Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 211: Ngươi Còn Sống (1)

Chương 211: Ngươi còn sống (1) Chương 211: Ngươi còn sống (1)Chương 211: Ngươi còn sống (1)

Thừa Đỉnh trấn là địa điểm phía nam Đại Hoàng thành, chỉ cách tòa thành này không quá mấy chục dặm.

Trước khi đi tới Đại Hoàng thành, Từ Hàn từng dẫn đại quân nghỉ ngơi hồi phục ở chỗ này, hiện giờ lại mang theo sáu vạn tàn binh trở lại nơi đây.

Thực ra cẩn thận ngẫm lại quá trình vừa đi vừa về này cũng chỉ mới hơn mười ngày, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có một loại ảo giác giống như cách một đời.

"Sở đại ca, thân thể ngươi không có gì đáng ngại chứ?"

Từ Hàn đi tới doanh trướng của Sở Cừu Ly, thân thiết hỏi. Trước đó Tô Mộ An đã nói cho hắn biết được tình huống đại khái cyar Sở Cừu Ly, chỉ là tình huống chiến đấu lúc ấy cực kỳ khẩn cấp cho nên Từ Hàn không rảnh quan tâm, hiện tại đại quân đã đóng quân ở đây, hắn cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, sau khi sắp xếp mọi người xong xuôi đã lập tức chạy tới nơi này trước tiên.

"Không sao.

Đại hán trung niên sảng khoái lắc đầu, thần sắc trên mặt quả thực rất kỳ lạ, không giống với người bị thương.

"Thật sự không sao? Ta thấy ngươi nôn ra rất nhiều máu."

Tô Mộ An đi theo phía sau Từ Hàn hiển nhiên không đồng ý với lời nói của Sở Cừu Ly, gã lập tức cất bước ra, lớn tiếng nói.

"Quả thật không có gì đáng ngại, chỉ là uống quá nhiều rượu khiến nội phủ bị thương. Điều dưỡng một thời gian, uống một ít nước thì sẽ có thể khôi phục từ từ."

Lúc này màn che của doanh trướng bị người từ bên ngoài đẩy ra, Tân Khả Khanh đeo hộp thuốc cất bước vào.

Cô mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, sắc mặt có chút trắng bệch, chắc hẳn mấy ngày nay phụ trách xử lý thương binh trong Đại Hoàng thành đã khiến cho cô có chút mệt mỏi.

"Ta đã bảo ngươi không nên uống nhiều rượu như vậy! Ngươi lại không nghe, nhìn đi!"

Tâm tư Tô Mộ An vốn đơn giản, khi nghe được Tần Khả Khanh nói thì lập tức phụ họa. Gã mặc dù không thích Sở Cừu Ly cả ngày uống rượu, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cơ thể y càng ngày càng kém, cho nên những lời này hiển nhiên cũng là lời khuyên giải.

"Biết rồi, biết rồi!"

Bị một đứa bé không quá mười hai mười ba tuổi răn dạy, vẻ mặt Sở Cừu Ly có chút không kìm được. Y chỉ nói qua loa như thế, muốn bỏ qua việc này.

"Ngươi có thái độ gì vậy, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi!

Tô Mộ An xưa nay có chút không hợp với Sở Cừu Ly, gã lập tức lên tiếng phản bác khi nghe được lời này của y.

"Đây là phương thuốc ta kê cho ngươi, còn có dược liệu đều đặt ở nơi này, mỗi ngày ngươi đều phải phục dụng đúng giờ, không thể sai sót." Tân Khả Khanh thuân thục lấy ra mây vị dược liệu từ trong hộp thuốc ở một bên đặt lên trên bàn, lập tức lên tiếng phân phó Sở Cừu Ly, thế nhưng đối phương đang gấp rút đấu võ mồm với Tô Mộ An, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến cô. (dược liệu: vị thuốc)

Tần Khả Khanh thấy thế có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi.

"Khả Khanh”

Nhưng đúng lúc này, Từ Hàn ở một bên đột nhiên lên tiếng.

“Ta đi dạo với ngươi một lúc.'

Tần Khả Khanh nghe vậy hơi sửng sốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, cúi đầu ra khỏi doanh trướng.

Từ Hàn thấy thế vội vàng đi theo. ...

Phần lớn trong sáu vạn tàn binh của Đại Hoàng thành đều là sĩ tốt, vả lại gân như một nửa trong đó là người bị thương, cho nên tốc độ hành quân cực kỳ chậm chạp.

Mục Cực cũng tốt, Tiết Tân Quan cũng được, chỉ cần muốn truy kích bọn họ thì cũng không phải là việc khó.

