Chương 219: Đổi trời
Chương 219: Đổi trờiChương 219: Đổi trời
"Nguyên thống lĩnh, có thể mượn đao dùng một lần hay không."
Tiếng nói của Mục Cực rất nhẹ.
Nhẹ như gió xuân thổi qua cành liễu, lá liễu xào xạc.
Nhẹ đến mức như mưa thu đánh vào mái hiên, những khối gạch ngói giòn tan.
Nhưng lại rất kỳ quái.
Thanh âm nhẹ nhàng như vậy lại giống như sấm chớp ở trong thiên quân vạn mã, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người ở đây.
Sắc mặt Từ Hàn từ nghi hoặc hóa thành bừng tỉnh, hắn cuối cùng cũng hiểu được hậu thủ của vị Bắc Cương vương này đến tột cùng là cái gì.
Lông mày Thôi Đình một lần nữa nổi lên vẻ hoảng sợ nồng đậm, lão mở to đôi môi của mình, giận dữ quát: "Giết hắn!"
Nhưng thời gian vào thời điểm đó dường như dừng lại.
Tình cảnh chợt dừng lại ngay khi trường đao của tên giáp sỹ kia cách Mục Cực không quá một tấc.
Thế giới tĩnh lặng.
Không có một chút âm thanh.
Thật giống như tất cả mọi người và sự vật đang chờ đợi một lời đáp lại.
Vì thế sau thời gian nhìn như dài đằng đăng kì thực không quá một hai hơi thở.
"Ta chỉ còn lại hai đao."
Ở một nơi xa xôi không biết.
Đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm, thanh âm kia vô cùng thâm thúy cùng tang thương. Tựa như xuyên qua vô cùng năm tháng mới đến phương thời không này, nặng nề vô cùng.
"Ta chỉ cầu một đao."
Mục Cực cười cười, thân sắc trên mặt bình tĩnh. Nhưng trong bình tĩnh lại mang theo một tia chắc chắn không thể nghi ngờ.
Người phương xa kia dường như đang suy nghĩ một chút.
Đao kích lại tiến vào nửa tấc, hàn mang sáng chói lóe lên trong đêm, thẳng đến mặt Mục Cực.
"Được."
Thanh âm nặng nề kia cuối cùng lại vang lên.
Khi âm thanh này rơi xuống.
Coongl
Khi đó, trong thiên địa chợt vang lên một tiếng đao minh cao vút.
Thời gian im lặng lại bắt đầu chảy xuôi, Thôi Đình rống giận, chiến mã gào thét, quân Hạ hô giết lần nữa vang lên.
Nhưng tiếng đao minh kia lại giống như hổ gầm long ngâm, áp chế tất cả tiếng vang trong thiên địa này, tựa như quân vương hàng lâm thế gian.
Bầu trời đêm xa xôi dường như có một ngôi sao sáng lên.
Nó lóe lên hào quang chói mắt tựa như ban ngày, không ngừng phóng đại trong mắt mọi người.
Thế nhưng không quá mấy hơi thở liên chiếm cứ toàn bộ tâm mắt mọi người, cho đến lúc này bọn họ mới thấy rõ.
Nó không phải là một ngôi sao.
Đó là một thanh đao.
Một thanh đao tâm thường đến tận cùng.
Trên thân đao trắng như tuyết phủ đầy vết lõm bị vung chặt, trên chuôi đao bằng gỗ mà cũ nát treo một đạo tua rua màu đỏ, mặc dù cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, nhưng trải qua năm tháng tẩy lễ, màu sắc phía trên có chút ảm đạm.
Một thanh đao như vậy lại bao bọc đao ý bàng bạc, xuyên qua khoảng cách vô cùng xa đến nơi này, quả thực có chút quái dị.
Đương nhiên với tư cách là địch nhân của thanh đao này, Thôi Đình cũng không có tâm tư như vậy.
Đôi mắt của lão tràn ngập sợ hãi.
Lão biết, chính là thanh đao nổi danh thiên hạ này, thanh đao có tên là Triêu Mộ, từng chặt đứt cạnh cửa không biết bao nhiêu Tiên nhân.
Hào tình vạn trượng lúc vừa rồi của lão rốt cục cũng bị dập tắt trong khoảnh khắc thanh đao này hiện lên.
"Nguyên Quy Long! Ngươi điên rồi sao? Các ngươi không sợ Lăng Vân các Đại Hạ nổi giận lôi đình sao?
Lão lớn tiếng quát, trong thanh tuyến cao vút lại nghe không ra nửa điểm khí vũ hiên ngang, chẳng qua chỉ là người phô trương thanh thế lúc cùng đường mạt lộ.
Chủ nhân của thanh đao kia hiển nhiên sẽ không để ý tới lão.
