Chương 218: Mượn đao
Chương 218: Mượn đaoChương 218: Mượn đao
Tiên nhân?
Cái gì là Tiên nhân?
Tiên nhân là hái sao lấy trăng, là mở miệng thành phép.
Tiên nhân là kiếm ra thì kiếm ý như biển; mà đao ra thì đao mang vạn trượng.
Tiên nhân là tuổi thọ kéo dài, là tiêu dao vô tận.
Là điểm cuối, là lực lượng cực hạn mà mỗi một vị tu sĩ phương thế giới này truy tìm.
Cho dù chỉ là một vị Địa Tiên cũng có được năng lực đủ để lật sông chuyển biển, chi phối cả một trận chiến.
Mà bây giờ, đứng trong... không phải, Mục Cực ngồi trước mặt Thôi Đình chính là một vị Tiên nhân như vậy.
Thần sắc trên mặt lão từ nhe răng cười hóa thành kinh ngạc, từ kinh ngạc hóa thành hoảng hốt, từ hoảng hốt lại hóa thành sợ hãi. Loạt chuyển đổi này nghe có vẻ phức tạp đến cùng cực nhưng thực sự chỉ xảy ra trong chớp mắt.
"Ngươi... Ngươi vậy mà là Tiên nhân...'
Thôi Đình chỉ vào Mục Cực nói như vậy, thanh âm của lão tràn ngập run rẩy, lắp bắp, triển lộ kinh hãi trong nội tâm lão giờ phút này không sót một chút nào.
Kinh hãi như vậy không chỉ xuất phát từ tin tức Mục Cực không hề có tu vi mà thế nhân truyền bá, mà còn bởi tin tức một vị Nho sinh như vậy muốn tu thành Tiên nhân đến tột cùng là gian nan như thế nào. Chuyện như vậy không phải là chưa hề phát sinh, nhưng từ trước đến nay, người chỉ dựa vào Nho đạo thành Tiên có thể nói là phượng mao lân giác, tỉ mỉ đếm ra, tính cả Mục Cực ở trước mắt, cũng không quá năm ngón tay.
"Trên đời không thiếu Tiên nhân, vì sao Mục mỗ không thể làm?"
Mục Cực cười nói, trong mắt lại không có bao nhiêu thần thái, vẫn là dáng vẻ nặng nề không chút thay đổi kia.
"Ngươi dám động thủ?"
Sắc mặt Thôi Đình càng lúc càng khó coi, tràn ngập vẻ hoảng sợ giống như là ban ngày gặp qUỶ.
"Ngươi dám vi phạm minh ước bốn phương giữa Kiếm lăng Nam Hoang, Đạo môn Đại Chu, Long Ẩn tự Đại Hạ, Thái Âm cung núi Nha Kỳ sao, liền không sợ mang đến họa sát thân ư?"
"Minh ước bốn phương? Năm đó Hoàng đế Tiên nhân Lý Văn Cảnh ngự giá thân chinh, đã sớm phá hỏng quy củ. Minh ước bốn phương hù dọa người bên ngoài thì thôi, Thôi quốc trụ thật sự cho rằng, thứ này có thể khiến tại hạ sợ?"
Mục Cực lắc đầu, lập tức lại nói.
"Mục mỗ là người sắp chết, làm sao còn sợ họa sát thân?”
Lời này nói ra, sắc mặt Thôi Đình tiếp tục âm trầm thêm mấy phần, gần như hóa thành màu gan heo khó coi đến cực điểm. Lão âm tình bất định nhìn gương mặt Mục Cực một hôi lâu, mới dùng thanh âm đã vô cùng khô khốc của mình nói:
"Mục Cực... Không... Mục vương gia, ngươi suy nghĩ một chút."
"Minh ước bốn phương coi như là một tờ giấy vụn, nhưng cũng liên quan đến thể diện của các tông môn Kiếm lăng, nếu vương gia chịu thả ta rời đi, Đại Hoàng thành là giới hạn. Không... Thiên Sơn quan là giới hạn, ta đều sẽ trả lại.
- Năm vạn quân Mục gia ở phía sau, sáu vạn sĩ tốt Hoàng thành ở phía trước, Thôi quốc trụ cũng không cần suy nghĩ nữa. Mục mỗ sẽ chết, chẳng qua hai mươi vạn thiết ky Đại Hạ này sẽ đi Hoàng tuyên một lần với Mục mỗ."
Mục Cực cực kỳ trực tiếp cự tuyệt lời cầu hòa của Thôi Đình, cũng đoạn tuyệt một tia ý tưởng cuối cùng của lão.
Con ngươi Thôi Đình vào lúc đó trầm xuống.
Lão dù sao cũng là trụ cột quốc gia Đại Hạ, xuất thân hành ngũ, từ năm mười ba tuổi đã theo cha mình chinh chiến sa trường, tử cảnh hung hiểm đến đâu cũng từng trải qua, cho dù đối mặt với Tiên nhân, sau khi hiểu rõ cầu hòa vô vọng, lão cũng chưa từng nghĩ tới buông tha chống cự.
Lão nhìn Mục Cực, trong đầu không ngừng suy tư phương pháp phá cục.
Địa Tiên rốt cuộc mạnh bao nhiêu, đây là một khái niệm rất khó hình dung. Nhưng có một điểm là Tiên nhân cho dù cường đại, cũng còn xa mới đến mức vô địch, lão nhạy cảm bắt được khí tức nhìn giống như giang hải của Mục Cực, trong đó còn ẩn chứa từng luồng khí tối tăm.
