chỉ còn lại không đến năm vạn binh tàn tốt bại, Thôi Đình tin tưởng cho dù Mục Cực có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể tạo nên sóng gió gì.
Nếu y có thể hiểu được tình thế, quy thuận theo lão, thì chỉ cân khống chế tốt binh quyền trong tay Mục Cực, Thôi Đình vẫn cực kỳ tự tin bản thân mình có thể nắm giữ trong tay, nhưng nếu đối phương không biết tốt xấu, chính là cho dù bị Lý Du Lâm trách tội lên đầu thì lão cũng phải nhanh chóng trừ bỏ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thôi Đình lập tức dâng lên một tia sung sướng.
Lần này bởi vì lão liên tiếp thất bại trong đại chiến với Trần quốc ở Đông cảnh mà bị điều về phía nam, vốn đã chịu lời phê bình kín đáo đến từ của văn thần công khanh trong triều, ngay cả Hoàng đế cũng có nhiều bất mãn với lão, dường như cũng đã có ý muốn tước đoạt phong hầu lúc trước, nhưng không ngờ tình thế lại xoay chuyển, không những chiếm được Ký châu, còn đánh hạ được Đại Hoàng thành - tòa thành bị triều đình Đại Hạ xem là cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt, những công tích này đã bày ra ở nơi đó, đợi đến ngày lão trở về triều đình, chỉ sợ phía trước chữ "Quốc trụ" của lão sẽ phải có thêm một chữ "Đại", bật lên thành ba Đại quốc trụ đứng đầu Đại Hạ.
Về phần thi thể của ba mươi vạn nam nhi triều Hạ đã sớm lạnh thấu kia...
Câu "một tướng công thành vạn cốt khô" này, Thôi Đình sớm đã quên không còn một mảnh. (Vì một tướng vinh danh thì có vạn xương khô vì loạn lạc)
"Truyền lệnh xuống, toàn quân ra trận, tiến vê Đại Hoàng thành!"
Vị Quốc trụ đại nhân này hăng hái phát ra một tiếng hô to, đại quân mênh mông lập tức tràn về phía tòa thành kia. ...
Quân Hạ cất bước vào Đại Hoàng thành.
Mục Cực mang theo bốn năm vạn tàn binh đã sớm bày thế trận ở cửa thành.
Cho dù trên người mang theo thương thế lớn hay nhỏ, cho dù giáp trụ màu trắng kia sớm đã bị nhuộm thành đỏ tươi, nhưng khí vũ của mấy vạn Mục Gia quân kia vẫn hiên ngang như cũ, mặc dù có mệt mỏi, nhưng không thấy chút nhát gan nào.
Thôi Đình nhìn nam tử áo trắng ngồi trên ghế gỗ kia, lông mày lại theo bản năng nhíu lại.
Lão không thể không thừa nhận, cho dù đến hiện tại, cho dù biết rõ vị Bắc Cương vương này không có nửa tấc tu vi, thậm chí còn có bệnh tật trong người, nhưng khi đối mặt với y, trong lòng Thôi Đình vẫn không kìm được sinh ra một chút cảnh giác và kiêng ky.
Chuyện này đối với Thôi Đình mà nói cũng không phải là trải nghiệm gì quá vui sướng.
Bởi vậy lão cố nén một tia khác thường trong lòng, lông mày nhíu lại chợt giãn ra, vẻ mặt sốt sắng đón lấy Mục Cực. "Bắc Cương vương vất vả rồi, trận chiến này ngoài giúp đỡ ta chiếm được Đại Hoàng thành, lại tiêu diệt cả Thương Long quân, ta chắc chắn sẽ báo việc này lên triều đình, để Hoàng thượng ban thưởng cho Mục Vương gia."
Một trận chiến Đại Hoàng thành, Thôi Đình mặc dù đưa ra ba mươi vạn đại quân, nhưng bản thân cùng với hai mươi vạn tinh nhuệ trong tay lão lại từ đầu đến cuối đều không hề tham dự vào trận chiến này.
Nói Mục Cực trợ giúp lão, đây rõ ràng chính là muốn đoạt công.
Thôi Đình tung hoành ở Đại Hạ nhiều năm như vậy hiển nhiên không phải hạng người dễ dàng, cho dù muốn đoạt công cũng phải âm thầm, nói rõ như thế nói chung cũng vì thăm dò thái độ của vị Bắc Cương vương này.
Lão nói xong lời này, con ngươi lập tức nhìn chằm chăm vị Bắc Cương vương kia, ý đồ tìm ra chút dấu vết ở trên mặt y để có thể nhìn ra tâm tư đối phương.
Nhưng kết quả lại làm cho lão có chút thất vọng.
"Vậy tại hạ cảm tạ Quốc trụ đại nhân."
Mục Cực chắp tay về phía Thôi Đình, thân sắc trên mặt bình tĩnh, không tìm được một chút bất mãn.
Nhưng càng như thế thì đáy lòng Thôi Đình lại càng bất an.
Lão cảm thấy vị Bắc Cương vương Đại Chu này đã đầu hàng triêu Hạ, lại dốc hết toàn lực tiêu diệt Thương Long quân, chiếm được Đại Hoàng thành, đã hao nhiều tâm tư như vậy nên không thể không để ý chút công lao nào.