Chương 09: Chúng sinh chỉ ác
Chương 09: Chúng sinh chỉ ácChương 09: Chúng sinh chỉ ác
Ban đêm tháng chín, Ngưu Đầu thôn bịn bao quanh trong ánh lửa.
Thủ lĩnh sơn tặc tên là Hổ lão đại mang theo hơn trăm tên sơn tặc dưới trướng gã gom toàn bộ già trẻ trong thôn vào trên mảnh đất trống đầu thôn.
Hổ lão đại có dung mạo lưng hùm vai gấu, mắt phải có một vết sẹo dài một tấc, ngồi trên lưng ngựa cao, bình tĩnh nhìn vào những khuôn mặt tràn đầy sợ hãi. Khi tất cả mọi người đối mặt với ánh mắt của gã, bọn họ đều theo bản năng cúi đầu.
Đùng!
Roi dài trong tay gã vung lên, vang lên một tiếng nổ giòn tan, khiến dân làng xung quanh lúc đó đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lần lượt lui về phía sau vài bước.
Hổ lão đại rất hài lòng với hiệu quả như vậy.
Gã nở nụ cười cực kỳ dữ tợn, sau đó trầm giọng nói: "Huynh đệ của ta, Vưu lão tam, một vài ngày trước đến thôn các ngươi để thu ngũ cốc, nhưng bị người trong thôn các ngươi đả thương, lão tử là người thô lỗ, nhưng vẫn biết giảng đạo lý. Hoặc là các ngươi giao người gây sự kia cho lão tử, hoặc là dựa theo đầu người giao ra năm thạch lương thực, coi như là tiền dưỡng thương cho huynh đệ ta, nếu không, các ngươi hôm nay cũng đừng hòng sống sót rời đi!" (thạch: đơn vị đo dung tích thời xưa, 1 thạch bằng 100 lít)
Đùng!
Dứt lời gã lại dùng sức vung tay lên roi dài, tiếng nổ giòn khổng lồ kia vang lên, giống như một cái trống đánh mạnh vào trái tim mọi người ở đây, phá vỡ một chút dũng khí còn sót lại của bọn họ.
Lưu Đinh Đương chết lặng đứng sau đám đông, hào quang trong đôi mắt nàng ảm đạm lại trống rỗng. Liền tựa như tất cả mọi chuyện phát sinh đều không liên quan gì đến nàng.
Lưu Đại Tráng đã chết.
Ba ngày trước, vết thương của y trở nên tồi tệ hơn, cuối cùng sau nhiều tháng chịu đau đớn thống khổ tra tấn, y đã nhắm mắt lại trong một đêm mưa thu rả rích.
Nửa tháng trước, tiểu hòa thượng đã một mình đi tới Nhạn Lai thành, nghe nói nơi đó là một tòa thành lớn, có rất nhiều lang trung rất lợi hại, bọn họ mặc dù không gom được tiền, nhưng tiểu hòa thượng cảm thấy mạng người quan trọng, hắn đoán chừng có thể thuyết phục những lang trung kia đến cứu người, cho nên ôm kỳ vọng như vậy, hắn mang theo mấy cái bánh bao Lưu Đinh Đương làm cho hắn liền một mình lên đường.
Chỉ tiếc là không đợi tiểu hòa thượng trở về, Lưu Đại Tráng đã tắt thở.
Lưu Đinh Đương dù sao cũng chưa tới mười ba tuổi, Lưu Đại Tráng chết đi, tiểu hòa thượng không có ở đây, nàng nhất thời mất đi chỗ dựa tinh thần, thi thể Lưu Đại Tráng vẫn bị lưu lại trong phòng, đã có chút bốc mùi, nhưng nàng lại không có tiền an táng, cũng không ai sẵn lòng giúp nàng.
Nàng chết lặng đứng đó, giống như một cái xác không hồn, thờ ơ với tất cả những gì sắp xảy ra.
"Thế nào? Muốn lão tử động thủ sao?"
Hổ lão đại thấy mình đã nói ra hồi lâu, những thôn dân Ngưu Đầu thôn kia lại sợ hãi đứng tại chỗ, cũng không có một người đáp lại gã, điều này làm cho gã rất bất mãn.
Các thôn dân đều là những người nông dân trung thực, thu hoạch năm nay thực sự tốt hơn nhiều so với những năm trước, mỗi hộ gia đình có được gần năm thạch lương thực, mặc dù không ít, nhưng sau khi cho thì mỗi gia đình cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Nhưng năm nay Đại Chu cảnh rất kỳ quái, năm nay có thu hoạch nhưng năm sau lại có thể mất mùa. Bọn họ làm sao nỡ giao năm thạch lương thực này cho những thổ phỉ kia?
"Giao người hay là giao lương thực! Cho lão tử một lời thống khoái!"
Dưới sự thúc giục của Hổ lão đại, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặc dù vẫn không có người đứng ra nói chuyện, nhưng từ ánh mắt của nhau, bọn họ dường như đã đoán được ý của đối phương.
Lưu Đại Tráng đã chết.
Những người đã chết sẽ không nói chuyện, sẽ không thể tiếp tục mang bọn họ đi săn, càng sẽ không khiển trách bọn họ nữa.
Những người đã chết sẽ không còn quan trọng nữa.
Và những người còn sống vẫn phải sinh tồn.
Vì vậy đám người vào lúc đó đã nhường ra một con đường.
Lưu Đinh Đương mang vẻ mặt đờ đẫn đứng ở cuối con đường này, theo mọi người lui ra, thân hình của nàng liền lộ ra trước mắt vị Hổ lão đại kia.
"Ừm?" Hổ lão đại vào lúc đó sửng sốt.
Lưu Đinh Đương năm nay mười ba tuổi, đã trổ mã duyên dáng yêu kiều. Hổ lão đại cũng là một người yêu thích sắc đẹp, trong sơn trại có chừng hai mươi nữ nhân cướp được từ các thôn, gã liếc mắt một cái liền nhìn ra thiếu nữ trước mắt này mặc dù thân thể còn chưa nảy nở, nhưng nuôi nhốt thật tốt tâm một năm nửa năm, tuyệt đối là một ý trung nhân câu hồn nhiếp phách.
Nghĩ đến những điều này, đôi mắt của gã nổi lên một vẻ tham lam nồng đậm.
Biểu hiện của gã rơi vào trong mắt dân chúng đã như chim sợ cành cong kia, bọn họ thầm nghĩ rằng đối phương không hài lòng, ngay lập tức có người mỉm cười nịnh nọt nói: 'Hổ đại nhân, đây là... là con gái của Lưu Đại Tráng, chính là gia hỏa đã làm Vưu đại nhân bị thương. Lưu Đại Tráng chết rồi, chỉ còn mỗi nàng ta còn sống, chuyện này thực sự không liên quan gì đến chúng ta."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Đinh Đương cúi đầu vẻ mặt chết lặng chợt chấn động thân thể, nàng ngẩng đầu nhìn người nói ra lời này, trong mắt lập tức tràn ngập vẻ khó tin.
Thế nhưng vẻ khó tin này vẫn chưa kéo dài bao lâu.
"Đúng vậy, Hổ đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta."
"Đầu do Lưu Đại Tráng làm."
"Chúng ta chưa bao giờ động thủ với Vưu đại nhân."...