Thứ kia hẳn là tử khí.
Mục Cực luôn miệng nói mình là người sắp chết, từ tử khí nông nặc đến mức cho dù đến Địa Tiên cảnh cũng không cách nào ngăn chặn, chắc hẳn cũng không phải là lời nói dối. Chẳng qua người trong thiên hạ đều biết, tuổi thọ của Tiên Nhân vượt qua một lôi kiếp sẽ tăng trưởng một trăm năm, theo lý thuyết, nếu Mục Cực đã thành Tiên nhân thì ngay cả có bệnh ẩn trời sinh lợi hại hơn nữa, cũng sẽ bị lực phản kích của thiên địa chữa khỏi, không phải luôn bị mệnh số quấy nhiễu như bây giờ, thế nhưng nghi hoặc như vậy chỉ chợt lóe lên trong đầu Thôi Đình.
Lão biết cho dù là như vậy, Mục Cực trước mắt cũng đủ để trở thành tồn tại uy hiếp lão cùng với hai mươi vạn đại quân phía sau, tử khí quấn quanh trong cơ thể y không biết từ đâu tới, đối với Thôi Đình mà nói, không thể không nói là một tin tức tốt, ít nhất, tử khí này làm cho lão nhìn thấy mình có khả năng đánh bại vị Bắc Cương vương này.
Thôi Đình nghĩ tới đây liền không chút do dự nào, tay lão mạnh mẽ vươn ra, hai mươi vạn đại quân phía sau khi đó như nhận được sắc lệnh, đồng loạt kéo ra trận hình, đao kích rời vỏ, cho dù đối mặt với Tiên nhân, bọn họ vẫn hùng hổ quyết liệt như cũ. Thôi Đình có thể lọt vào một trong ba vị quốc trụ Đại Hạ, đương nhiên có chỗ bất phàm, chỉ riêng khí thế của hai mươi vạn sĩ tốt dưới trướng cũng đủ để cho đại đa số quân đội trong thiên hạ xấu hổ.
"Mục Cực, ngươi là Địa tiên sắp chết, thật cho rằng có thể là đối thủ của hai mươi vạn thiết ky ta, hôm nay chính là cộng thêm một mạng của Thôi mỗ ta, cũng phải cho ngươi kiến thức huyết tính của nam nhi Đại HạiI Ba mươi năm trước, mười vạn cung thủ của Lâm Thủ có thể phá thân thể Tiên nhân của Tiên để chúng ta, ba mươi năm sau, hai mươi vạn thiết ky của Thôi Đình ta cũng có thể chém được loại Địa tiên như ngươi!". Lời này vừa dứt, hai mươi vạn đại quân phía sau lão phát ra một tiếng quát lớn.
"Giết!"
Chỉ nghe Thôi Đình ra lệnh một tiếng.
Chiến mã hí vang, cát vàng bay lên. Hai mươi vạn thiết ky chậm rãi như thủy triều bao bọc trong thế lôi đình trực tiếp giết tới Mục Cực. ....
Người nam tử ngồi trên xe lăn nhìn đại quân hùng hổ, cảm nhận được sự chấn động truyên đến từ mặt đất.
Y chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm, nhìn về phía phương xa ẩn giấu sau tầng mây cùng ánh sao.
Thiết ky Đại Hạ và y đã cách nhau không quá mười trượng.
Quân lực như vậy, đối với ky binh tinh nhuệ mà nói chẳng qua chỉ cần vài hơi thở là có thể giết được y.
Nhưng Mục Cực lại không có chút ý định chống đỡ hoặc tránh né, thân hình gầy yếu của y ở trước mặt hàng vạn đại quân khi đó lại tựa như một con kiến hôi không đáng nhắc tới.
Y vẫn ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.
Thôi Đình nói rất đúng, y chỉ là một vị Tiên nhân sắp chết, muốn dùng sức một mình đối kháng hai mươi vạn đại quân, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Về điểm này, cho dù một vị Tiên nhân thời kỳ toàn thịnh muốn làm được, cũng phải hao phí chút khí lực, huống chỉ là y có bộ dáng như vậy?
Thiết ky của Đại Hạ càng ngày càng gần.
Mục Cực thậm chí có thể ngửi thấy rõ tiếng khịt mũi của những chiến mã dưới háng của sĩ tốt, cũng có thể cảm giác được khí tức âm lãnh của hàng ngàn vạn sát ý tụ tập cùng một chỗ.
Nhưng y vẫn nhìn về phía chân trời.
Hủy diệt hai mươi vạn đại quân này cũng rất khó.
Cho nên y cần mượn một chút ngoại lực.
Mặc dù có chút áy náy, nhưng Mục Cực vào thời khắc đó vẫn quyết định làm phiền người kia một lần nữa.
Bởi vì trên đời này, dường như ngoại trừ y, Mục Cực rốt cuộc không tìm được một bằng hữu thật sự có thể thổ lộ tâm tình.
Vì thế miệng y rốt cục chậm rãi mở ra khi những đao kích kia đâm về thân thể mình.
Y nhìn vê phía bầu trời đêm, về phương xa.
Nhẹ giọng nói.
"Nguyên thống lĩnh, có thể mượn đao dùng một lần hay không."