Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 249 - Quyển 3 - Chương 01: Mệnh Của Ta

Quyển 3 - Chương 01: Mệnh của ta Quyển 3 - Chương 01: Mệnh của taQuyển 3 - Chương 01: Mệnh của ta

Sắc trời vừa mới tảng sáng, Từ Hàn đã tỉnh lại ở khách sạn trong tiểu trấn.

Cái chữ "tỉnh" dùng ở chỗ này lại có chút không thích đáng.

Chuẩn xác mà nói hắn từ trong nhập định tỉnh lại.

Một trận chiến Đại Hoàng thành đã qua chín ngày.

Chu Chương, hoặc nên gọi là Mục Thanh Sơn dẫn năm vạn Mục Gia quân và vị Mục Lương kia cùng nhau trở lại Thiên Sơn quan, Lâm Ngự Quốc mang theo sáu vạn tàn quân Đại Hoàng thành cũng đóng đô tại Đại Hoàng thành, bắt đầu chậm rãi tu sửa cửa quan hiểm yếu đứng đầu thiên hạ kia.

Thế cục Ký châu đã ổn định, mà đám người Từ Hàn sau khi sắp đặt hoàn tất mọi chuyện, bắt đầu lên đường trở lại Trường An.

Từ Hàn đã làm tên ăn mày mười hai năm cho nên rất hiểu một cái đạo lý sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Hắn sẽ không bởi vì một chút thắng lợi này mà buông lỏng, ngược lại càng thêm nỗ lực.

Mục Gia quân cường đại, Từ Hàn được tận mắt chứng kiến đấy.

Hắn cũng tân mắt chứng kiến một thân Hạo Nhiên chỉ khí thần kỳ của đám công khanh áo bào hồng.

Còn thêm vị Nguyên Quy Long thần long thấy đầu không thấy đuôi kia dùng một đao đánh bại Tiên nhân, một đao chém thiết ky ở ngoài ngàn dặm.

Thiên Sách Phủ như vậy mà vẫn bị Chúc Hiền đấu ngã, hôm nay Mục Gia quân không quá hơn năm vạn người, những công khanh áo bào hồng dù có thể thuận lợi triệu hồi các bộ hạ cũ, có lẽ cũng sẽ không vượt qua số lượng năm trăm người, mà Nguyên Quy Long lại chỉ còn lại có một đao, như vậy Thiên Sách Phủ chỉ sợ của có thể coi là con sâu cái kiến ở trước mặt Trường Dạ Ty đang như mặt trời ban trưa.

Muốn trở mình, Từ Hàn biết rõ hắn còn có con đường rất dài phải đi.

Vì vậy những ngày này cho dù gấp rút đi đường nhưng Từ Hàn cũng chưa từng ngừng việc tu hành của bản thân

Thân thể hắn đã đến Tử Tiêu cảnh, nội công cũng đến Tam Nguyên cảnh, thực lực như vậy so sánh với bên trong thế hệ đã được coi là nhân tài kiệt xuất, nhưng so sánh với những địch nhân mà hắn sắp đối mặt, cuối cùng lại có vẻ quá mức vô lực đi một tí.

Thời gian cấp bách, hắn đương nhiên hiểu rõ con đường tu hành cũng không phải là chuyện có thể làm một lần là xong, nhưng nước chảy đá mòn, mỗi ngày tu hành chăm chỉ luôn vẫn hơn không làm bất cứ chuyện gì.

Vì vậy hắn dùng thời gian ban đêm người khác nghỉ ngơi để dùng cho tu hành é Đại Diễn Kiếm Quyết ) , kiếm quyết này cực kỳ huyền diệu, Từ Hàn càng tu hành lại càng cảm giác được phương pháp này không giống người thường. Liền lấy tu sĩ kiếm đạo Tam Nguyên cảnh thông thường mà nói, đều lấy chân nguyên lưu chuyển trong nội phủ, tăng cường khí lực, lớn mạnh nội tức, dùng chuyện này đả thông Tam nguyên Thiên Địa Nhân trong cơ thể. Mà ý Đại Diễn Kiếm Quyết ) thì sao? Chính là biến chân khí trong cơ thể tu sĩ đều hóa thành kiếm ý, lấy kiếm ý giải khai Tam nguyên Thiên Địa Nhân trong cơ thể, hai chuyện này nghe vào dường như cũng không khác biệt, chẳng qua chỉ sử dụng loại lực lượng khác nhau.

Nhưng trên thực tế đã có sự khác nhau một trời một vực.

Không nói đến bản thân kiếm ý chính là lực lượng cao hơn chân khí một cái cấp độ, có thể sánh vai cùng chân nguyên, riêng điểm này liên để cho Từ Hàn tại Tam Nguyên cảnh đã có được lực lượng có thể chống lại tu sĩ Thông U cảnh. Thêm nữa, kiếm ý tên như ý nghĩa, chính là lực lượng mà kiếm tự kích phát hoặc là có thể gia trì trên kiếm. Lực lượng này phù hợp với kiếm đạo, nếu như là vũ khí của Tu hành giả khác thì đương nhiên không thể nào tạo ra uy lực, nhưng nếu lấy kiếm làm vũ khí, giữa cả hai có thể bắn ra uy năng không chỉ gấp mấy lần tu sĩ bình thường.

Môn é Đại Diễn Kiếm Quyết ) này nói cho cùng chính là một môn công pháp chuyên tu kiếm đạo, không quan tâm những con đường nhập kiếm đạo bàng môn còn lại.

Những ngày này Từ Hàn đang nỗ lực rót chân khí trong cơ thể của mình vào bên trong Kiếm chủng, sau đó hóa nó thành kiếm ý, qua mấy ngày, chân khí trong cơ thể đại khái đã biến thành kiếm ý, bước tiếp theo chính là trùng kích Tam nguyên Thiên Địa Nhân.

Cũng may nhục thể của hắn đã đến Tử Tiêu cảnh, không ngủ không nghỉ như vậy không mang cho hắn cảm giác mỏi mệt quá mãnh liệt, mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi một canh giờ lúc buổi trưa là sẽ có được sinh khí đồi dào.

Hôm nay, hắn đến chỗ đất trống khách sạn từ rất sớm, thi triển phần sau công pháp € Tu La Quyết ) kia, cảnh giới thân thể sau khi đến Tử Tiêu cảnh thì tốc độ tu hành rõ ràng chậm dần, nhưng Từ Hàn lại không lười biếng, mỗi ngày vẫn tu luyện không ngừng như cũ.

Mà Huyền Nhi mỗi khi đến thời điểm này lại không biết vui chơi cả đêm ở nơi nào sẽ theo trong góc thoát ra, đứng ở dưới mái hiên hoặc trên nhánh cây, nghiêng cái đầu nhìn Từ Hàn.

Đợi đến khi một bộ quyền cước hoàn thành, Từ Hàn đã đầu đầy mồ hôi, nhưng chưa phát giác ra quá nhiều mệt nhọc, ngược lại có một loại sảng khoái tinh thân không nói ra được.

"Bộ quyền cước này của Phủ chủ rất là kỳ lạ."

Lúc này bên tai lại bỗng nhiên vang lên một giọng nói già nua.

Từ Hàn ngẩn người, hắn quay đầu nhìn lại, đã thấy Lộc tiên sinh mặc một bộ áo bào màu hồng đã đứng ở phía sau hắn từ lúc nào.

Lúc này sắc trời còn chưa hoàn toàn sáng tỏ, Từ Hàn cũng không ngờ Lộc tiên sinh đã dậy sớm như vậy, sau một lúc hơi sững sờ, hắn vội tiến lên phía trước.

"Sao Lộc tiên sinh không ngủ thêm chút? Thân thể ngài đã khá hơn chút nào chưa?"

Lộc tiên sinh vì chống cự Mục Gia quân lúc ở trên Đại Hoàng thành mà liên tục sử dụng Hạo Nhiên chỉ khí của bản thân mấy lần, vì thế cân phải điêu dưỡng thật tốt một chút thời gian, thấy lão dậy sớm như thế, Từ Hàn có chút lo lắng cử động lần này gây ra bất lợi đối với thân thể lão.

"Đã tốt hơn nhiều, Phủ chủ chớ xem lão phu tuổi già, nhưng bộ xương già này vẫn còn cường tráng lắm!"

Lão tiên sinh cũng khoát tay áo, cười nói. Nhưng lập tức liền xoay chuyển lời nói, nói:

"Ta thấy vừa rồi Phủ chủ sử dụng quyền cước dường như là pháp môn tu luyện thân thể, rất hiếm thấy, không biết là bắt nguồn từ sư môn nào a?"

Vấn đề này để cho Từ Hàn lại sững sờ lần nữa, hắn chần chờ mấy hơi thở, sau đó mới nói:

"Là pháp môn do tổ tiên truyền xuống, chỉ là loại phổ thông không đáng nhắc đến.