Mục Cực cũng chắc chắn sẽ không quan tâm.
Đao này rốt cục bay tới đỉnh đầu Mục Cực, trong hai mắt nam tử mặc một bộ áo bào màu trắng khi đó thân quang bắt đầu khởi động, một cỗ Hạo Nhiên chỉ khí lập tức từ trong cơ thể y vọt ra, xông về phía thanh trường đao kia.
Thân đao lúc đó chấn động, dưới sự tưới tiêu của Hạo Nhiên chỉ khí, đao ý cuồn cuộn, nhanh chóng liền ngưng tụ thành một luồng đao mang cỡ trăm trượng.
Mục Cực hiển nhiên không hài lòng với kết quả như vậy.
Hai tròng mắt y ngưng tụ, hàn mang hiện ra, Hạo Nhiên chính khí quanh người càng lúc càng điên cuồng tuôn ra, không ngừng đổ vào đao mang lớn trăm trượng kia. Chiều dài và chiều rộng của đao mang không ngừng biến hóa bởi loại lực lượng bàng bạc như vậy.
Đao kích của thiết ky Đại Hạ cuối cùng cũng rơi vào trên người Mục Cực.
Thế nhưng thân thể Tiên nhân sao có thể tổn thương bởi binh khí thông thường? Đao kích bị bẻ gãy, đám thiết ky người ngửa ngựa lật. Nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản quyết tâm của các sĩ tốt kia, nhóm thiết ky vẫn ngang nhiên không sợ chết xông tới thân hình nhỏ bé này.
Một đao lại một đao, một người lại một người, người trước tiến lên người sau ngã xuống, đạp thây mà đi.
Hạo Nhiên chỉ khí quanh người Mục Cực gần như đã rót hết lên thân đao kia, tử khí bị y gắt gao áp chế, lúc này giống như là hồng thủy tìm được chỗ cống trút xuống, bao bọc thân thể của y trong đó, sinh cơ còn sót lại nhanh chóng bị ăn mòn dưới sự cắn nuốt của tử khí bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sắc mặt vốn tái nhợt của y khi đó gần như đã tìm không được một chút huyết sắc.
Nhưng Mục Cực lại hoàn toàn không quan tâm chuyện này.
"Phá đi."
Y nỉ non như thế.
Tiếng này vừa dứt, trường đao trên đỉnh đầu chấn động mạnh, đao mang đã bị y thúc dục đến ngàn trượng liên nặng nề lại chậm rãi vung xuống.
Lực lượng bàng bạc đan xen với đao ý thành một chỗ.
Giống như thái thượng áp đỉnh đánh vào đỉnh đầu những sĩ tốt Đại Hạ kia.
Lực lượng của hai vị Tiên nhân cường đại như thế nào, dưới cỗ đao mang này, phàm là sinh linh chạm tới vùng ven của nó thân thể đều chấn động, trong nháy mắt liền bị đạo lực lượng cuồng bạo kia quấy thành mảnh vụn, đánh lên chân trời rồi hóa thành mưa máu rơi xuống.
Sắc mặt Thôi Đình vô cùng khó coi, lão làm sao dám cứng rắn chống lại một kích hợp lực của hai vị Tiên nhân này, lập tức cũng không để ý đến những thứ khác, khi đó thúc dục chân nguyên quanh thân, thực lực thân là Đại Diễn cảnh đều được triển khai toàn bộ, hóa thành một đạo lưu quang, rút về cách đó không xa.
Tiếng kêu rên vang lên giữa hàng ngũ đại quân Đại Hạ, tiếng kinh hô của hai mươi vạn người tụ tập cùng một chỗ, to lớn xiết bao.
Nhưng trong nháy mắt, tiếng vang như vậy liền đột nhiên dừng lại.
Một tiếng nổ thật lớn át lấy tất cả âm thanh trên thế gian này.
Lưỡi đao kia cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bụi bặm đầy trời bay lên, từng đợt mưa máu trút xuống.
Đám người Từ Hàn đều ngơ ngẩn ở dưới uy thế khủng bố này.
Cho đến khi bụi bặm tan đi, bọn họ mới phục hồi tinh thần lại.
Đưa mắt nhìn lại, hai mươi vạn đại quân vậy mà hóa thành từng bãi máu thịt như bùn nhão dưới một đao này.
Chỉ có vị nam tử mặc áo trắng kia vẫn im lặng ngồi trên ghế gỗ, trước người y là một thanh đao cắm sâu vào mặt đất ba tấc, tua rua màu đỏ trên chuôi đao phiêu đãng trong gió đêm, mà phía sau thân đao là một khe rãnh thẳng tắp phảng phất nhìn không tới cuối cùng.
ỰC ực.
Cũng không biết là ai vào lúc đó nuốt một ngụm nước bọt.
Thanh âm này ở trên chiến trường im lặng lại có vẻ đột ngột cùng chói tai như thế.
Đầu Mục Cực rũ xuống, sắc mặt từ tái nhợt hóa thành u ám tối tăm.
Y còn có chút hô hấp, nhưng lại bé đến mức không thể nghe. Y gian nan ngẩng đầu, nhìn hai mươi vạn đại quân hóa thành hư vô, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười.
Dư quang còn lại trong ánh mắt lúc đó chính là một đạo thân ảnh hốt hoảng đứng lên từ trong mảnh máu thịt kia, giống như chó nhà có tang chạy về phương xa.
Y muốn ngăn cản, nhưng ngón tay mới nâng lên, rồi lại vô lực rũ xuống.
Tới mức dầu hết đèn tắt rồi.
Y nghĩ như vậy, ý cười trên mặt trở nên chua xót thêm vài phần.
Lúc này gió đêm lại lớn hơn vài phần.
Thổi rơi cây trâm gài tóc trên đầu Mục Cực, mái tóc dài của y liền tung bay trong gió đêm.
Một đạo hư ảnh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng trên chuôi của thanh trường đao kia.
Hư ảnh rất mơ hồ, nhìn không rõ bộ dáng, chẳng qua từ thân hình của hắn đại khái có thể thấy được, người nọ dường như là một vị nam tử.
Mục Cực gian nan ngẩng đầu mình lên, nhìn về phía hư ảnh đứng trên chuôi đao kia.
Ánh mắt hai người gặp nhau, hư ảnh lại chợt nhíu mày.
"Ngươi sắp chết."
Một lúc lâu sau hư ảnh kia mới nói, thanh tuyến trâm thấp lại dày nặng, giống như thanh lưỡi đao chém diệt hai mươi vạn đại quân kia.
Mục Cực chớp chớp mắt, y cảm thấy lúc này mình nên cười một tiếng. Bất kể nhìn thấy cố nhân đã lâu không gặp, hay là hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, hai thứ đều là chuyện đáng giá thoải mái, thế nhưng y cảm thấy tình cảnh của mình hiện tại mà nói, loại chuyện nở nụ cười này dường như cũng trở nên rất gian nan. Vì vậy y không thể không thu hồi tâm trí của mình, đáp lại: "Đúng vậy a."
"Nhưng ngươi không đáng chết."
Lông mày hư ảnh nhíu càng sâu.
"Đúng không?”
Mục Cực hỏi.
Thái độ của Mục Cực làm cho hư ảnh có chút trầm mặc.
Hắn nhìn chằm chằm vào nam nhân này hồi lâu, tựa như đang suy tư cái gì đó, cho đến hơn mười hơi thở sau đó hắn mới nói lần nữa.
"Một đao cuối cùng, ta sẽ lưu lại cho người đoạt mệnh cung Tiên Nhân của ngươi."
Mục Cực nghe vậy, ngẩn người.
Lúc này đây, sắc mặt của y cuối cùng hiện ra một tia ý cười.
"Cám ơn."
Y nói như vậy, cái đầu ngẩng lên rốt cuộc chống đỡ không nổi, vô lực rũ xuống, mà đôi mắt dáng vẻ nặng nề kia cũng chậm rãi nhắm lại.
Ngày đó, quốc trụ Đại Hạ hùng hổ một đường xuôi nam, chiết kích trâm sa, toàn bộ hai mươi vạn thiết ky tinh nhuệ đều chết trận.
Ngày đó, bên ngoài Đại Hoàng thành, năm vạn Mục Gia quân mặc áo dài, quỳ gối ở hai bên thành, vị đệ tử không có tiếng tăm Chu Chương của Linh Lung các ôm thi thể Bắc Cương vương bước vào thành quách, lấy thân phận Mục Thanh Sơn, con trai Mục vương Mục Thái một lần nữa nắm giữ Mục Gia quân.
Ngày đó, dưới vô số ánh mắt của Đại Chu nhìn chăm chú, vị Thiếu chủ Thiên Sách phủ kia mang theo thủ hạ Đại Hoàng thành, tạo nên chiến công hiển hách đoạt lại phần đất đã mất của Ký Châu, dẫn theo chỉ ba trăm người Thiên Sách phủ còn lại bước lên đường trở lại Trường An.
Ngày đó, vị đao khách cầm thanh đao thủng trong tay kia, rửa sạch tua rua trên chuôi đao, đặt nó ở trong ngực, sau đó một mình bước lên đường tới Thái Âm cung.
Ngày hôm đó...
Trời Đại Chu rốt cục thay đổi.
(Hết quyển 2)