Chương 07: Tranh chấp
Chương 07: Tranh chấpChương 07: Tranh chấp
Lúc đi tới trước Ninh quốc Hầu phủ, gã sai vặt ngoài cửa liếc mắt một cái liền nhận ra vị thiên kim tiểu thư Hầu phủ này.
Gã cũng không có quá nhiều kinh ngạc, đại khái trước đó Diệp Hồng Tiên đã truyền qua tin tức như vậy cho Hầu phủ.
Gã sai vặt kia cực kỳ nhiệt tình dẫn hai người bước nhanh vào trong Hầu phủ.
Trong đại điện Ninh quốc Hầu phủ sớm đã bày xong gia yến, trận thế ngược lại không lớn, chỉ có hai người là Diệp Thừa Thai cùng vợ của lão, cùng với hai cái bàn dài đã sớm chuẩn bị tốt. Nhưng món ăn lại cực kỳ phong phú, hiển nhiên đều là những thứ được chuẩn bị tỉ mỉ.
Tính ra Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đã rời khỏi Trường An đã chín tháng, lần trước mặc dù đã trở lại Trường An, nhưng chưa kịp đến vấn an, thật vất vả mới gặp được con gái của mình, Mục Ân Ân, cũng chính là mẫu thân của Diệp Hồng Tiên đương nhiên là đau lòng, lôi kéo Diệp Hồng Tiên ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu ân cần hỏi han.
Diệp Thừa Thai tuy rằng cũng nhớ con gái rượu của mình, nhưng không biểu hiện rõ ràng như vợ mình, lão liền không mặn không nhạt hàn huyên với Từ Hàn, hỏi thăm chuyện về Linh Lung Các cùng Đại Hoàng thành.
Từ Hàn đương nhiên đáp lại từng vấn đề, nhưng nội dung thì có thật có giả.
Dù sao bất kể là phân tranh trong triều đình hay là trên giang hồ gió mây quỷ dị, biết càng nhiều, sẽ mang ý nghĩa hãm càng sâu. Mà Diệp Thừa Thai đến tột cùng muốn làm đến mức độ nào, Từ Hàn không nắm chắc được chừng mực, đương nhiên phải giao cho Diệp Hồng Tiên làm.
Nhưng liên quan đến chuyện của Mục Cực, Mục Ân Ân lại đột nhiên chen vào, dù sao bà cũng coi như là người của Mục gia, năm đó cũng bởi vì gả cho Diệp Thừa Thai mới tránh được kết cục chết oan uổng. Trong lòng tự nhiên cực kỳ quan tâm đối với Mục Cực cùng Mục Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện, việc này Từ Hàn cũng không có ý giấu diếm, đều kể ra toàn bộ mọi chuyện.
Thế nhưng sự thật như vậy lại không tránh khỏi làm cho Mục Ân Ân có chút u sầu, Từ Hàn thậm chí thoáng nhìn thấy hốc mắt người phụ nữ này phiếm hồng, rồi lại dân dân ngừng lại.
Thế nhưng cũng may Diệp Thừa Thai hiểu chuyện chuyển đề tài này, mới làm cho bầu không khí trong phòng lại trở nên sinh động.
Dù sao cũng phải nói trận gia yến này coi như là khách chủ đều vui.
Nhìn ra được đối với vị con rể Từ Hàn mà mình chọn bừa, Diệp Thừa Thai hiện giờ nhìn thế nào thì hài lòng như thế đấy, mà nhìn thái độ của con gái nhà mình đối với hắn, lão cũng không khó nhìn ra, hai người dường như cũng đã là tình đầu ý hợp.
"Đúng rồi, Từ Hàn, không phải hôm nay ngươi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cha ta sao?"
Yến hội đến cuối, Diệp Hồng Tiên vào lúc đó chợt lên tiếng nói.
Lời này ra khỏi miệng, Diệp Thừa Thai cùng Mục Ân Ân đương nhiên đưa tới ánh mắt nghỉ hoặc với Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên thì có chút giơ cổ lên khiêu khích.
