Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 02: Long Khí (1)

Chương 02: Long khí (1) Chương 02: Long khí (1)Chương 02: Long khí (1)

Hoàng cung Đại Chu tên là Phổ Thiên.

Ý là dưới vòm trời này đều là vương thổ.

Đáng tiếc, ngụ ý mặc dù tốt, Đại Chu hôm nay chớ nói đất trong thiên hạ, ngay cả chiếc giường nhỏ bé của Hoàng đế cũng không vào được trong suy nghĩ của vị Đế vương này.

Hiện tại ở bên trong Vị Ương cung, lông mày vị Hoàng đế đại nhân kia nhíu thành một đoàn, nhìn chằm chằm lấy bản sách cổ ố vàng trong tay kia.

Khuôn mặt tuấn mỹ của y bày biện ra một loại yếu ớt gân như bệnh trạng, trong hốc mắt hiện đầy tơ máu, thần sắc điên cuồng mà dữ tợn.

"Long khí chính là Đế Vương chỉ khí, nhận thiên mệnh mà thành, cực vàng thì xanh, cực xanh thì đỏ, cực đỏ thì tím.

Hắn giống như nói mê nỉ non lấy chữ trên sách cổ kia, bên trong ngữ điệu lại tràn ngập một cỗ sợ hãi nhàn nhạt.

Hai tay y cầm lấy sách cổ kia bởi vì quá dụng lực mà bắt đầu trở nên trắng.

"Quốc vững thì khí nông, quốc nguy thì khí tán. Khí tán ở hoang dã, người hiền có được, tê tụ đây đủ hiền đức thì sẽ có được khí, mà khí tròn trĩnh, kế hoạch, mưu lược vĩ đại sẽ thành!"

Đọc đến nơi đây, thân thể Vũ Văn Lạc bắt đầu một trận run rẩy rất nhỏ.

"Khốn nạn!"

Rồi sau đó y gầm lên giận dữ như vậy, ánh nến tươi sáng bên trong Vị Ương Cung, tại phía dưới một tiếng rống này đều dập tắt, y đứng lên, mang theo sợ hãi cùng phẫn nộ, xé bản cổ tịch kia thành mảnh nhỏ.

Nhưng hiển nhiên, hành động như vậy cũng không để cho sợ hãi trong lòng y tản đi nửa phần, y ngã ngồi trở về trương ghế rồng rộng thùng thình sau lưng, thần sắc chán nản.

Két... I

Đúng ;úc này, cửa lớn Vị Ương cung bị người từ bên ngoài đẩy ra, một vị lão giả thân hình còng xuống chậm rãi đi vào trong đó.

Khi Vũ Văn Lạc nhìn rõ bộ dáng người đến, lập tức giống như người chết chìm gặp được cây cỏ cứu mạng, y mãnh liệt đứng lên, bước nhanh nghênh tiếp.

"Công công có dò xét được tin tức, Chúc Hiền. . " Y cầm lấy tay lão thái giám, cũng bất chấp dáng vẻ Đế vương gì đó, há miệng liền lo lắng hỏi.

"Bẩm báo bệ hạ, Thương Long quân đại bại, hai mươi lăm vạn đại quân không ai sống sót, Long khí trong cơ thể Chúc Hiền cũng tản ra thêm vài phần, hôm nay không quá màu xanh nhạt." Lão thái giám dường như đã sớm biết suy nghĩ của nam nhân, còn không đợi Vũ Văn Lạc hỏi xong vấn đề này, liền nhẹ giọng đáp lại.

"..." Dị sắc trên mặt Vũ Văn Lạc hơi trì hoãn, y buông lỏng tay nắm lấy lão thái giám, thân thể lui về phía sau một bước, nhưng rất nhanh liền lại cau mày nói: "Nhưng Long khí trong cơ thể trẫm cũng tản đi thêm vài phân, hôm nay đã không tới màu xanh nhạt."

"Long khí này cuối cùng đi nơi nào? Ta lại nên đi nơi nào kiếm Giao Long?” "Bệ hạ." Vũ Văn Lạc nghi hoặc, lão giả nghe vào trong tai, lão lại chắp tay, lại lần nữa nói: "Bên ta mới mời Tông Chính đại nhân vì Hoàng thất khai đỉnh vọng khí, lại phát hiện Hoàng thất chi khí tuy rằng ảm đạm vài phần, nhưng vẫn là màu đỏ, có thể thấy được vận mệnh Đại Chu vẫn giữ tại tay Hoàng tộc như cũ...

"Cái gì?" Lời nói trấn an như vậy, rơi vào trong tai Vũ Văn Lạc lại khiến y lập tức biến sắc,'Chẳng lẽ là tiểu tử Vũ Văn Dương kia?"

"Lúc trước lão nô đã từng nghĩ tới như vậy, liên đặc biệt nhờ Tông Chính đại nhân lặng lẽ vì quan sát trung khí của Vũ vương, không tới vàng nhạt, còn so không bằng một kẻ phiên vương, không đáng để lo." Lão thái giám đã đi theo Vũ Văn Lạc nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ bản tính vị Hoàng đế này, y mới vừa hỏi vấn đề này, lão thái giám liền không vội không chậm cấp ra đáp án của mình.

