Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 16: Vũ Văn Thành (1)

Chương 16: Vũ Văn Thành (1) Chương 16: Vũ Văn Thành (1)Chương 16: Vũ Văn Thành (1)

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào Thiên Sách phủ.

Cửa phủ ngủ say mấy năm rốt cục cũng tỏa ra sức sống mà nhiều năm không có.

Hầu Lĩnh chỉ huy các binh lính Thiên Sách phủ quét dọn cửa phủ bụi bặm nặng nề, mà Tần Khả Khanh nhìn đám người bận rộn, không khỏi thở dài một hơi.

"Có chuyện gì vậy? Khả Khanh tỷ tỷ?" Tô Mộ An bên cạnh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Tần Khả Khanh.

"Không có việc gì... Tân Khả Khanh cười cười, lắc đầu.

Tu vi của nàng vẫn là dừng lại ở Đan Dương cảnh, tính ra, nàng năm nay đã mười tám tuổi, độ tuổi ngang hàng với Từ Hàn, từ mười hai tuổi bị mua vào Linh Lung các, tu hành cũng có sáu năm. Tuy rằng y đạo khác biệt với võ đạo, nhưng vẫn có yêu cầu không nhỏ đối với cảnh giới tu hành, Linh Lung các yêu cầu ở phương diện này mặc dù không cần tu hành quá nhiều công pháp thực chiến, nhưng phương diện cảnh giới lại có yêu cầu nghiêm khắc như đệ tử Trọng Củ Phong.

Tần Khả Khanh vốn thiên phú cũng không tốt, nhưng nàng lại rất cố gắng. Cố gắng hơn so với rất nhiều người, nhưng vẫn như cũ bị vây khốn ở Đan Dương cảnh này năm năm, đây kỳ thật là một chuyện rất không thể tưởng tượng nổi, con đường tu hành, ba cảnh giới trước là Bảo Bình, Đan Dương, Tam Nguyên kỳ thật cũng không có quá nhiều ngăn cách, chỉ cần bỏ ra thời gian, chỉ cần thân không có bệnh ẩn, đại khái đều có thể đột phá ba cảnh này, khác biệt chỉ là vấn đề thời gian.

Tần Khả Khanh từ hai năm trước đã kết ra nội đan của mình, vẫn là được coi là Xích Đan(đan đỏ) trung phẩm, thế nhưng một cước bước ra cánh cửa Tam Nguyên cảnh này làm cách nào cũng không thể thành công. Giống như trong cơ thể có một đồ vật không biết tên vẫn luôn ngăn chặn chân khí của nàng, không cho nàng bước một bước kia.

Nàng vì thế rất là khổ não, cũng nghĩ tới rất nhiêu biện pháp, nhưng cuối cùng đều không có kết quả. Mắt thấy tất cả mọi người càng đi càng xa, cái loại cảm giác vô lực thật sâu này, không chỉ tra tấn Tần Khả Khanh một lần.

"Khả Khanh tỷ tỷ là đang nghĩ đến hôn sự của Phủ chủ cùng Hồng Quân tỷ tỷ sao?" Tô Mộ An nhìn Tần Khả Khanh, bất thình lình nói ra một vấn đề.

"Ừm..." Tần Khả Khanh đầu tiên là sửng sốt, lập tức sắc mặt ửng hồng"Nói gì vậy!" Nàng nguýt Tô Mộ An một cái, trợn trắng mắt.

Tâm tư Tô Mộ An ngược lại rất tinh quái, thấy Tân Khả Khanh không muốn nói chuyện này, liền chuyển đề tài, hỏi: "Khả Khanh tỷ tỷ trước kia không phải người Thanh châu sao? Sao tỷ không quay lại gặp cha mẹ mình?”

Nói đến việc này, thần sắc trên mặt Tân Khả Khanh tối sâm lại.

Linh Lung các kỳ thật chưa bao giờ hạn chế tự do của nàng, Tần Khả Khanh tâm địa thiện lương, cũng không bởi vì chuyện năm đó mà oán giận cha mẹ mình, năm nàng mười sáu tuổi từng mang theo tiền bạc mấy năm nay tiết kiệm trở vê nhà một chuyến, cha mẹ đều còn sống, khi nhìn thấy nàng cũng biến sắc.

Sau khi nghênh đón vào trong phòng, hai vị lão nhân lớn tuổi nhìn Tân Khả Khanh đưa tới hơn ba mươi lượng bạc thì ai cũng không muốn thu, trái lại nước mắt lã chã kể ra sự thật. Năm đó bán Tần Khả Khanh đương nhiên là bởi vì mùa màng ảm đạm, không cách nào sống qua ngày. Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là bởi vì Tân Khả Khanh là con rơi bọn họ nhặt được trong gió tuyết hơn mười năm trước, cũng không phải là con ruột của mình, lúc này mới chọn trúng nàng ở trong mấy đứa bé, bán ra ngoài. Hai vợ chồng già trong lòng vốn thiện lương, nhưng người trong quân cảnh lại khó tránh khỏi làm ra những chuyện khiến người ta không biết xấu hổ.

Bất kể Tần Khả Khanh khuyên bảo như thế nào thì hai người vẫn xấu hổ không chịu nổi, không muốn nhận những tiền bạc này, Tân Khả Khanh chỉ có thể hậm hực trở về. Mấy năm nay cứ mỗi năm ngược lại sẽ nhờ người gửi chút tiền tài trở về, nhưng mỗi lần nhớ tới bộ dáng của cha mẹ, hoặc là sợ cha mẹ khó chịu, hoặc là chính mình không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy, nàng cuối cùng cũng không có tâm tư về nhà thăm hỏi.

Tần Khả Khanh khi đó mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này chỗ cửa phủ lại truyên đến một trận tiếng gõ cửa rầm rầm.

Tần Khả Khanh sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nàng đang suy nghĩ có phải là Từ Hàn cùng Lộc tiên sinh đi diện thánh đã trở lại hay không. Chuyến đi này hung hiểm, mọi người trong phủ mặc dù không nói ra, nhưng đại khái vẫn có chút lo lắng, Tân Khả Khanh cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh liền đi tới trước cửa phủ, mở cửa viện ra.

Nhưng đập vào mắt cũng không phải là khuôn mặt sạch sẽ của vị thiếu niên kia như trong tưởng tượng, mà là một vị lão giả mặt mày hiền lành.

Bộ dáng trên dưới sáu mươi tuổi, mái tóc bạc xen lẫn tóc đen được chải chuốt tỉ mỉ, lấy trâm cài bằng gỗ cuộn lên.

Mặc một bộ áo dài màu xám, tựa như được lưu giữ có chút xa xưa, bị giặt giũ có chút trắng bệch, nhưng sạch sẽ gần như không tì vết.

Người đến là một vị lão giả như vậy, Tân Khả Khanh có chút sững sờ, nàng dường như chưa từng thấy qua người này.
Bình Luận (0)
Comment