Từ Hàn cùng Tần Khả Khanh sánh vai đi dạo trong đại doanh, nơi có thể thấy được thương binh ở khắp mọi nơi, bâu không khí giữa hai người có chút nặng nà.

"Khả Khanh..."

Từ Hàn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng phá vỡ sự im lặng này trước tiên.

"Vâng?"

Nữ tử nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt không thể coi là xinh đẹp động lòng người, nhưng lại có một cỗ yên bình làm cho người ta an tâm. Đó dường như là khí chất bẩm sinh của cô.

"Bước tiếp theo ta chuẩn bị trở lại Trường An, ngươi có tính toán gì không?”

Từ Hàn hỏi.

Có lẽ bởi vì đã trải qua chiến hỏa tẩy lễ, cho nên tâm tư của nữ tử này đã thành thục hơn rất nhiều, cô chớp chớp với Từ Hàn, nói:

"Công tử muốn đuổi ta đi sao?"

"Không phải."

Từ Hàn lắc đầu, nói:

"Có lẽ ngươi cũng thấy được sự hung hiểm của Đại Hoàng thành, nếu chúng ta có thể an toàn trở lại Trường An, vậy ta nghĩ vị thủ tọa đại nhân của Trường Dạ ty kia sẽ còn âm độc hơn rất nhiều so với Mục Cực..."

"Công tử đang lo lắng cho Khả Khanh ư?"

Khóe miệng Tần Khả Khanh gợi lên một nụ cười, cô cất thanh tuyến ôn nhu, hỏi.

Từ Hàn không thể xác định được rốt cuộc Tần Khả Khanh đang suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không có ý định giấu diếm tâm tư của mình, cho nên hắn chỉ khẽ gật đầu, thành thật nói:

"ừỪ" "Vậy Diệp sư thúc thì sao? Tử Ngư sư tỷ cùng Chu sư huynh nữa? Công tử không lo lăng ư?”

Cô truy vấn.

Từ Hàn sửng sốt, Diệp Hồng Tiên vốn là người của Thiên Sách phủ, cho nên nàng không thể nào tránh thoát được việc này, Chu Chương lại có thân phận càng vi diệu cho nên không cần nói. Về phân Phương Tử Ngư, cô có tu vi không tâm thường, cộng thêm chuyện Linh Lung các sẽ khiến cô không cam tâm mai danh ẩn tính, sống một cách cẩu thả như vậy, hiển nhiên cũng sẽ đi theo Từ Hàn đến Trường An. Mà chỉ có riêng Tần Khả Khanh có tu vi không hề xuất chúng, hơn nữa Từ Hàn cho rằng cô dù sao cũng chỉ là một vị đệ tử nội môn, có lẽ cũng không hề sốt ruột đối với chuyện của tông môn, cho nên cũng không cần phải nhiễm vào vũng nước đục ở thành Trường An lần này.

Từ Hàn còn chưa kịp nói gì, nhưng trên mặt hắn chợt lóe lên vẻ chần chờ lại để cho Tần Khả Khanh có thể đoán được đại khái một chút.

"Công tử cho rằng địa vị của Khả Khanh ở Linh Lung các hàn mọn, cho nên trong lòng không có quá nhiều lưu tâm đối với sơn môn sao?"

Sắc mặt Tần Khả Khanh chợt lạnh xuống.

"Nhưng công tử có biết nếu năm đó không phải trưởng bối trong môn thương xót, hiện tại Khả Khanh có lẽ chỉ là nha hoàn đáng thương trong một nhà giàu nào đó, hoặc có lẽ đã lưu lạc ở nơi sương khói, trở thành kỹ nữ? Sơn môn giống như nơi cho ta cuộc đời mới, hiện giờ sư môn gặp nạn, Khả Khanh sao có thể từ bỏ?"

"Cho dù tu vi không cao, nhưng so sánh tình cảm với sư môn, Khả Khanh lại tự nhận không thua kém Tử Ngư sư tỷ nửa phần."

Từ Hàn không ngờ tới Tần Khả Khanh lại nói ra những lời này, trong cơ thể nữ tử nhìn như nhu nhược này lại cất giấu một cỗ quật cường khiến Từ Hàn say mê. Hắn hơi sửng sốt, đang muốn nói lời gì đó, nhưng trong bóng đêm xa xa khi đó lại sáng lên từng đoàn ánh lửa.

Mà cùng với đó còn có từng hồi tiếng vó ngựa dồn dập lại nặng nà.

Hai tròng mắt Từ Hàn ngưng tụ, đồng tử đột nhiên phóng đại.

"Địch tập!"

Khi đó sĩ tốt phụ trách cảnh giới cũng phát ra một tiếng hét lớn, quân doanh rộng lớn lúc này lập tức trở nên xao động. ...
Bình Luận (0)
Comment