Chương 210: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (2)
Chương 210: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (2)Chương 210: Thôi quốc trụ xuân phong đắc ý (2)
Thôi Đình vẫn luôn thờ phụng một đạo lý rất đơn giản.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi.
Người trong thiên hạ, không hề có người không có điều mong muốn, nếu như thật sự có, đó chỉ là điều mong muốn của họ vượt qua tưởng tượng của ngươi mà thôi.
Rất hiển nhiên, vị Bắc Cương vương trước mắt này hẳn là người thứ hai.
Thôi Đình nghĩ tới đây, ánh mắt nheo lại. Lão đang suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc nên để cho vị Bắc Cương vương này sống sót hay là giết.
"Đại Hoàng thành mặc dù bị Quốc trụ đại nhân thu vào trong túi, nhưng dư nghiệt trong tòa thành này lại chạy trốn được ra, tại hạ cho rằng nên nhanh chóng phái ra đại quân truy kích, để chấm dứt hậu hoạn."
Mục Cực dường như lại không cảm nhận được trong lòng vị Quốc trụ đại nhân kia tồn tại hoài nghi đối với mình, khi đó vẫn tự mình nói.
Thôi Đình nghe được lời này, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười như có như không.
Phơi bày chân tướng sao?
Lão nghĩ như vậy, trong miệng lại không chút thay đổi nói:
"Ngay cả Lâm Thủ và Thương Long quân cũng không phải là đối thủ của Bắc Cương vương, vậy chỉ là dư nghiệt của Đại Hoàng thành thì không cần phải nói, cho nên mời ngài tu dưỡng thật tốt, đợi ta báo lên triều đình rồi tính toán bước tiếp theo."
Thôi Đình cũng không biết Mục Cực rốt cuộc đang có tính toán như thế nào, nhưng lão vẫn theo bản năng ngửi được một tia hương vị không tâm thường.
Đúng như y nói, chủ lực thực sự của Hoàng tộc Đại Chu chính là Lâm Thủ và Thương Long quân, hiện giờ cả hai đều đã bị tiêu diệt, nhưng Mục Cực lại nhiệt tình giật dây lão xuôi nam, xâm nhập vào bên trong Đại Chu tiêu diệt tàn binh của Đại Hoàng thành, nguyên chuyện này đã lộ ra một tia hương vị bất thường, có câu là chuyện khác thường tất có yêu, với tính cách cẩn thận của Thôi Đình thì hiển nhiên sẽ không làm theo nguyện vọng y, tránh cho cục diện đang tốt đẹp sinh ra nhiều sóng gió.
"Quốc trụ không tín nhiệm tại hạ?”
Nhưng Mục Cực dường như cũng không có ý vòng vo cùng vị Quốc trụ đại nhân này, y ngửa đầu, dùng đôi mắt xưa nay nặng nề nhìn Thôi Đình, thẳng thắn hỏi.
Sự thẳng thắn của y làm cho Thôi Đình sửng sốt.
"Bắc Cương vương nói cái gì vậy? Tại hạ sao có thể..."
Thôi Đình khi đó theo bản năng muốn nói chút lời cho có lệ, nhưng mới chỉ nói được một nửa, giọng nói của Mục Cực lại vang lên.
"Dư nghiệt của Đại Hoàng thành đại khái đều là binh tàn tốt bại, cho nên không đáng lo cũng không sai. Nhưng Thôi Quốc trụ không nên quên, Lộc tiên sinh của bọn họ chưa chết, vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia cũng còn sống. Hiện tại Thiên Sách phủ mặc dù suy thoái, nhưng theo Thương Long quân bị diệt đã khiển căn cơ Chúc Hiên rơi xuống hơn phân nửa, ai cũng không dám cam đoan Thiên Sách phủ có thể mượn cơ hội này hồi sinh được hay không?."
Thôi Đình nghe được lời nói của Mục Cực, trong lòng lại cười thâm mánh khóe nói chuyện giật gân của đối phương, những câu này quả thực cực kỳ thấp kém, có lẽ do y có chút mưu đồ nào đó đến thời khắc mấu chốt, cho nên vừa rồi mới không thể không dùng phương pháp này dụ lão xuôi nam, nhưng y càng làm như thế càng khiến trong lòng lão thêm cảnh giác.
"Mục vương gia nói nặng lời rồi, Thiên Sách phủ bây giờ có tình cảnh như thế nào thì ta cũng rõ ràng, một tiểu vắt mũi chưa sạch, mấy vị thất phu đầu bạc, bọn chúng có thể tạo nên được sóng lớn gì?"
Thôi Đình khoát tay áo, qua loa một cách cực kỳ tùy ý, trong lòng cũng là hạ quyết tâm dù Mục Cực thuyết phục như thế nào cũng sẽ không lên thuyền cướp với y.
"Thôi Quốc trụ hồ đồ al"
Mục Cực có chút đau lòng nói:
"Quốc trụ đạt được thành quả như thế ở Ký châu, Hoàng thượng tất nhiên sẽ coi trọng, nhưng người đời đều biết đương kim thánh thượng hùng tài vĩ lược, đương nhiên sẽ không thỏa mãn mảnh đất Ký châu nho nhỏ này. Xuôi nam là chuyện sớm muộn mà thôi, đến lúc đó trọng trách này hiển nhiên vẫn sẽ rơi vào trong tay Quốc trụ, cho nên nếu để cho Thiên Sách phủ trở lại Trường An, đợi đến khi bọn họ chỉnh đốn lại, chẳng phải sẽ là một mối họa lớn cho ngài sao? Chi bằng sớm loại bỏ, phòng ngừa lúc chưa xảy ra?"