Vũ Văn Lạc đương nhiên sẽ không đi hoài nghi vị lão thái giám đã đi theo bản thân nhiều năm này, y nghe vậy nhíu mày, cực kỳ hoang mang tự nhủ: "Long khí của Hoàng tộc ta cuối cùng đến nơi nào? Cũng không thể tiêu thất vào hư không rồi a?"

"Khục khục." Lúc này lão thái giám ở bên ho nhẹ hai tiếng, thân thể phóng ra, bước lên trước một bước, lão đi tới bên cạnh Vũ Văn Lạc, ghé lỗ tai nói nhỏ vài câu.

Lúc đó, sắc mặt vị Hoàng đế đại nhân kia biến ảo một trận, y chỉ vào lão thái giám, sau nửa ngày rồi mới nói: "Ngươi nói là năm đó... .

"Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, lão nô không dám vọng nghị sinh tử, tất cả còn phải do bệ hạ định đoạt."

Vũ Văn Lạc nghe vậy khẽ gật đầu, thân sắc ngưng trọng nói: "Đi, để cho người điều tra thật kỹ một chút, tiểu tử năm đó rốt cuộc sống hay chết."

"Tuân mệnh." Lão thái giám vào lúc đó chắp tay, thân thể nhẹ nhàng lui ra.

Đại điện Vị Ương cung lại khôi phục vẻ cực kỳ yên tĩnh một lần nữa.

Vũ Văn Lạc âm tình bất định nhìn sách cổ đã bị y xé thành mảnh nhỏ trên bàn dài trước mặt, trong mắt lại lần nữa hiện ra một vẻ dữ tợn, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Thương Hải Lưu, Mục Ngọc Sơn, nghĩ không ra đến chết rồi, các ngươi còn muốn tính toán Quả nhân một lần."

"Vậy Quả nhân liền muốn nhìn rốt cuộc các ngươi đùa nghịch những thủ đoạn như thế nào?!"

Đại điện đen tối, thanh âm trâm thấp khàn giọng của y quanh quẩn tại bên trong Vị Ương Cung âm trâm, như ác lang gâm nhẹ, trành quỷ nỉ non. ...

Minh Hạ thành.

Khoảng cách Trường An không quá tám mươi dặm đường.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lấy tốc độ đám người Từ Hàn hành quân, ngày mai bọn hắn sẽ đến Trường An.

Vị lão Thái thú nội thành vậy mà là người quen của đám người Từ Hàn, dù sao lúc đi tới Đại Hoàng thành, Từ Hàn đã vơ vét khá nhiêu quân đội cùng lương thảo từ trên tay lão. Tô Mộ An cũng là nhớ mãi không quên đối với vị lão Thái thú kia, nói muốn đi tiếp kiến vị "Người tốt" đã từng trợ giúp bọn hắn một lần.

Từ Hàn có chút không biết làm thế nào đối với Tô Mộ An, chỉ có thể là lắc đầu, nói qua loa: "Lúc trước đã quấy rầy như vậy, lão Thái thú tuổi tác đã cao, chúng ta cũng không nên làm phiền."

Phải thuyết phục gã một lúc lâu mới để cho tiểu gia hỏa này ngừng lại ý nghĩ như vậy. Mà một đoàn người bọn hắn sau cuộc chiến ở Đại Hoàng thành đã giảm quân số xuống còn ba trăm người, hơn nữa đặc biệt cải trang, cũng không khiến cho thủ vệ trong thành chú ý, rất là thuận lợi tìm được mấy nhà khách sạn, qua loa ngủ lại. Làm như vậy cũng không phải sợ hãi gì đó, chẳng qua dùng lời nói của Từ Hàn, bọn hắn trở lại Trường An lần này nhất định sẽ gặp phải chèn ép như cuồng phong bạo vũ của vị Chúc thủ tọa kia, cái gọi là địch ngoài sáng mà ta trong tối, làm cho đối phương biết ít chút tin tức, mặc dù không hẳn có thể làm ra tác dụng gì, nhưng cuối cùng vẫn hơn việc bại lộ toàn bộ bản thân trước con mắt của địch nhân.

Nghĩ đến ngày mai sẽ tới Trường An, mọi người lúc đó được Từ Hàn sắp xếp xong đã sớm nằm ngủ, mà khi hắn trở lại căn phòng của mình, lại lần nữa khoanh chân ngồi xuống, tu luyện bộ é Đại Diễn Kiếm Quyết ) kia.

Nhưng lúc này đây, hắn nhập định không được quá lâu đã nhíu mày mở hai mắt ra.

Quá trình hắn chuyển hóa chân khí thành kiếm ý vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến nỗi ngay cả Từ Hàn cũng cảm thấy có chút khó tin.

Á Đại Diễn Kiếm Quyết ) vốn là công pháp độc hữu của Kiếm Lăng Nam Hoang, người tu hành môn công pháp này ít càng thêm ít, Mặc Trân Tử cùng Thương Hải Lưu cũng không ở bên người cho nên Từ Hàn không rõ ràng loại tiến độ của bản thân có phải được coi là quá nhanh chút hay không, chỉ mới hơn mười ngày, hắn đã thông qua Đại Diễn Kiếm Chủng, chuyển hóa hoàn toàn chân khí trong cơ thể thành kiếm ý.

Theo lý, lúc này hắn nên thử thúc giục kiếm ý trong cơ thể phá tan Tam nguyên Thiên Địa Nhân, nhưng chính vào lúc này hắn lại gặp phiền toái.
Bình Luận (0)
Comment