Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 214: Một Giấc Mộng (2)

Chương 214: Một giấc mộng (2) Chương 214: Một giấc mộng (2)Chương 214: Một giấc mộng (2)

"Vì vậy bên trong hay bên ngoài đều có phần thắng không nhỏ, mặc dù không dám nói thay trời đổi đất, nhưng ít nhiều có thể thay đổi xu hướng suy tàn của Đại Chu mấy năm gần đây.

Sau khi nói xong lời này, Mục Cực lại gật đầu.

"Ý nghĩ không tệ, nhưng ngươi rốt cuộc vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của Chúc Hiền một chút, năm đó hắn có thể đánh bại Mục Vương phủ và Thiên Sách phủ trong thời kỳ toàn thịnh cũng không phải chỉ đơn giản dựa vào mỗi Thương Long quân như vậy, lần này đi Trường An, Từ phủ chủ phải chuẩn bị thật tốt, đó sẽ là một trận chiến còn khó khăn hơn so với trận đánh Đại Hoàng thành này."

Mục Cực lập tức nói như vậy, ngữ khí ôn hòa thêm vài phần, không thiếu ý dặn dò.

"Cảm ơn Vương gia đã dạy dỗ, Từ mỗ nhớ kỹ"

Mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, Từ Hàn khi đó lại cực kỳ cung kính chắp tay với Mục Cực, ngữ khí hậu bối xưng hô với tiên bối.

Hai người kẻ xướng người họa làm cho mọi người ở đây càng thêm mê hoặc.

"Hừ, nói nhiều hơn nữa, chẳng lẽ ngươi còn có thể để cho hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ này đột nhiên biến mất sao?

Lúc này, Chu Chương ở bên cạnh Từ Hàn lại phát ra một tiếng hừ lạnh.

Mục Cực nghe vậy quay đầu lại nhìn vê phía Chu Chương, y cười cười, đôi môi không chút máu kia khẽ mở ra.

"Nếu ta có thể thì sao?"

Chu Chương sửng sốt.

Mấy vạn đại quân phía sau gã cũng sửng sốt.

Sự trầm mặc quỷ dị như vậy kéo dài trong khoảng thời gian ngắn.

Sau đó Chu Chương nhìn người nam tử kia, cắn răng, trâm mắt hỏi:

"Ngươi muốn thế nào?"

Nụ cười trên mặt nam nhân vào giờ khắc đó càng nặng thêm vài phần, y nói:

"Chôn ta ở bên cạnh huynh trưởng."

Quyết tâm và thoải mái trong lời nói của nam nhân đã khiến Chu Chương lập tức hiểu rõ một số chuyện.

Gã đột nhiên nhận ra rằng người nam nhân này có thể làm được.

Mặc dù gã không biết Mục Cực sẽ dùng biện pháp gì để làm được chuyện này, nhưng gã biết chắc Mục Cực nhất định có thể làm được.

Không có nguyên nhân, chỉ đơn thuần từ trong giọng điệu chắc chắn của y đã làm cho Chu Chương tin tưởng điểm này.

Tâm tình trong lòng gã vào giờ khắc này cực kỳ cuôn cuộn, gã há miệng muốn nói cái gì đó.

Nhưng ngay lúc này, Mục Cực lại đột nhiên vươn tay ra, thân thể vị sĩ tốt phía sau y lập tức không tự chủ được động đậy.

Hắn xoay chiếc xe lăn gỗ của Mục Cực đi, đẩy y về phía đám thiết ky Đại Hạ kia.

Chu Chương há miệng vào lúc đó khép lại, lời nói đến cổ họng cũng lập tức bị gã nuốt trở về. Không phải là không muốn nói, mà gã biết đến giờ phút này, Mục Cực đánh bài cùng mình, hiển nhiên cũng đã không còn bất kỳ đường lùi nào, cho nên có nói nhiêu hơn nữa cũng chỉ vô ích, ngược lại chính gã có hiểu lâm quá sâu đối với Mục Cực, giờ phút này cho dù ngàn lời vạn ngữ dâng lên thì cũng không biết nên nói như thế nào. ...

Chiếc xe lăn bằng gỗ được từ từ đẩy tới.

Bánh xe gỗ nghiền nát những tảng đá trên mặt đất, phát ra từng hồi tiếng ọp ẹp.

Năng nề...

Câm lặng...

Trong đêm tối, hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ giống như pho tượng đúc bằng nước thép đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm trang, sát khí lặng liệt.

Chiếc xe lăn bằng gỗ chuyển động.

Thân thể nam nhân mặc y phục màu trắng lắc lư rất nhỏ theo chiếc ghế gỗ kia, y híp mắt, cảnh tượng trước mặt dường như cũng trở nên mông lung.

Y nghĩ đến hình ảnh cha mình ngồi trước đại điện phủ đệ năm đó, trâm mắt nói:

“Người nghĩa hiệp lớn, vì nước vì dân.”

Ba đứa bé bộ dáng non nớt dưới đài đồng thanh hô lớn:

"Người nghĩa hiệp lớn, vì nước vì dân.....

Y nghĩ đến mưa to ngày đó, y gầy yếu ngồi trên ghế gỗ, nhìn hai vị huynh trưởng của mình đỏ mắt khoác lên quân trang.

- Quốc nạn trước mắt, cha mất đi con tiếp tục!

Hai người sau khi nói xong với y như vậy liên xoay người bước ra khỏi cửa tòa viện mà từ khi sinh ra y đã chưa bao giờ đi ra. ...

Y nghĩ đến đêm đó, thi thể trải đầy khắp nơi Mục Vương phủ.

Vị huynh trưởng đã ngồi trên bảo tọa Mục Vương của y cả người đầy máu, hắn nắm lấy cánh tay y, vẻ mặt dữ tợn nói:

"Ngươi phải sống sót, mặc kệ như thế nào thì ngươi cũng phải sống sót, tới Ký Châu, tiến hành ổn định Mục Gia quân. Đại Chu không thể loạn, không thể loạn!...

Y nghĩ mấy ngày trước, vị lão tướng quân dốc hết tính mạng, kéo cung bắn một mũi tên ở đầu thành Đại Hoàng.

Nghĩ đến cảnh tượng vạn người bi hô "Thế hệ ta canh giữ giang sơn, mời tướng quân tiên du."

Nghĩ đến những điều này.

Nước mắt đột nhiên theo hốc mắt y tuôn ra, trượt xuống theo hai má y.

Y đưa tay kín đáo xóa sạch đi vệt nước mắt, sau đó híp mắt nhìn đám thiết ky Đại Hạ càng ngày càng gân. Nỉ non nói. "Giấc Hoàng Lương đại mộng muôn dân vĩnh an này." "Để cho Mục mỗ." "Thay lão tướng quân làm tiếp đi."
Bình Luận (0)
Comment