Chương 08: Không ngủ
Chương 08: Không ngủChương 08: Không ngủ
Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên một đường chạy tới trước cửa phủ Thiên Sách Phủ, Từ Hàn rốt cục hiểu được đánh nhau trong miệng Tô Mộ An rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trước cửa phủ Thiên Sách Phủ đứng đầy từng hàng sĩ tốt giáp đen, không giống với quân coi giữ hoặc cấm quân trong kinh thành, khí tức quanh thân giáp sĩ ngưng luyện, một thân giáp trụ nhìn qua tựa như kết thành một thể, trên vai giáp treo một đầu sói bằng đồng dữ tợn.
Là Tham Lang bộ của Trường Dạ Ty!
Cầm đầu là một vị nam tử nhìn qua hơn ba mươi tuổi, eo đeo trường kiếm, đi lui đi tới ở trước cửa phủ, vẻ mặt kiêu căng, mà mấy vị quan viên mặc quan phục quan văn tranh luận cái gì đó với đám công khanh áo hồng, dường như là muốn ngăn cản mọi người vào phủ.
Song phương tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, dường như rất có ý muốn ra tay, đương nhiên Lộc tiên sinh chỉ nhắm mắt trâm mặc đứng ở một bên, cũng không tham dự vào trong đó, chuyện này có chút khác biệt so với trong lời nói của Tô Mộ An, đại khái là bởi vì trong lòng gã lo âu cho nên mới nói như vậy.
Thấy Từ Hàn đến, mọi người trong Thiên Sách Phủ vào lúc đó đều vây quanh. Vị thống lĩnh Tham Lang bộ kia lúc này cũng nheo mắt lại, hứng thú đánh giá vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách Phủ này.
"Lộc tiên sinh, Hầu thống lĩnh, chuyện gì xảy ra vậy?" Từ Hàn hiển nhiên cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nhưng hắn cũng không thèm để ý, mà quay đầu hỏi mọi người.
Chẳng qua còn không đợi hai người lên tiếng, vị thống lĩnh trẻ tuổi Tham Lang bộ kia liền tiến lên một bước, cười ha hả nói:
"Vị này chắc là Từ phủ chủ, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a! Trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tại hạ."
Từ Hàn nghe vậy quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, ánh mắt lạnh nhạt, vẫn không đáp lại y bất cứ câu nào.
Nam nhân kia hiển nhiên có chút bất ngờ đối với thái độ của Từ Hàn như vậy, thân thể của y dừng một chút, sau đó mới nói: "Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, chỉ là..."
Nam nhân vừa mới nói được một nửa, đã bị Từ Hàn trực tiếp cắt đứt.
"Ngươi là ai?" Từ Hàn lạnh lùng hỏi, vẻ bất mãn trong ngữ điệu hiển nhiên là không chút che dấu.
Vị thống lĩnh giáp đen kia nghe vậy lại sửng sốt, đương nhiên có chút không thích đối với thái độ của Từ Hàn, nhưng y dù sao cũng phụng mệnh làm việc, cũng sẽ không thật sự phát sinh xung đột gì với đối phương hiện tại. Cho nên y đè nén bất mãn trong lòng, vẫn vẻ mặt tươi cười như cũ nói: "Tại hạ Nhạn..."
"Quên đi, không quan trọng nữa." Thế nhưng lúc này đây y cũng chỉ mới kịp nói ra nửa chữ, đã bị Từ Hàn cắt đứt lần thứ hai. Chỉ thấy vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách Phủ kia ra vẻ không kiên nhẫn khoát tay áo, giống như một đứa bé vừa rồi còn hứng thú bừng bừng muốn nghiên cứu hình dáng con kiến, nhưng đảo mắt lại mất đi hứng thú.
Điều này làm cho sắc mặt nam tử giáp đen tuổi còn trẻ đã ngồi lên chức phó thống lĩnh Dạ Lang vệ Tham Lang bộ nhất thời nghẹn đến ửng hồng, trong lồng ngực y tràn ngập một cỗ tức giận, lại không biết phát tiết ra sao, bộ dáng kia quả thực rất thú vị.
"Vậy thì tránh ra đi, chúng ta phải hồi phủ." Mà Từ Hàn lại không có chút ý định quan tâm vị giáp sĩ này, hắn không vui nói, ánh mắt nhìn về phía người nọ tràn đầy căm ghét giống như nhìn thấy một con chó hoang cản đường.
