Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 263 - Chương 15: Một Mẫu Ba Phần Đất (2)

Chương 15: Một mẫu ba phần đất (2) Chương 15: Một mẫu ba phần đất (2)Chương 15: Một mẫu ba phần đất (2)

Từ Hàn lại gật đầu, Trường An hôm nay, ngoại trừ một nhóm người nhỏ như Trương Tướng có thể tự do không quản Trường Dạ ty, đại khái chỉ còn lại một đám vương hầu không có bất kỳ thực quyền nào như vậy, ví dụ như vị Diệp Thừa Thai kia cũng coi như là một trong số đó.

Khi Từ Hàn nghĩ đến những điều này, đám người chợt an tĩnh lại.

Từ Hàn theo bản năng cho rằng là Hoàng Thượng giá lâm, nhưng ngước mắt nhìn lại trên ghế rồng kia vẫn trống rỗng như cũ, lúc này mới phản ứng lại, sự im lặng của đại điện cũng không phải xuất phát từ đây, hắn vội vàng quay đầu lại, đã thấy một người mặc đại bào màu đen, trên áo choàng thêu giao mãng bốn vuốt đang chậm rãi bước vào cửa điện.

Dung mạo người kia cực kì bình thường, hơn bốn mươi tuổi, trên đầu tóc đen đã có thể thấy được loáng thoáng điểm trắng, dáng người cũng có chút gầy gò, bên hông treo một cái ngọc bội, khắc hình hai con rồng đoạt châu.

Từ Hàn biết, người tới chính là vị chủ nhân của Trường Dạ ty, Chúc Hiền!

Chỉ là bất kể dung mạo của y hay là khí thế tỏa ra quanh người y, đều có sự khác biệt rất lớn với hình tượng Từ Hàn dự đoán.

Nam nhân trước mắt này nhìn qua không giống một phương kiêu hùng quyền khuynh thiên hạ, ngược lại càng giống như...

Từ Hàn nhíu mày, trong đầu cẩn thận tìm từ thật chuẩn xác để hình dung vị này, đối thủ mạnh nhất mà đời này mình gặp phải.

Chuyện này cũng không dễ dàng.

Nhưng cuối cùng Từ Hàn vẫn nghĩ đến, anh nông dân.

Đây cũng không phải là nghĩa xấu, chẳng qua bộ dáng kiêu hùng quyền khuynh thiên hạ có thể tâm thường, nhưng khí thế vị trí cao trong thời gian dài kia lại không phải như vậy. Mặc dù Chúc Hiền mặc quần áo có thể nói là xa hoa, nhưng những thứ này đặt ở khí chất của y, có vẻ quái dị lại không hợp.

Từ Hàn đương nhiên phải coi trọng hai mắt.

Mà ánh mắt của hắn cũng không thể tránh khỏi việc thu hút sự chú ý của vị Chúc thủ tọa này.

Đối phương khi đó cũng ném ánh mắt về phía Từ Hàn.

Không có lửa bừng chớp giật như trong tưởng tượng, khi đối phương nhìn về phía Từ Hàn lại lộ ra một ý cười.

Cái loại ý cười này thuần phác đến cực hạn, sạch sẽ đến mức làm cho người ta không thể sinh ra bất kỳ ác cảm nào.

Giống như là anh nông dân hiếm khi gặp người ngoài, cho nên khi gặp được người ngoài thì hắn muốn biểu đạt thiện ý, lại không biết làm thế nào. Trong ý cười có chút xấu hổ kia, thậm chí còn mang theo một chút hương vị ngượng ngùng.

Lông mày Từ Hàn vào lúc đó nhíu chặt.

Hắn không biết làm thế nào để đáp lại "thiện chí" như vậy.

Hắn thậm chí không rõ, lấy lập trường hiện giờ của hắn và Chúc Hiền, nói là không chết không thôi cũng không quá đáng, giả mù sa mưa toàn bộ thiện ý thì có ý nghĩa gì? Trong lúc nhất thời, Từ Hàn có chút sờ không thấu vị nam nhân trước mắt này.

Mà ngay lúc Từ Hàn nghĩ đến những chuyện này, vị Chúc đại thủ tọa kia đã đi tới trước mặt hắn.

"Vị này chính là Từ phủ chủ đúng không? Ừm, anh hùng xuất thiếu niên a, không sai." Chúc Hiền cười ha hả nói, ngũ quan trên mặt bởi vì ý cười nông đậm kia mà bị chen thành một đoàn, nhìn qua có chút quái dị, đương nhiên cũng càng lộ ra chân thành.

Từ Hàn không rõ Chúc Hiền đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng sẽ không bởi vậy mà buông xuống nửa phần cảnh giác.

Cho nên hắn chỉ là trầm mắt nhìn đối phương, cũng không đáp lại.

Lúc này, ánh mắt của mọi người trên sân cũng vì lời nói của Chúc Hiền mà đưa tới.

Nhưng Từ Hàn vẫn không đáp lại, hắn chỉ nheo con mắt bình tĩnh nhìn Chúc Hiền. Khuôn mặt lạnh lùng tựa như là một pho tượng.

Vì vậy sau một lúc trâm mặc như thế.

Nụ cười nhiệt tình trên mặt người nam tử nông dần này dần dần trở nên có chút xấu hổ, giống như là cảm giác mất mát và khó hiểu khi có lòng chiêu đãi khách nhân, khách nhân lại không cảm tình.

"Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao." Y ngượng ngùng cảm thán, giống như là đang giảm bớt xấu hổ của mình, sau đó nghiêng đầu, chậm rãi xoay người, có chút chạy trối chết đi tới trong trận doanh phía Trương Động Ninh kia, đám người rất cung kính tránh cho y một con đường, làm cho vị nam nhân vẻ mặt xấu hổ này đi tới đầu đội.

"Chân nhân không lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân. Năm đó Tiên đế chính là bị sự thành thật của Chúc Hiền lừa gạt, Phủ chủ cũng không nên xem nhẹ." Lộc tiên sinh nhẹ giọng nói sau khi Chúc Hiền đi xa.

Từ Hàn đương nhiên hiểu được đạo lý này, hắn khẽ vuốt cằm, đang muốn nói cái gì đó để Lộc tiên sinh yên tâm.

"Đàm luận người ở sau lưng cũng không phải là phong cách của Đại nho, tiên sinh phải thận trọng a”" Nhưng ngay lúc đó, Chúc Hiền đã sớm đi đến phía trước đại điện lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, cao giọng nói.

Hiểu nhiên lời nói của Lộc tiên sinh không thể giấu diếm được lỗ tai y.

Trên mặt y vẫn mang theo sự chân thành thuộc về nông dân kia, chỉ là Từ Hàn lại nhìn thấy một số thứ khác biệt từ trong đôi mắt chân thành của y.

Từ Hàn nói không rõ đó là cái gì, chỉ là ngày giờ khắc đó có chút run rẩy khó hiểu.

Giống như con cừu bị sói dữ nhìn chằm chằm, bị liêm đao đặt lên cổ.

Hắn chợt có chút hiểu rõ.

Chúc Hiền chính là một người nam nhân canh giữ một mẫu ba phần đất của mình.

Y đương nhiên rất hiền lành, rất thẳng thắn.

Nhưng nếu có người dám chạm vào đất của hắn, anh nông dân trung thực sẽ không chút do dự nhấc cuốc của chính mình lên liều mạng với người.

Và thật không may...

Dường như trong mắt một người nông dân giống như Chúc Hiền. Đại Chu chính là một mẫu ba phần đất của y.
Bình Luận (0)
Comment