Từ Hàn rốt cuộc vẫn không báo cho vị lão tiên sinh này biết việc căn cơ của bản thân là é Tu La Quyết ) , mấy năm này sống lưu lạc đã thành thói quen, cuối cùng không muốn loã lồ tất cả với mọi người một cách tùy ý.

Đây cũng không phải là không tín nhiệm Lộc tiên sinh, chẳng qua chỉ che giấu theo bản năng. Tựa như dã thú lúc gặp phải động tĩnh theo bản năng ngồi xổm người xuống quan sát.

Chẳng qua dáng vẻ hắn làm như vậy sao có thể giấu giếm được Lộc tiên sinh?

Lão nhân vào lúc đó nhìn Từ Hàn thật sâu, nhưng cuối cùng không hề mở miệng vạch phá Từ Hàn.

Lão cười cười, ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên khách sạn, sau đó thò tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Từ Hàn hiểu ý, vội vàng ngồi xuống. ...

Bây giờ đã là tháng chín.

Mùa thu sắp hết, mùa đông buông xuống.

Phía dưới một gốc cây già được trồng bên trong đình viện khách sạn sớm đã rơi đầy lá khô ố vàng.

Một trận gió thu kéo tới, một cái lá cây cuối cùng còn kiên trì bám víu trên cây bị thổi rơi.

Lão nhân vào lúc đó ngẩng đầu nhìn lá cây lung lay kia, trong mắt ánh mắt thâm sâu, không biết suy nghĩ cái gì.

"Phủ chủ đã nghĩ kỹ chưa?"

Qua sau nửa ngày, giọng nói của lão nhân lại vang lên lần nữa.

Từ Hàn ngồi ở một bên nhìn mảnh lá cây kia phiêu đãng rơi xuống, suy nghĩ xuất thần nghe vậy ngẩn người, mấy hơi thở sau mới hồi phục tỉnh thần lại.

"Nghĩ kỹ."

Hắn khẽ gật đầu, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Lộc tiên sinh.

"Đây chính là một cái lựa chọn không có đường lui, một khi vào trong đó, sẽ không có thể thoát thân, hoặc là thắng, hoặc là chết.

Lộc tiên sinh nói như vậy, đầu lại quay sang Từ Hàn, thần sắc trong mắt ít nhiều có chút kinh ngạc.

Từ Hàn nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt lão tiên sinh, hắn lại chỉ cười cười:

"Tiên sinh không tin Từ mỗ?"

"Không phải không tin."

Lộc tiên sinh lắc đầu,

"Phủ chủ tuy rằng còn trẻ, nhưng tâm tính lại là hạng người mà lão phu ít thấy trong đời, nếu như Phủ chủ đã làm ra quyết định, lão phu đương nhiên sẽ tin tưởng, chẳng qua có chút nghỉ hoặc rốt cuộc là điều gì để cho Thiếu chủ hạ quyết tâm?"

Từ Hàn nghe vậy đứng lên.

Hắn ngửa đầu nhìn qua về phía chân trời, nhớ tới những lời đối thoại cùng Lâm Thủ trong đêm ngày đó.

"Trước đó thật lâu, có một vị trưởng bối đã từng nói với ta, mỗi người cũng có mệnh của riêng mình, tốt số cũng tốt, xấu số cũng được, mọi người phải cam chịu số phận."

"Lúc đó tình cảnh của ta cũng không tốt, vì vậy ta không muốn cam chịu vận mệnh của mình."

"Ta mới nắm bắt một cơ hội, bỏ ra chút đại giới, đã trở thành Phủ chủ Thiên Sách Phủ. Ta cho là mình đã thành công, nhưng lại phát hiện luôn có người không muốn khiến cho cuộc sống của ta tốt lành."

"Ta mới phát hiện, không phải do số mệnh của riêng ta không tốt, mà do số mệnh người trong thiên hạ cũng không tốt. "Vậy nếu như tất cả đều không tốt, trốn tránh có gì hữu dụng sao?”

"Chẳng bằng tiếp tục vật lộn đọ sức, vì chính mình, cũng vì tất cả mọi người."

"Xấu số cũng tốt, tốt số cũng được, ta không muốn chạy trốn, ta muốn đấu một trận thật tốt, sinh mệnh này mới là sinh mệnh của mình."

“Thứ Tiên sinh nói, là đạo lý này a?”
Bình Luận (0)
Comment