"Từ phủ chủ không khỏi quá mức ương ngạnh một chút!" Lúc này mấy vị quan viên lúc trước tranh cãi với công khanh áo đỏ đến mặt đỏ tía tai kia đột nhiên cất bước tiến lên, cầm đầu là một vị lão giả trên dưới năm mươi tuổi, dáng người gầy gò vẻ mặt chính khí quát lớn nói:
"Chúng ta phụng mệnh đến điều tra về vị phản đồ Mục Thanh Sơn kia, nghe nói lúc trước hắn cải trang thành đệ tử Linh Lung Các, bút danh Chu Chương ẩn giấu trong Thiên Sách Phủ, rất có giao tình cùng với Từ phủ chủ và mọi người, hôm nay chỉ cần Từ phủ chủ có thể giải thích việc này với chúng ta, thì mới có thể vào phủ!"
Chỉ là lần giận dữ mắng trung khí mười phần này, lại vẫn chưa đạt được hiệu quả mà lão muốn.
Chỉ thấy Từ Hàn chớp chớp mắt, hỏi: "Nói xong?"
"Hả?" Vị lão giả kia sửng sốt, còn không đợi lão nói gì nữa, thanh âm Từ Hàn liền vang lên lần nữa.
"Vậy thì tránh ra đi."
"Từ phủ chủ đây là muốn kháng chỉ bất tuân?" Những quan viên kia cũng được, vị thống lĩnh Tham Lang bộ kia cũng tốt, quả thực thật không ngờ thái độ của Từ Hàn lại ác liệt đến mức này, trong lúc nhất thời sắc mặt đều biến đổi. Vị lão giả kia lại càng cao giọng quát lớn, hiển nhiên đã giận đến cực hạn.
"Hầu Lĩnh!" Nhưng Từ Hàn hiển nhiên cũng không có ý định tiếp tục cảm thán việc này với bọn họ.
Chỉ nghe hắn quát to một tiếng, một vị nam tử trung niên trong đám người kia lập tức câm Đại Kích cất bước mà ra.
Khí tức của Đại Diễn cảnh ngay tích tắc đó như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể y, bao phủ về phía mọi người, bọn họ lập tức cảm thấy một trận khí tức không thông.
"Ta đếm ba tiếng, đến lúc đó còn chắn ở trước cửa phủ, một người không lưu."
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Từ Hàn hiện ra một nụ cười.
Bộ dáng kia rơi vào trong mắt mọi người lại dữ tợn như ác quỷ.
"Từ Hàn? Nơi này chính là kinh thành, ngươi dám làm bậy sao?" Vị thống lĩnh Tham Lang bộ kia rống lên.
"Một." Nhưng Từ Hàn lại không để ý, thanh âm trong miệng như đùa đòi mạng đúng hẹn mà đến.
"Chúng ta chính là mệnh quan triêu đình, ngươi dám giết chúng ta sao?" Lão già gây gò trong số các quan viên giận tím mặt.
"Hai." Nhưng Từ Hàn vẫn không động đậy như cũ.
Hầu Lĩnh bên cạnh hắn khi đó cũng giơ đại kích trong tay lên, chân nguyên cuồng bạo bắt đầu khởi động, uy áp khủng bố đập vào mặt, rất có tướng bổ núi vỡ đá.
Sợ hãi khi đó rốt cục lan tràn lên đuôi lông mày của mọi người, lý trí trong lòng bọn họ hiển nhiên không ngừng nói cho bọn họ biết, Từ Hàn không dám hành hung trong thành Trường An này, nhưng vạn nhất thì sao?
Vậy tiên mất tật mang chính là tính mạng của bọn họ.
Vì thế bọn họ cũng không cách nào bảo trì được dáng vẻ làm mệnh quan triều đình hoặc là thống lĩnh Trường Dạ Ty, trong một tích tắc này đồng loạt lui ra bốn phía, cứng rắn nhường ra một con đường đi tới cửa cho đám người Thiên Sách Phủ. Từ Hàn thấy thế, ý cười trên mặt càng sâu.