Lời này của Mục Cực ngược lại có lý có cứ, nhưng Thôi Đình đã hạ quyết tâm nên chỉ lắc đầu không để ý tới.
Mục Cực khi đó thấy không thể thuyết phục được Thôi Đình, y cắn răng, có chút bất đắc dĩ nói:
"Nếu Quốc trụ không tín nhiệm tại hạ, vậy cũng chỉ có thể mang theo tàn quân của Mục gia đi làm việc này."
Dứt lời, y nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mục Lương ở bên, nói:
"Mục Lương, đi phái binh mã, chuẩn bị truy kích dư nghiệt Đại Hoàng thành."
"Vâng!"
Nam tử cao lớn lạnh lùng phía sau y nghe vậy khẽ gật đầu, xoay người muốn cao giọng điều động mọi người.
Thôi Đình thấy thế trong lòng chợt khẩn trương.
Lão chợt ý thức được hành vi của Mục Cực lúc trước quá mức khác thường, dường như chính là vì để cho trong lòng lão sinh ra nghi ngờ không dám xuôi nam, sau đó lại tiếp nhận công việc này, mang binh truy kích.
Nhưng rốt cuộc làm vậy sẽ có ít lợi gì với y?
Thôi Đình suy tư kỹ càng một phen, Mục Cực mở Thiên Sơn quan, phá Đại Hoàng thành, diệt Thương Long quân, có thể nói đã chặt đứt hơn phân nửa căn cơ của Đại Chu, nếu Mục Cực lại muốn ôm ấp Đại Chu vào trong ngực thì trừ phi Hoàng đế lão nhân Đại Chu kia bị điên. Cho nên y chỉ có một lối thoát duy nhất là đứng vững gót chân ở Đại Hạ, nhưng y đã hao hết hơn một nửa nhân mã của Mục Gia quân để hoàn thành những chuyện này, thế nhưng lại bị Thôi Đình đoạt đi hơn một nửa công lao, đương nhiên trong lòng có chút không cam tâm, bởi vậy mới dùng kế muốn độc chiếm công lao tiêu diệt dư nghiệt Đại Hoàng thành này, dùng chuyện này để đứng vững ở bên người Thánh thượng.
Sau khi nghĩ đến những điều này, Thôi Đình đã hiểu một chút mưu đồ của Mục Cực.
Thế nhưng Mục Cực là cựu thân của Đại Chu, Ký châu này lại là Mục Cực mở quan mà được, đến lúc đó triều đình luận công hành thưởng, chỉ sợ chỗ này sẽ trở thành đất phong hầu của Mục Cực. Chuyện này đầu tiên có thể trấn an y, hai là có thể làm cho phiên Vương châu Mục có ý quy hàng ở Đại Chu an tâm, xem như là một điển hình. Nếu như thật sự như thế, Thôi Đình lão hao phí ba mươi vạn nhân mã, trên thực tế cuối cùng lại không thể chiếm được một chút chỗ tốt nào
Thôi Đình nghĩ tới đây, sắc mặt lại âm tình bất định một hồi.
"Mục vương nói có lý, dư nghiệt Đại Hoàng thành xưa nay xảo quyệt, vẫn nên để tại hạ đi theo Mục Vương mới được.
Thôi Đình cũng bất chấp thái độ cực lực phản đối của mình lúc trước, vẻ mặt vào lúc đó lại không chút khác thường, nói.
Quả nhiên khi lời này ra khỏi miệng, sắc mặt vị Bắc Cương vương kia lập tức biến đổi.
"Cái này..."
Mục Cực lại có chút chần chờ hiếm thấy.
"Nhưng Đại Hoàng thành này dù sao cũng là trọng trấn một phương, nếu như Quốc trụ và ta cùng truy kích...
"Không có gì đáng ngại, Đại Chu chỉ sợ khó có thể tập hợp đủ binh mã trong thời gian ngắn để đoạt lại Đại Hoàng thành."
Lúc này đây, Mục Cực còn chưa nói hết thì đã bị Thôi Đình cứng rắn cắt đứt. Lão nhất định phải có được công lao chiếm Ký châu, đương nhiên sẽ không cho Mục Cực một chút cơ hội cướp đoạt.
Mục Cực nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi, y mở to đôi mắt nhìn chằm chằm, sửng sốt một lúc lâu mới nói:
"Vậy làm phiền Quốc trụ cùng ta..."
"Không cần, Mục Gia quân đã làm quá nhiều chuyện vì Đại Hạ, Vương gia nên để cho bọn họ nghỉ ngơi ở Đại Hoàng thành này đi, chỉ cần một mình ngài theo giúp ta là được."
Thôi Đình dường như đã hạ quyết tâm không phân cho Mục Cực một chút công lao nào, lão nói thẳng để cho Mục Gia quân ở lại nơi này, nhưng vì phòng ngừa binh biến, lại bắt cóc Mục Cực mang đi.
“Chuyện này...
Trên mặt Mục Cực chợt lóe lên vẻ giận dữ. Nhưng cuối cùng lại không dám chống lại ý của Thôi Đình vốn người đông thế mạnh, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, xem như đã đồng ý chuyện này.
"Vậy dựa theo ý của ngài đi."
Nhìn sắc mặt cô đơn của Mục Cực, khoái ý trong lòng Thôi Đình càng lớn.
"Người đâu, truyền lệnh!"
“Đại quân xuôi nam tiêu diệt toàn bộ dư nghiệt Đại Hoàng thành!"
Vị Quốc trụ đại nhân cao giọng quát, bộ dáng vênh váo tự đắc kia đủ có thể hình dung một vẻ xuân phong đắc ý?