Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 241 - Chương 212: Ngươi Còn Sống (2)

Chương 212: Ngươi còn sống (2) Chương 212: Ngươi còn sống (2)Chương 212: Ngươi còn sống (2)

Trận truy kích này còn thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của Thôi Đình.

Không mất quá nửa ngày lão đã phát hiện cơ sở tạm thời của đám người Từ Hàn khi rời Đại Hoàng Thành cách đó không xa.

Lão đưa mắt đánh giá cực kỳ kỹ càng tòa doanh trướng cách đó không xa, đại khái đều là chút thương binh, trách không được Mục Cực cứ khăng khăng muốn vây quét những binh tàn tướng bại này, bắt một đội quân tàn tạ như vậy sẽ không phí quá nhiều công phu, thậm chí nếu như dùng phương pháp thoả đáng thì còn có thể thu cho mình dùng, tăng cường tổn thất nghiêm trọng trong đội quân của Mục Cực.

Thôi Đình nghĩ tới đây lại nhìn sang Mục Cực ở bên cạnh, thầm suy nghĩ, tên Bắc Cương vương này tính toán thật là giỏi.

Hiện tại có mấy bóng người từ trong đại doanh của đối phương đi ra, cầm đầu chính là một vị thiếu niên có cánh tay phải quấn vải trắng, Thôi Đình hơi hơi cảm ứng tu vi thì không quá Tam Nguyên cảnh, có lẽ chính là vị thiếu Phủ chủ của Thiên Sách phủ kia.

Lão có chút nhếch miệng khinh thường, trong lòng thâm nói một tiếng: "Đại Chu không người.'

"Ta chính là Quốc trụ Đại Hạ - Thôi Đình, đám binh tàn tướng bại các ngươi còn không mau mau quy hàng?”

Nhưng trong miệng lão vẫn còn quát lớn theo thông lệ.

Nhưng tiếng hét lớn khí thế hung hăng của lão lại không đạt được bất cứ câu đáp lại nào.

Trường kiếm trên lưng thiếu niên câm đầu ra khỏi vỏ, thân sắc trên mặt lạnh lùng lại nghiêm nghị dưới ánh lửa chiếu rọi, trong doanh trướng sau lưng, lượng lớn cung thủ tính bằng đơn vị hàng nghìn xếp thành một hàng sau lưng thiếu niên kia, mũi tên lên dây, mãnh liệt kéo căng cung.

Còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại?

Thôi Đình nhíu mày, có chút khó hiểu, cũng có chút không vui.

Lão thực sự nghĩ mãi mà không rõ đến tột cùng là thứ gì cho những binh tàn tướng bại này dũng khí phản kháng.

"Quốc trụ, có thể để cho tại hạ tiến đến thuyết phục một phen vì quốc trụ?"

Lúc này, vị nam tử áo trắng ngồi trên chiếc xe lăn gỗ bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói ra.

Thôi Đình nghe vậy ngẩn người, lão đưa con mắt bình tĩnh nhìn vị Bắc Cương vương này một hồi lâu, lại vẫn không thể hạ nổi quyết tâm như cũ.

Lão đang suy tư Mục Cực làm như vậy rốt cuộc lại có âm mưu quỷ kế gì, đối với y, Thôi Đình cuối cùng không thể yên lòng.

Nhưng sắc mặt của Mục Cực cực kỳ bình tĩnh, thực sự để cho Thôi Đình khó có thể thấy rõ ràng, nhưng sáu vạn binh mã này quả thực phần lớn đều là tinh nhuệ của Đại Hoàng thành, mà lại cực kỳ giỏi bắn cung cưỡi ngựa, đối với Thôi Đình mà nói không thể không xem là một lực lượng trợ giúp cực lớn. Bởi vậy lão nghĩ đến Mục Cực không còn năm vạn Mục gia quân kia, chăng lẽ lại còn có thể lâm trận đào ngũ, dựa vào sáu vạn binh tàn tướng bại đánh thăng hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ trong tay lão hay sao? Cuối cùng khiến cho vẻ bất an trong lòng mình thoáng bình phục một chút.

"Vậy phiền toái Vương gia rồi."

Lão bình tĩnh nói, lập tức nháy mắt với một tên sĩ tốt phía sau lưng mình, tên sĩ tốt kia lập tức hiểu ý, lập tức tiến lên đẩy chiếc xe lăn gỗ của Mục Cực, chậm rãi đi đến chỗ tàn quân của Đại Hoàng thành. ...

"Là Mục Cực?”

Từ Hàn cau mày nhìn vị nam tử áo bào trắng ngồi ở trên chiếc ghế bị đẩy về phía bọn hắn, thấp giọng hỏi.

"ừỪ"

Chu Chương ở bên cạnh hắn vào lúc đó khẽ gật đầu, ánh mắt âm trâm nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng càng ngày càng gần kia.

Thời gian hơi mười hơi thở cũng không tính là dài.

Nhưng đối với đám người Từ Hàn mà nói đã có chút mùi vị sống một ngày bằng một năm.

Vị Bắc Cương vương này thanh danh quá thịnh, tại dưới bóng ma của y phủ xuống, trong lòng mọi người tại đây không khỏi cảm thấy có chút áp lực.

Hiện tại Lộc tiên sinh cùng đám người Hầu Lĩnh tại bên trong đại chiến trước đó bị thương nghiêm trọng, bên phía Từ Hàn gần như không người có thể dùng được, chỉ có thể tự mình kiên trì đi tới.

Hai người dừng lại ở phía trước thế trận do hai bên dựng nên, ánh mắt của bọn hắn giao thoa, vào lúc đó đều không hẹn mà cùng đánh giá lẫn nhau.

Hình dạng của Mục Cực có tương phản thật lớn so với hình tượng hùng vĩ khôi ngô, oai phong một cỏi trong tưởng tượng của Từ Hàn, y nhìn qua càng giống một tên nho sinh tự biết đọc sách tập viết ru rú trong nhà, không đi ra khỏi cửa lớn một bước, hiển nhiên cũng là loại nho sinh ốm yếu này.

“Ngươi chính là Từ Hàn?”

Từ Hàn dò xét Mục Cực xong thì Mục Cực lúc đó cũng đã hoàn tất việc quan sát hắn.

Lúc đó, vị Bắc Cương vương kia phá vỡ sự trầm mặc của hai người trước tiên.

Từ Hàn khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng đáp lại.

"A..., ngươi còn trẻ hơn so với trong tưởng tượng của ta."

Mục Cực cũng không tức giận khi bị Từ Hàn ngó lơ, trái lại thân sắc bình tĩnh tiếp tục nói.

"Kinh mạch suy kiệt, huyết khí không vượng, sức sống yếu ớt. bệnh của Bắc Cương vương còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của tại hạ."

Từ Hàn cũng đáp lại, hắn vẫn hiểu việc thua người không thua đạo lý đấy.

"Thật sao?”

Nhưng phản ứng của Mục Cực lại cực kỳ bình tĩnh, có lẽ y cũng cực kỳ hiểu rõ về bản thân mình. Cho nên y chỉ cười cười mà không tỏ rõ ý kiến, ánh mặt quét vê phía mọi người phía sau lưng Từ Hàn, bỗng nhiên y giống như nhìn thấy có chút đồ vật bất khả tư nghị, thân thể chấn động mạnh một cái.

Sau đó trong mắt vị Bắc Cương vương này lần đầu tiên nổi lên vẻ khiếp sợ.

Y nỉ non.

"Ngươi. .. Ngươi còn sống. . -"
Bình Luận (0)
Comment