Hắn nuốt ngược chữ "Ba" đã đến bên miệng trở về, sau đó cười võ võ tay, nhìn đám người Lộc tiên sinh bên cạnh một cái, nói: “Đi thôi."
Dứt lời đã không quay đầu lại mang theo mọi người bước vào bên trong Thiên Sách Phủ phủ bụi đã mấy năm kia, mà từ đầu đến cuối bọn họ đều không hề ném ra một chút ánh mắt ở trên người nanh vuốt của Trường Dạ Ty....
Phủ đệ của Thiên Sách Phủ quả thực rất lớn.
Dù sao năm đó nơi này là địa phương có thể dung nạp ba ngàn công khanh áo hồng cùng cả ba vạn quân Thiên Sách Phủ.
Chẳng qua rách nát quá lâu, rất nhiều nơi đều cần dọn dẹp sửa sang mới có thể sử dụng lần nữa.
Sau khi đám người Từ Hàn đi vào cửa phủ, mọi người trong Thiên Sách Phủ bao gồm cả Lộc tiên sinh nhìn tòa phủ đệ quen thuộc này, trong ánh mắt đều có chút phiếm hồng, Từ Hàn đương nhiên không cách nào hoàn toàn đồng cảm với nội tâm bọn họ lúc này, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác nặng nề do thời gian lắng đọng xuống từ trong bầu không khí như vậy.
Rất lâu sau, vị Lộc tiên sinh già nua kia cuối cùng phục hồi tinh thần lại, lão quay người nhìn Từ Hàn, áy náy cười cười.
"Trở vê chỗ cũ, khó tránh khỏi lòng sinh cảm khái, để cho Phủ chủ chê cười." Lão nhân chợt nói ra như vậy.
"Tại hạ hiểu được, tiên sinh không cần lo lắng." Từ Hàn lại cười cười, trấn an nói.
"Hôm nay Trường Dạ Ty phái người đến ngăn cản chúng ta vào phủ, Phủ chủ cho rằng bọn họ có dụng ý gì?" Lộc tiên sinh dù sao cũng lão luyện thành thục, rất nhanh liền khôi phục lại từ trong nỗi buồn lúc trước, lão lại hỏi.
Từ Hàn nghe vậy sắc mặt nghiêm túc, hơi suy tư mới nói: "Với sự khôn khéo của Chúc Hiền, nên biết, bất kể chúng ta dùng phương pháp gì, nếu chỉ dựa vào một chút tôm tép nhãi nhép như vậy chắc hẳn không ngăn được chúng ta. Làm như vậy ngoại trừ khiến chúng ta chán ghét ra thì cũng không có tác dụng gì khác, ta thực sự không hiểu vì sao lão lại làm ra hành động vô dụng như vậy."
"Nhưng hành động này của bọn họ ngược lại nhắc nhở ta một chút, ngày mai lúc gặp diện Thánh, đối phương tất nhiên sẽ làm văn trên chuyện của Chu Chương, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt."
"A, quả thật là như thế, chúng ta không hiểu được tâm tư Chúc Hiền, nhưng chuẩn bị nhiều sẽ luôn không sai." Lộc tiên sinh khi đó cũng gật đầu, xem như đồng ý với quan điểm của Từ Hàn.
"Vậy xem ra tối nay không thể nào ngủ được." Từ Hàn nghe vậy đảo mắt nhìn Thiên Sách Phủ đầy bụi bặm, cười nói.
"Quả thật là như thế." Lộc tiên sinh khẽ gật đầu, liên bắt đầu bố trí nhân thủ thu thập Thiên Sách Phủ, mà bên kia thì dẫn theo đông đảo công khanh áo hồng cùng Từ Hàn bắt đầu thương nghị chuyện diện Thánh ngày mai. ...
Đúng như lời Từ Hàn nói, đối với rất nhiêu người mà nói, đêm nay sẽ chắc chắn không ngủ được.
Ví dụ như những người trong Thiên Sách Phủ, ví dụ như Trường Dạ T¡ đèn đuốc sáng trưng.
Bọn họ đều chuẩn bị lần cuối cho trận giao phong đầu tiên trong hơn mười năm vào ngày mai.
Tất nhiên thức trắng như vậy không chỉ xảy ra ở Trường An. Cũng xảy ra ở thôn nhỏ tên là Ngưu Đầu thôn ở Thanh châu xa xôi.