Chương 10: Chúng sinh chỉ ác (2)
Chương 10: Chúng sinh chỉ ác (2)Chương 10: Chúng sinh chỉ ác (2)
Sau một khắc, dân làng Ngưu Đầu thôn lập tức giống như chim sẻ vỡ tổ, nhao nhao tranh nhau nói, tựa như sợ nói chậm một câu liền có quan hệ cùng Lưu Đinh Đương.
Trong lòng Lưu Đỉnh Đương vào lúc đó sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt như mộng không chân thật.
Nàng nhìn gương mặt mà mình quen thuộc, trong bọn họ có thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lúc trước còn âm ï muốn đi theo Lưu Đại Tráng học công phu, trong bọn họ có người trung niên trên dưới ba bốn mươi tuổi, trước kia còn thân thiết giúp Lưu Đại Tráng sớm ở góa tìm người tái giá, trong bọn họ còn có những người già hơn sáu mươi tuổi, dưới gối không có con, trong năm thiên tai, đồng ruộng mất mùa, vẫn dựa vào Lưu Đại Tráng tiếp tế mới sống đến hôm nay.
Mà hiện tại bọn họ lại trốn tránh nàng giống như nhìn thấy Ôn Thần vậy.
Trước kia từng khuôn mặt hiền lành sốt ruột, trong mắt Lưu Đinh Đương giờ phút này dần dần vặn vẹo, hóa thành từng gương mặt dữ tợn tựa như ác quỷ.
Dường như trong một tháng ngắn ngủi này.
Thôn trang nhỏ từng khiến Lưu Đinh Đương vô cùng an tâm, đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
"Ngươi lại đây." Hổ lão đại khi đó ngoắc ngoắc ngón tay, híp mắt nói.
Thân thể Lưu Đinh Đương chấn động, nàng biết mình không cách nào phản kháng đám người trước mắt này, bất kể là sơn tặc trên Ngưu Đầu sơn, hay là thôn dân Ngưu Đầu thôn. Bọn họ đều giống như sói dữ trên núi, vây quanh nàng, nhìn chăm chú vào nàng, tìm cơ hội gặm nàng sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cảm giác như vậy làm cho Lưu Đinh Đương có chút hít thở không thông, nàng cúi đầu, thân sắc trong mắt trở nên đờ đẫn cùng ngốc trệ lần nữa.
Sau đó nàng giống như con rối bị người dắt dây, cứng ngắc đi tới.
Hổ lão đại trong lòng vui vẻ, hắn cúi người trên lưng ngựa, vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng cái cằm trắng như ngọc của Lưu Đinh Đương lên, ngắm nhìn thật kỹ, tựa như đang thưởng thức một quả trái cây sắp chín.
"Ngươi chính là con gái của Lưu Đại Tráng?" Gã hỏi như vậy, mùi tanh hôi phun ra từ miệng gã xông thẳng vào mặt Lưu Đinh Đương.
"Ta là con gái của Lưu Đại Tráng." Lưu Đinh Đương nhìn thẳng gương mặt dữ tợn trước mắt này, trong lòng lại không có quá nhiều sợ hãi, nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh thật giống như tất cả mọi thứ vào lúc này đã trở nên không còn trọng yếu, đây có phải là tứ đại giai không mà tiểu hòa thượng nói hay không?” Trong cái đầu nho nhỏ của nàng nghĩ như vậy, lại cảm thấy có chút vô căn cứ. ...
Hôi
Hôi
Quảng Lâm Quỷ thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hắn rất bất an.
Một loại cảm giác phiền não nói không rõ quanh quẩn trong lòng hắn.
Loại cảm giác này vẫn quanh quẩn trong lòng hắn từ mấy ngày trước, mà theo thời gian trôi qua cảm giác này liền càng thêm mãnh liệt, cho nên hắn liều lĩnh bắt đầu lên đường, muốn sớm trở lại Ngưu Đầu thôn.
Chẳng qua tu vi của hắn vẫn chưa khôi phục, tựa như có một thanh xiềng xích khóa lực lượng của hắn lại, hắn đã vài lần thử phá giải đều không có kết quả.
Chuyến đi Nhạn Lai thành này cũng không như ý nguyện, hắn không tìm được lang trung, ừm, chuẩn xác mà nói là không tìm được lang trung nguyện ý đến đây mà không được tiên. Lão hòa thượng đã từng nói, người tốt sẽ có hậu báo, hắn tin tưởng người tốt như Lưu Đại Tráng không nên rơi vào kết cục như vậy, nhưng phần bất an trong lòng lại không lúc nào không nói cho hắn biết, có chuyện rất không tốt đã xảy ra ở Ngưu Đầu thôn.
