Chương 17: Vũ Văn Thành (2)
Chương 17: Vũ Văn Thành (2)Chương 17: Vũ Văn Thành (2)
"Tại hạ Vũ Văn Thành, cầu kiến Phủ chủ đại nhân." Nhưng lão nhân kia lại cực kỳ hiền lành chắp tay với Tần Khả Khanh, híp mắt cười nói. Bộ dáng kia làm cho người ta như gió xuân, khó có thể sinh ác cảm.
Vũ Văn? Là dòng họ Hoàng tộc, Tần Khả Khanh cũng không ngốc, nàng sẽ không bởi dựa vào quần áo liền coi khinh đối phương, mà Hoàng tộc lúc này đột nhiên đến, hơn nữa thành Trường An hiện giờ làm việc vi diệu, Tân Khả Khanh mặc dù không rõ tâm tư đối phương, nhưng không khỏi sinh ra cảnh giác.
Lão nhân dường như nhìn thấy sự nghi ngờ nàng, đang muốn nói chuyện gì đó.
"Tại hạ..." Lão nói như vậy, nhưng chợt giống như cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt hơi đổi, đầu chợt nâng lên nhìn về phía đỉnh đầu Tần Khả Khanh.
Khi đó đồng tử của lão đột nhiên phóng đại, thân thể lập tức chấn động, lời nói ra một nửa lập tức dừng lại.
Tần Khả Khanh thấy bộ dáng lão như vậy, thâm tưởng thân thể đối phương có cái gì không ổn, mặc dù lão nhân này không rõ địch ta, nhưng Tần Khả Khanh vốn tâm địa thiện lương, cuối cùng nhịn không được truy vấn một câu: "Lão nhân gia, ngài làm sao vậy?"
Một tiếng gọi khẽ, Vũ Văn Thành mới phục hồi tinh thân như trong mộng.
Lão có chút hoảng hốt nhìn Tần Khả Khanh trước mắt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Không biết tên cô nương là gì?"
Đột ngột hỏi một người như vậy, nhất là tên của một nữ tử ít nhiều có chút đường đột, nhưng Tần Khả Khanh sau khi hơi chần chờ, vẫn là đáp lại: "Tân Khả Khanh."
"Tần Khả Khanh? Khả Khanh?" Vũ Văn Thành lẩm bẩm cái tên này, một hồi lâu sau mới gật đầu,"Tên hay.'
"Tuổi tác thì sao?" Lão lại hỏi. Câu hỏi như vậy so với lúc trước càng thêm đột ngột, nhưng lão nhân tựa như không có chút tự giác nào vê phương diện này, lão mặc dù cố hết sức muốn làm cho câu hỏi như vậy nhìn qua tâm thường một chút, nhưng khó có thể che dấu trong hỏi thăm mang theo chút vội vàng.
Tần Khả Khanh có chút không vui nhíu nhíu mày, cũng không hề đáp lại trước tiên.
Vũ Văn Thành lúc này dường như cũng ý thức được sự thất thố của mình, lão áy náy cười cười, đổi lời nói: “Cô nương chính là người sinh năm Thái Nguyên? Người Thanh châu?”
"Sao ngài biết được?" Tần Khả Khanh nghe vậy sửng sốt, nàng thật không ngờ lão giả hiểu rõ mình như vậy.
Rất hiển nhiên, câu trả lời như vậy của Tần Khả Khanh đã khẳng định suy đoán của lão nhân, trên mặt lão nhân khi đó lộ ra một ý cười hài lòng, nhưng cũng không trả lời câu Tân Khả Khanh hỏi.
"Phủ đệ của lão phu ở thành tây, bên cạnh Vũ Vương phủ, nếu ngày nào đó cô nương gặp phải khó khăn gì có thể đến tìm ta." Lão nhân nói như vậy, dứt lời liền muốn rời đi.
"Hả? Không phải Lão tiên sinh muốn tìm Phủ chủ sao?" Nàng nghi hoặc hỏi, rốt cuộc có chút không hiểu đối với hành vi cổ quái này của lão nhân.
Nhưng Vũ Văn Thành lúc đó cũng không quay đầu lại nói: "Không cần, lão phu đã gặp được người nên gặp rồi."...
"Làm sao vậy, Khả Khanh cô nương?" Tần Khả Khanh đứng ở cửa phủ Thiên Sách phủ, kinh ngạc ngẩn người, lúc này Hầu Lĩnh trong viện nghe vậy chạy tới. Gã nhìn cửa phủ trống rỗng, có chút kỳ quái hỏi: "Vừa rồi có phải có người nào tới hay không? Làm sao ta nghe thấy cô nương nói chuyện với ai đó?"
Tần Khả Khanh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn vê phía Vũ Văn Thành rời đi, thấy đối phương sớm đã không thấy bóng dáng.
"Ừm, một lão nhân, có chút kỳ quái, nói là muốn gặp Phủ chủ, lại bỗng nhiên đổi chủ ý." Nàng lẩm bẩm, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an.
"Lão nhân? Là ai vậy?" Hầu đại thống lĩnh vốn tâm tư còn thô hơn vài phần so với bộ dáng, vẫn chưa phát hiện dị trạng của Tần Khả Khanh.
"Dường như tên là... Vũ Văn Thành gì đó...'
"Ừm?" Khi đó, sắc mặt Hầu Lĩnh biến đổi.
"Vũ Văn Thành? Một trong Cửu Khanh của Đại Chu, Tông chính Vũ Văn Thành?"