Chương 18: Giao mãng và rồng (1)
Chương 18: Giao mãng và rồng (1)Chương 18: Giao mãng và rồng (1)
Trước khi Thái Nguyên đế đến, trong Vị Ương cung còn nghênh đón một người mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.
Vị Ninh Quốc hầu Diệp Thừa Thai mấy năm chưa từng lên triều kial
Lão đến khiến Từ Hàn hơi sửng sốt, nhưng văn võ bá quan trong Vị Ương cung cũng chỉ hơi kinh ngạc, liền không còn chú ý nửa phần trên người. Diệp Thừa Thai nói đến cùng chỉ là một cựu thần thất thế, tác dụng mà lão có thể phát huy trong trận phân tranh này có thể nói là rất nhỏ, ngoại trừ kinh ngạc, lão cũng không mang đến quá nhiều cảm xúc với mọi người ở đây.
Sau đó vị Thái Nguyên đế kia rốt cục ở dưới thiên hô vạn hoán của mọi người, mang theo ánh mắt mông lung leo lên ghế rồng.
Mọi người gần như quỳ xuống cùng một lúc, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế."
Cách làm như vậy nói cho cùng chỉ là đi ngang qua sân khấu, vạn tuế? Ngay cả vị Tiên nhân Thái Âm cung kia cũng không chịu nổi Thiên kiếp lần thứ sáu, Thiên tuế (nghìn năm) cũng không làm được, nói gì đến vạn tuế? Nhưng văn võ cả triều lại có từng người từng người ra dáng, chân tâm thật lòng.
Chính là vị Chúc thủ tọa kia, giờ phút này cả người y nằm rạp dưới đất, thanh âm cao vút, có thể nói là tình chân ý thiết, tâm hướng quân vương.
Từ Hàn có kinh nghiệm trước đó cũng thấy mà không trách, hắn cũng không nhìn vị Chúc Hiền kia nữa, ngược lại ghé mắt nhìn trộm vị Thái Nguyên đế này. Giống như hắn dự đoán, vị Thái Nguyên đế này chính là nam tử hắn từng gặp qua ở Nhạn Lai thành, lúc trước bị phái đến Đại Hoàng thành, thái giám phụ trách truyền đạt Thánh chỉ trong cung từng vụng trộm đưa tới cho Từ Hàn một cái vảy rông giao long, đây chính là Thái Nguyên đế đang truyền đạt một số tin tức cho hắn, hôm nay vừa thấy ngược lại khẳng định suy đoán của mình. Chỉ là khác biệt với khí tức nội liễm lúc nhìn thấy ở Nhạn Lai thành, Thái Nguyên đế giờ phút này vẻ mặt lười nhác, thậm chí có chút hương vị buồn ngủ.
"Có việc khởi tấu, không có việc gì lui triều." Lúc này thái giám bên cạnh Vũ Văn Lạc, cũng chính là Thái Nguyên đế phát ra một tiếng vang lanh lảnh, cả triều lập tức im lặng, dường như đều đang chờ đợi cái gì đó.
Mà sau mấy hơi thở, một vị lão giả trong đám người khom người cất bước ra, lại là vị Thừa tướng Đại Chu, Trương Tướng đại nhân kia.
Lão chắp tay, cúi người xuống, dùng thanh âm có chút già nua của mình nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần có việc muốn tấu."
"Chuyện gì?” Vũ Văn Lạc nhíu nhíu mày, tựa như có chút không thích.
"Một trận chiến Đại Hoàng thành, Phủ chủ Phủ Thiên Sách, Thái úy Đại Chu Từ Hàn trấn thủ Đại Hoàng thành, đánh lui năm mươi vạn đại quân của Thôi Đình triều Hạ, lại thu hồi đất Ký châu đã mất, hôm nay về triều diện thánh, kính xin bệ hạ minh xét." Đầu Trương Tướng cúi rất thấp, gần như song song với mặt đất lát đá cẩm thạch của Vị Ương cung, trong thanh âm cũng không che dấu được.
"Ừm?" Vũ Văn Lạc nghe vậy, đôi mắt buồn ngủ mông lung dường như thanh tỉnh vài phần. Y ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mọi người dưới đài, cuối cùng rơi vào trên người Từ Hàn."Ngươi chính là Từ Hàn?"
Từ Hàn nghe vậy vội vàng tiến lên, chắp tay đáp lại: "Vi thần bái kiến bệ hạ."
"Ừm, tuổi trẻ có tài, không sai." Vũ Văn Lạc rất hài lòng gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới, tựa như có chút hương vị cảnh giác. "Tuổi ái khanh dường như không lớn lắm." Sau đó y dường như không lộ chút dấu vết mà hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thân năm nay mười tám tuổi." Từ Hàn mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn không giấu diếm. Chẳng qua hắn lại chưa từng nhìn thấy chính là, khi hắn trả lời câu hỏi này, sắc mặt Chúc Hiền ở trước đám người hơi đổi, nhưng dị sắc lại thoáng qua.
Nhận được câu trả lời này, Vũ Văn Lạc nghiêng đầu nhìn vị thái giám bên cạnh, đối phương lại không lộ dấu vết lắc đầu.
"Tốt! Anh hùng xuất thiếu niên, thật không hổ là trụ cột Đại Chu ta, nên thưởng!" Vũ Văn Lạc lúc đó vỗ mạnh bàn trước người, cao giọng nói như thế. Cảnh giác nhàn nhạt trong mắt lúc đó đột nhiên tan đi, hóa thành thưởng thức nồng đậm.
"Khởi bẩm bệ hạ, vi thân có việc muốn tấu." Nhưng đúng lúc này, Trương Động Ninh đứng bên cạnh Chúc Hiền đột nhiên cất bước đi ra, tới trước đại điện, đứng chung với thúc thúc Trương Tướng của mình.
Vũ Văn Lạc bị cắt đứt lời nói sắc mặt không vui, y nhìn Trương Động Ninh, nhíu nhíu mày.
"Ái khanh có việc sau này lại nói, Từ ái khanh ta thu hồi đất bị mất vì Đại Chu, là..."
"Khởi bẩm bệ hạ, điều thần muốn tấu chính là Từ Hàn tư thông phản loạn của Đại Chu, dư nghiệt Mục gia Mục Thanh Sơn." Thân là một trong Tam Công, ngự sử đại phu Trương Động Ninh không chút do dự cắt ngang lời vị Hoàng đế bệ hạ kia.
Cao giọng nói.
Lời này ra khỏi miệng, triêu đình lập tức xôn xao, bọn họ cũng thật không ngờ, hôm nay triều đình mở màn chính là cảnh tượng nóng bỏng như thế.
Phải biết rằng tội tư thông phản tặc này đủ để chép trảm cả nhà, một cái nồi lớn như vậy cài lên đầu Từ Hàn, Chúc Hiền nghĩ muốn một cái búa đánh chết Từ Hàn sao? Mọi người nghĩ tới đây, đều đồng loạt ghé mắt nhìn vị Chúc thủ tọa kia, thế nhưng Chúc Hiền lại là một bộ mặt thành thật, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở một bên Vị Ương điện, tựa như mọi chuyện phát sinh trước mắt không có một chút liên quan nào đến y.
Mọi người trong điện sau khi xôn xao như vậy, lại không hẹn mà cùng an tĩnh lại, đồng loạt đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn, bọn họ ngược lại rất hiếu kỳ, đối mặt Trường Dạ ty từng bước ép sát, vị thiếu chủ Thiên Sách phủ này sẽ ứng đối ra sao.
"Trương ngự sử nói tại hạ tư thông phản nghịch?" Mà Từ Hàn đại khái cũng không làm mọi người thất vọng, hắn sau khi trâm mặc ngắn ngủi cất bước ra, đi tới giữa đại điện, đứng đối lập cùng vị Trương Động Ninh kia.
Vũ Văn Lạc trên đài cao dường như cũng nhìn ra Từ Hàn đã có ý định, y thu hồi ý định cắt ngang lời nói, ngược lại hứng thú nhìn hai người trên sân, tựa như rất là hưởng thụ hình ảnh như vậy.
"Đúng vậy." Trương Động Ninh ngược lại có chút ngoài dự liệu đối với bộ dáng khiếp sợ như vậy của Từ Hàn, nhưng dù sao gã cũng sờ soạng ở quan trường nhiều năm, há có thể bị một thiếu niên vắt mũi chưa khô như Từ Hàn hù dọa, lập tức gã liền nhìn thẳng ánh mắt Từ Hàn, trầm giọng đáp lại.