Từ Hàn thấy thế trong lòng không khỏi cười khổ.
Hắn đương nhiên nhớ rõ chuyện Diệp Hồng Tiên đã nói với hắn lúc sáng, đây cũng không phải là hắn lâm trận lùi bước, chẳng qua quả thật không biết nên mở miệng như thế nào. hiện tại Diệp Hồng Tiên đưa ra việc này, nếu hắn cứ nhăn nhăn nhó nhó, thái độ không khỏi quá đàn bà một chút, bởi vậy hắn khi đó cắn răng, mở miệng muốn nói.
"Diệp Hầu gia, tại hạ xác thực có một chuyện muốn thương nghị cùng ngài..."
"Chính là chuyện của tại hạ và Hồng Tiên..."
Từ Hàn đang nói đến điểm mấu chốt, nhưng khi đó bên ngoài phòng lại truyền đến một trận ồn ào vang dội. (đôi khi lỡ hẹn một giờ a... )
"Hầu gia! Bên ngoài có một đứa bé gây rối, làm ầm ï nhất định phải tới tìm Từ công tử, đuổi thế nào cũng không đuổi được." Mà một gã nam tử ăn mặc như sai vặt vào lúc đó cũng vội vàng hoảng hốt chạy vào, nói với đám người trong phủ.
"Hả? Một đứa trẻ? Tên hắn là gì?"
Còn không đợi Diệp Thừa Thai ở một bên lên tiếng, Diệp Hồng Tiên liền giành trước một bước nói. Hiển nhiên có chút không vui đối với việc cái đề tài này bỗng nhiên bị cắt đứt.
"Dường như hắn tự báo tên là... Tô Mộ An." Gã sai vặt kia gãi gãi gãi ót, một lúc lâu sau mới nhớ lại.
"Hả? Cho hắn vào đi." Từ Hàn nghe vậy, trong lòng lập tức nhảy dựng. Tính tình Tô Mộ An mặc dù có đôi khi rất cố chấp, nhưng lại là một người giảng đạo lý, chưa từng thấy gã gây rối khi nào. Gã vốn nên đi theo Lộc tiên sinh chuẩn bị mọi chuyện ở Thiên Sách Phủ, giờ phút này lại đột nhiên tới tìm hắn, Từ Hàn lo lắng có phải Thiên Sách Phủ bên kia xảy ra chuyện. Nghĩ như vậy, hắn vội vàng đứng dậy, Được rồi, ngươi mang ta đi tìm hắn!"
Nói xong Từ Hàn lập tức đưa tới ánh mắt áy náy với Diệp Thừa Thai và Mục Ân Ân, sau đó vội vàng theo gã sai vặt kia ra khỏi cửa phủ.
Ba người trong phủ khi đó nhìn nhau một cái, dường như cũng ngửi ra một chút hương vị không thích hợp, đương nhiên cũng vội vàng đuổi theo.
Từ Hàn đi tới cửa Diệp phủ, từ xa đã thấy một đứa bé lưng đeo đao kiếm đang vật lộn một chỗ với gia đinh Diệp phủ, hiển nhiên đã nổi lên tranh chấp.
"Mộ An! Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Từ Hàn thấy thế bước nhanh nghênh đón, cao giọng hỏi.
Tiểu gia hỏa kia thấy Từ Hàn, sắc mặt biến đổi, lo lắng hô to: "Phủ chủ, chuyện không tốt rồi, Lộc gia gia đánh nhau với người!"
Lộc tiên sinh đánh nhau với ai đó?
Lời này đương nhiên là có chút mùi vị vô căn cứ, không nói đến lão tiên sinh là một đời Đại nho, tao nhã, sao có thể động thủ với người khác. Nếu thật sự đến một bước kia, cũng không phải còn có Hầu Lĩnh ở đó sao? Làm sao đến lượt Lộc tiên sinh ra tay?
Nhưng thần sắc trên mặt Tô Mộ An lúc này lại không giống giả dối, lông mày Từ Hàn khi đó trâm xuống, hắn quay đầu áy náy nhìn Diệp Hồng Tiên.
