Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 213: Một Giấc Mộng (1)

Chương 213: Một giấc mộng (1) Chương 213: Một giấc mộng (1)Chương 213: Một giấc mộng (1)

Ánh mắt nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng phía sau Từ Hàn.

Trong con ngươi dáng vẻ nặng nề của y có vài thứ đang bắt đầu khởi động.

Những thứ kia bắt nguồn từ chỗ sâu trong linh hồn của y, y tựa như khó có thể áp chế những thứ như vậy, lần đầu tiên lộ cảm xúc kinh ngạc kia trên khuôn mặt không chút gợn sóng của mình.

"Đúng vậy. Ta còn sống."

Trong đám người khi đó rốt cuộc có một người cất bước ra, đi tới bên cạnh Từ Hàn, trực tiếp nhìn thẳng Mục Cực.

Người nọ hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trường sam màu trắng giống như y, sắc mặt trắng nõn, bộ dáng tuấn lãng. Lúc này đám người mới phát hiện gã dường như có vài phần giống với bộ dáng của vị Bắc Cương Vương này.

Người nọ đúng là một trong những đệ tử thân truyên của Linh Lung các - Chu Chương.

"Đáng tiếc, ngươi sắp chết."

Chu Chương nhìn Mục Cực một hồi lâu, sau đó mới nói như vậy, giọng nói có chút trâm thấp, thế nhưng ý ẩn ở trong đó quá mức phức tạp, có tiếc hận, khó hiểu, phẫn nộ, thậm chí không nỡ.

"Chỉ cần ngươi còn sống là đủ rồi."

Mục Cực nghe vậy, chợt nở nụ cười.

Tựa như đứa bé chiếm được búp bê yêu thích, lại giống như bản thân hoàn thành được nguyện vọng của người đã khuất.

Y cười cực kỳ rạng rỡ

"Ông trời cuối cùng đối xử với Mục Cực ta không tệ a."

Y nỉ non như thế, con ngươi nheo lại, nhưng lại không có chút hàn ý nào mà chỉ có ý cười tràn đầy.

Cuộc đối thoại của hai người làm cho đại đa số người ở đây đều có chút không rõ nguyên nhân, duy chỉ có Từ Hàn nghe ra chút manh mối, nhưng lại không muốn vạch trần, hắn khi đó trầm mặc xuống, lằng lặng nhìn Mục Cực và Chu Chương, chờ đợi lời sau của bọn họ.

"Phụ thân trước khi chết đã từng nói, tính tình của ngươi cực kỳ cố chấp, cuối cùng có một ngày sẽ thành đại họa, lại không ngờ một câu thành sấm, người làm sao đối mặt với bọn họ dưới suối vàng khi để cho những chuyện ngày hôm nay xảy ra?"

Chu Chương trầm giọng hỏi, vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc.

Vấn đề này của Chu Chương khiến Mục Cực dừng một chút, sau đó ý cười trên mặt y lúc đó đột nhiên tiêu tan, y lại khôi phục bộ dáng lạnh nhạt bẩm sinh kia.

"Trời Đại Chu nên thay đổi."

"Ít nhất máu của cha anh không thể chảy vô ích, tính mạng ba trăm người Mục gia không thể chôn vùi uổng phí." Mục Cực trâm giọng đáp lại.

"Trời Đại Chu nên đổi, nhưng bách tính có tội gì? Quân Hạ vào quan, huyết cừu của Mục gia được báo, nhưng sau đó thì sao? Năm nào cũng chinh chiến, dân chúng không còn đường để sống, ngươi cho rằng đây là kết cục mà phụ vương muốn nhìn thấy ư? Ngươi cho rằng đây là thói đời mà các đời Mục gia tắm máu muốn đổi lấy ư?"

Chu Chương nói tới đây, xưa nay gã vốn trâm ổn nhưng bây giờ giọng nói lại lớn hơn vài phần, giống như rống lớn một hồi vậy.

"Nếu ta không phản, vậy sau khi ta chết thì không ai có thể ngăn cản hai mươi vạn Mục Gia quân, đám người Hồ Liễu, Tôn Minh hiển nhiên cũng sẽ làm chuyện giống với ta bây giờ."

Mục Cực lại đáp lại, thân sắc bình tĩnh tương phản rõ rệt với biểu lộ mặt đỏ tía tai của Chu Chương.

“Cho nên ngươi mới làm như vậy?”

Chu Chương khịt mũi coi thường.

"Cho nên ta để cho bọn họ chết ở Đại Hoàng thành."

Mục Cực ở một khắc sau khi Chu Chương nói ra lời này mới lên tiếng đáp lại lần nữa.

Lời này khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, bọn họ quả thực có chút không rõ rốt cuộc lời này là ý gì.

Ngay cả Chu Chương khi đó cũng sửng sốt, trong lúc nhất lời không lên tiếng đáp lại, chỉ có Từ Hàn dường như có điều ngộ ra, thế nhưng vẫn có chút khó hiểu.

Chẳng qua sau khi trầm mặc tầm mười hơi thở, Chu Chương cũng mang theo nghỉ hoặc, hỏi ra vấn đề mà Từ Hàn muốn hỏi.

"Nhưng... Thương Long quân đã chết trận, mà hai mươi vạn thiết ky của Thôi Đình lại ở ngay sau lưng ngươi, Đại Chu vẫn không thể tránh khỏi một trận sinh linh đồ thán, ngươi làm như vậy chẳng những không báo được huyết cừu của Mục vương, ngược lại còn tặng triều Hạ một phần lễ lớn..."

Ngữ khí Chu Chương có chút chần chờ, hiển nhiên lời nói của Mục Cực vừa rồi làm cho phán đoán trong lòng gã có chút dao động, nhưng lại không thể hiểu Mục Cực đến tột cùng đang mưu tính cái gì.

Nhưng lần này Mục Cực lại không trả lời câu hỏi của gã nữa.

Vị Bắc Cương vương này quay đầu nhìn về phía Từ Hàn ở bên cạnh Chu Chương, trên mặt lại tiếp tục hiện ra ý cười hiếm thấy kia.

"Từ phủ chủ, tại hạ có một chuyện muốn hỏi, kính xin Phủ chủ vui lòng chỉ giáo."

Mục Cực nói.

Từ Hàn ngẩn người, cũng không ngờ tới Mục Cực lại đột nhiên chuyển đề tài đến bên mình, hắn trâm mặt xuống, sau vài hơi thở mới gật đầu, xem như đã đồng ý.

"Nếu không có hai mươi vạn quân Hạ phía sau ta, cùng với năm vạn tinh nhuệ của ngươi, vậy ngươi sẽ làm thế nào với thế cục Đại Chu hiện giờ?” Mục Cực cười hỏi.

Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, còn không đợi Từ Hàn phản ứng lại thì tên sĩ tốt bị Thôi Đình ra lệnh đứng phía sau lưng y kia lập tức biến sắc, gã xoay người muốn rời đi, nhưng ngay trong nháy mắt gã sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, thân thể gã lại chấn động, một cỗ lực lượng vô hình trói buộc gã, khiến gã như bị giam cầm ở nguyên chỗ, mặc dù vẫn có thể giữ được thần trí, lại tựa như mất đi khống chế đối với thân thể, ngay cả lông mày cũng không thể động đậy một chút, chỉ có thể đứng nguyên một chỗ.

Mặc dù dị trạng như vậy chỉ phát sinh trong nháy mắt, nhưng Từ Hàn lại cực kỳ nhạy cảm nhận ra.

Hắn kinh ngạc nhìn tên sĩ tốt kia, lại nhìn Mục Cực hiện tại đang mỉm cười, trong lòng khẽ động, giống như hiểu được cái gì. Hắn lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng vấn đề của Mục Cực một phen, rồi lập tức nói.

"Đại Hạ mặc dù binh cường mã tráng, quốc lực hưng thịnh. Nhưng nếu..."

Từ Hàn nói đến đây lại dừng một chút, hắn chợt ngước mắt nhìn hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ quân kỷ nghiêm chỉnh, khí thế ngang ngược phía sau Mục Cực, sau đó mới nói.

"Nếu không có hai mươi vạn thiết ky này, Đại Hạ sẽ tổn thất năm mươi vạn đại quân."

"Số lượng như vậy cho dù là triều Hạ thì cũng có thể nói là thương gân động cốt, hơn nữa phương Đông còn có Hổ Lang ky của Mông Khắc Trần quốc như hổ rình mồi, trong thời gian ngắn triều Hạ triều hiển nhiên sẽ không dám xuôi nam quy mô lớn nữa."

"Ở bên ngoài, ta cho răng có thể để năm vạn tinh nhuệ đồn trú Thiên Sơn quan như Bắc Cương vương nói, lại để Lâm Ngự Quốc Lâm tướng quân đi Đại Hoàng thành, tái tạo lại tòa quan ải đệ nhất thiên hạ này, hai bên có thể coi là xó nhà có nhau, nếu như có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, thì cho dù Đại Hạ có tiếp tục xâm chiếm thì không phải không có lực đánh một trận."

"Mà ở bên trong, Chúc Hiền mất đi Thương Long quân thì như đứt một tay. Ta lại có chức Thái úy bên người, nếu có thể triệu tập tàn binh còn lại của Thiên Sách phủ, lại mượn lực lượng, quan hệ ở Trường An, vậy cũng có chút cơ hội quyết một trận sinh tử với Trường Dạ ty."
Bình Luận (0)
Comment