Cho nên hắn liều mạng chạy đi, một đường phong trần mệt mỏi, bánh bao Lưu Đinh Đương chuẩn bị cho hắn sớm đã ăn xong, hắn mang cái bụng trống rỗng đi bộ hai ngày hai đêm, giờ phút này đầu hắn rất là choáng váng, tay chân cũng như có ngàn cân, mỗi một bước đi ra, đều cần hắn nỗ lực thật lớn thì mới có thể làm được.
Cuối cùng trong mắt hắn hiện lên đường nét của ngôi làng kia.
Hắn còn chưa kịp mừng rỡ, lông mày liền trâm xuống.
Giờ phút này đã đến giờ Hợi(9-11h đêm), nhưng Ngưu Đầu thôn lại có ánh lửa chói lọi.
Chuyện này rất bất thường.
Điều này làm cho Quảng Lâm Quỷ càng thêm kiên định phán đoán của mình, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, liền tiếp tục kéo thân thể mệt mỏi của mình, chạy như điên tới thôn xóm kia. ...
"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của ta." Hổ lão đại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt, nhe răng cười nói.
"Người của ngươi?" Lưu Đinh Đương vẻ mặt đờ đẫn lặp lại câu nói này, tựa như có chút khó hiểu.
"Thế nào? Ngươi không muốn sao?" Hổ lão đại hỏi.
"Vậy ngươi có thể an táng giúp cha ta sao?" Lưu Đinh Đương hỏi, vẻ mặt vẫn đờ đẫn như trước.
"Không thành vấn đề." Hổ lão đại nhếch miệng cười, gã đã gặp nhiều người như Lưu Đinh Đương này. Trong số những nữ nhân bị gã cướp tới không thiếu người như vậy, các nàng tâm như tro tàn, chỉ cần hoàn thành một ít nguyện vọng nho nhỏ, các nàng sẽ an tâm làm búp bê để gã tùy ý trêu chọc. An táng một người chết có thể tốn bao nhiêu tiền, đổi lại một mỹ nhân như vậy, đương nhiên đáng giá.
"Được, vậy ta chính là người của ngươi." Lưu Đinh Đương khi đó khẽ gật đầu, một tia linh động cuối cùng trong con ngươi nàng trong nháy mắt nói ra lời này chỉ hơi lóe lên, cuối cùng quy về tĩnh mịch.
Nàng vươn tay về phía Hổ lão đại, người kia đương nhiên hiểu ý, khi đó kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn kia, chợt nhấc lên, thân hình nhỏ nhắn của Lưu Đinh Đương khi đó bay lên lưng ngựa, rơi vào trong ngực gã.
Gã cười một tiếng càn rỡ, vẻ mặt đắc thắng.
"Tiên thuế tháng này, nể mặt tiểu nương tử liền miễn, tháng sau phải giao cống đúng giờ!" Gã lớn tiếng nói, thanh âm thô kệch quanh quẩn ở Ngưu Đầu thôn nho nhỏ, đám thôn dân kia cúi thấp đầu không dám nhìn gã một cái, lại không biết đến tột cùng là bởi vì sợ hãi, hay là áy náy.
Nhưng không thể không nói là, có thể miễn thuế ruộng tháng này, đối với thôn dân Ngưu Đầu thôn này mà nói có thể nói là vui mừng ngoài ý muốn.
"Không. Không thể miễn." Nhưng đúng lúc này, người trong ngực Hổ lão đại lại đột nhiên lên tiếng.
Thần sắc của nàng lạnh như băng, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng chỉ là một con búp bê tinh xảo.
Chẳng qua lời nàng phun ra lại làm cho thôn dân Ngưu Đầu thôn vào giờ khắc kia như bị sét đánh, sắc mặt đều biến đổi.
"Lưu Đinh Đương, ngươi làm sao có thể như vậy?"
"Ngươi đã quên khi cha ngươi bị thương lúc trước là mọi người gom góp tiền..."
"Làm người sao có thể quên gốc gác như thế"
Khi đó các thôn dân vẫn im lặng không nói trước kia lại đột nhiên bảy miệng tám lưỡi chỉ trích.
Lưu Đinh Đương cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nàng ngồi ở trong ngực Hổ lão đại, ngửa đầu nhìn nam nhân khôi ngô kia hỏi: "Đây là yêu cầu cuối cùng, ngươi phải đáp ứng ta."
Hổ lão đại ngẩn người, lập tức trên mặt hiện ra ý cười lần nữa.
"Giao! Tăng gấp đôi!" Trong lòng gã một mảnh nóng rực, trong đầu đều là làm thế nào chơi con búp bê tinh xảo này sau khi trở lại sơn trại, hiển nhiên cũng có cầu tất ứng đối với yêu cầu của nàng.
Lời này nói ra, thôn dân Ngưu Đầu thôn kêu rên một trận.
Nhưng Hổ lão đại nào có tâm tư thông cảm cho bọn họ, gã khi đó cười ha ha một tiếng, nghiêng đầu ngựa, đang muốn muốn hăng hái rời đi.