"Đi thôi, ta cùng ngươi." Cũng may Diệp Hồng Tiên cũng là người rộng lượng, nàng không nói gì, ngược lại còn muốn cùng Từ Hàn đi tới. Từ Hàn cảm kích nhìn nàng một cái, lúc này mới từ biệt vợ chồng Diệp Thừa Thai, cùng Diệp Hồng Tiên mang theo Tô Mộ An chạy tới Thiên Sách Phủ. ...
Đợi đến khi ba người đi xa, Mục Ân Ân có chút lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh mình.
"Lão gia, bọn họ vừa mới trở lại Trường An, Trường Dạ Ty đã không an phận." Mục Ân Ân mặc dù chỉ là một người phụ nữ, nhưng ở Trường An mưa dầm thấm lâu, không khó đoán được phiền toái Thiên Sách Phủ gặp phải đại khái là do Trường Dạ Ty âm thầm sai khiến. Diệp Thừa Thai đã gần năm mươi tuổi, khi đó đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Mục Ân Ân, ý bảo đối phương yên tâm.
"Tin vào ánh mắt của Phu tử, cũng tin vào ánh mắt của con chúng ta đi. Đây là chuyện Thiên Sách Phủ nhất định phải đối mặt, cũng là chúng ta nhất định phải đối mặt." Nam nhân này nói như vậy.
Thanh tuyến nặng nề kia làm cho người phụ nữ tâm tình bất ổn này chợt cảm thấy yên tâm vài phần.
Lão luôn luôn như thế, mặc dù không hề có tu vi cao như thế nào, có quyền thế lớn ra sao. Nhưng lại có một loại năng lực kỳ quái có thể làm cho lòng người an tâm. Có lẽ lão không được tính là một vị Hầu gia tốt, từng một lần lấy lòng Chúc Hiền ở sau khi Mục Vương diệt môn, nhưng lão quả thực xứng đáng là một người chồng, một người cha tốt.
"Ừm”" Mục Ân Ân nghĩ vậy, nhẹ nhàng gật đầu, tựa đầu vào ngực nam nhân. Cảm nhận được hương vị quen thuộc lại làm cho bà cảm thấy ấm áp.
Hai người ôm nhau thật lâu, thanh âm Diệp Thừa Thai lúc đó chợt vang lên.
"Đúng rồi, bộ quan phục của ta đâu?”
Mục Ân Ân nghe vậy sửng sốt, theo Mục Vương phủ cùng Thiên Sách Phủ liên tiếp bại trận trong cuộc chiến với Trường Dạ Ty, Diệp Thừa Thai mặc dù tránh thoát một kiếp, nhưng lại bị miễn chức quan, chỉ để lại một Ninh Quốc hầu hư danh. Cái gọi là quan phục kia thật ra chỉ là Hầu phục của Ninh Quốc hầu lão. Làm Hầu gia, lão đương nhiên có quyền vào cung diện Thánh.
Chẳng qua mấy năm nay vì tránh cho Chúc Hiền nghi ky, bộ quan phục kia sớm đã bị lão giấu trong tuyết hồi lâu, ngoại trừ đại yến cuối năm phải mặc, gần như lão chưa bao giờ động tới, hiện tại lão hỏi ra vấn đề này, Mục Ân Ân hiển nhiên cũng ngửi được một chút mùi vị không tầm thường.
"Lão gia muốn..." Bà có chút không xác định hỏi.
Lúc này, trong mắt vị Hầu gia xưa nay không tranh giành với thế gian chợt nổi lên một tia Thần quang.
"Ngày mai Thiên Sách Phủ diện Thánh, chắc chắn không tránh khỏi một hồi tranh chấp..."
"Ta đây vốn là bộ hạ cũ của Mục Gia quân, cuối cùng cũng phải làm gì đó..."
"Vì lão Mục vương cũng tốt, vì... chính mình cũng được..."
"Cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn."